[ĐPBBCSNBC] Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1: Ly kì xuyên qua

Gió thổi mạnh khiến cát đá nổi lên cuồn cuộn trước cánh cửa thủy tinh. Trời ngày càng tối, cây cối lung lay chống trọi với từng đợt gió mạnh trong cơn bão, âm thanh ầm ầm nổi lên bốn phía... Con người giống như người say một dạng, chống trọi lại gió cùng cát trong cơn bão. Bên cửa sổ, gió, mưa, sấm sét thay nhau nổi lên. Bầu trời u ám, sấm vang chớp giật như muốn nuốt chửng cả thế giới. Trong một tòa nhà cao tầng sang trọng, tại phòng làm việc, Dương Tiêu đứng cạnh cửa sổ tầng 30, nhìn mọi thứ dưới chân, gương mặt tuấn mĩ lãnh khốc không chút biểu tình, nhưng trong lòng thì lại đau đớn không gì sánh được, dưới tay nắm chặt một phần sách Tiếu ngạo giang hồ như hận không thể biến nó thành tro tàn.

Dương Tiêu là một người lạnh lùng, vô tình, đối với người nào đều lạnh nhạt, cũng chưa từng thích người nào. Có lẽ là bởi khi anh đã thích một người liền không thể tiếp nhận được những người khác. Dương Tiêu là một cô nhi, từ nhỏ được cha và ba anh nhận nuôi, dựa vào IQ 220 cùng mưu trí mà dành được tiếng tăm trên thương trường dù mới 25 tuổi, đồng thời dựa vào cố gắng của bản thân sáng lập nên Đông Phương tập đoàn. Vì vậy anh hiểu những cực khổ mà Đông Phương phải chịu, hiểu sự bất đắc dĩ của Đông Phương, biết khi muốn đi lên địa vị cao phải chịu bao áp lực, đồng thời cũng càng đau lòng kết cục của Đông Phương.

Ánh mắt Dương Tiêu u ám, anh thầm nghĩ "Nếu có thể gặp Đông Phương, anh nhất định phải quý trọng y, sẽ không để cho y chịu một dù chỉ là một chút khổ cực, một chút không vui". Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Tiêu. Là ba nuôi của anh gọi đến, khóe miệng bất giác nâng lên nụ cười, nhẹ giọng tiếp nhận cuộc điện thoại: "Ba, làm sao vậy?"

Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói của Dương Lâm – ba nuôi của Dương Tiêu: "Tiêu Nhi, bên ngoài trời mưa quá, con đi trên đường nhớ chú ý an toàn. Trưa nay ta cùng cha con đi hưởng tuần trăng mật. Trong tủ lạnh còn để cho con sushi mà con thích nhất, nhớ ăn lúc còn tươi nhé."

Dương Tiêu trong lòng một mảnh ấm áp, anh nói: "Con biết rồi, chúc hai người đi chơi vui vẻ. Ba cũng sớm đi nghỉ một chút, nếu không xuất hiện nếp nhăn thì cha sẽ bỏ người đó."

Dương Lâm liền tạc mao: "Hắn dám! Tiểu tử thối con cư nhiên dám bày trò trêu đùa ta. Được rồi, không nói với con nữa, ta bây giờ phải đi ngủ để dưỡng nhan đây. Ngủ ngon!"

Dương Tiêu cũng mỉm cười nói: "Ba! Ngủ ngon!"

Dương Tiêu đương nhiên biết cha có bao nhiêu thương ba, anh thầm nghĩ nếu như để anh gặp được Đông Phương thì nhất định sẽ đối xử tốt với y như cha đối với ba vậy. Không, phải là còn tốt hơn.

Hóa ra Dương Tiêu là được Dương Lâm và Dương Phàm hai cái nam nhân nhận nuôi. Từ nhỏ anh cũng hiểu về tình cảm này, đồng thời cũng phát hiện mình là một người đồng tính luyến ái. Chỉ có thể nói ba và cha anh quả thực tinh mắt. Quả nhiên không phải người một nhà thì liền không đi chung cửa.

