[ĐPBBCSNBC] Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18

Trong phòng, Dương Tiêu ôn nhu giúp Đông Phương giáo chủ chải mái tóc dài đen nhánh. Hắn quả thực là yêu thích không muốn buông tay.

Giáo chủ đại nhân nhìn thấy bộ dạng thận trọng của Dương Tiêu thì khóe miệng không khỏi nhếch lên. Trong lòng y cảm nhận được bản thân có thể hạnh phúc cả đời. Ông trời đối với y thật không tệ.

"Nương tử, ngày hôm nay chúng ta đi gặp Nhậm Ngã Hành đi." Dương Tiêu kiên định đề nghị. Một ngày chưa giải quyết Nhậm Ngã Hành là một ngày trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.

Đông Phương giáo chủ chần chờ nói: "Nhưng ta hiện tại đang mặc nữ trang."

Dương Tiêu khom lưng, ôm chặt người trước mặt. Hắn cùng y nhìn vào gương đồng ở đối diện. Trong ánh mắt hiện lên trên gương là tràn đầy yêu thương: "Nương tử, không có vấn đề gì. Ngươi có thể thoải