Nhìn đồng hồ trên tay đã là 10 giờ, Dương Tiêu liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về biệt thự. Đến gara lấy xe chầm chậm đi về. Trời vẫn mưa rất to, Dương Tiêu từ từ lái xe vào đường lớn, đột nhiên có một đạo sấm chớp từ phía trước bổ xuống, anh liền lập tức điều khiển xe rẽ trái nhưng cả người lẫn xe đều lao xuống nước.

Đến khi Dương Tiêu tỉnh lại, đập vào mắt anh là màn che đỏ thẫm. Trên đỉnh đầu lại là từng dải sa trướng theo gió nhẹ lay động. Không thoải mái cử động, anh phát hiện trong lòng đang ôm một mỹ nhân trần trụi (mỹ nhân không mặc quần áo), tóc đen như mun, da thịt như ngọc. Bỗng trong đầu Dương Tiêu xuất hiện những hình ảnh khác nhau, không phải là kí ức của anh dần dần rõ ràng. Nguyên lai anh xuyên vào Dương Liên Đình! Dương Tiêu bỗng cảm thấy kích động vạn phần, thiên hạ trong ngực là người anh suy nghĩ, tưởng niệm bao lâu nay.

Sửa sang lại một chút kí ức của Dương Liên Đình, nhìn thấy trong trí nhớ Đông Phương ánh mắt rưng rưng, gương mặt bi thương khiến Dương Liên đau lòng không thôi. Thấy tối hôm qua Dương Liên Đình dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Đông Phương, cũng nhìn thấy ánh mắt bi thiết hận không thể giết chết Dương Liên Đình của y. Là đêm qua Dương Liên Đình muốn quản lí tiền bạc trong giáo nên cố ý tới lấy lòng Đông Phương giáo chủ, kìm nén khó chịu cùng Đông Phương lên giường. Mặc dù biết Đông Phương vì luyện Quỳ hoa bảo điển đã không còn là một người bình thường, nhưng khi Dương Liên Đình cởi quần áo của y liền để lộ ra vẻ mặt cùng ánh mắt chán ghét và chuẩn bị lập tức chạy trối chết thì Đông Phương liền nói: "Liên đệ, ngươi... ngươi theo ta một đêm, ta liền đáp ứng yêu cầu hôm nay của ngươi."

Trong giọng nói của y mang theo chút không muốn, cũng có một chút không vui, đồng thời mang theo một chút cẩn thận lấy lòng. Lúc này đây, hai tay Đông Phương nắm thật chặt, thậm chí còn chảy ra máu tươi nhưng y không cảm thấy đau đớn vì hiện tại, trong ngực y còn đau hơn vạn phần.

Dương Liên Đình một trận buồn nôn nhưng vẫn cắn răng xoay người cười nói: "Đông Phương, cho dù ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta hay không ta cũng đều cùng ngươi, vừa rồi ta chỉ là chưa chuẩn bị tốt, ngươi đừng tức giận."

(chú thích một chút: ở đây, Dương Tiêu đương nhiên không phải cảm thấy buồn nôn vì Đông Phương giáo chủ, mà anh buồn nôn bởi vì cái tên Dương Liên Đình)

Đông Phương ôn nhu nói: "Liên đệ, ta làm sao tức giận với ngươi, địa phương bẩn thỉu như vậy ta lần sau sẽ không để Liên đệ nhìn thấy."

Thế nhưng sau khi nói xong trong ngực liền đau đớn vô cùng, hóa ra Liên đệ như vậy không hề muốn nhìn ta.

Dương Tiêu cúi đầu nhìn người trong ngực, gương mặt thanh tú trắng nõn dường như không nhìn ra lỗ chân lông, một đôi mắt phượng mị hoặc, lông mi vừa dài vừa dày, đôi môi không điểm mà hồng. Dương Tiêu như mất khống chế cúi đầu nhẹ hôn đôi môi đó, đem mỹ nhân lại ôm vào trong ngực tiếp tục ngủ.

Bản thân mình luôn phân vân với cách xưng hô của giáo chủ và Dương Tiêu cho nên tạm thời để là ta - ngươi (bởi vì đây là xưng hô ở cổ đại). Nếu mọi người có nghĩ ra cách xưng hô tốt hơn thì hãy comt nhé. Cảm ơn mọi người nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC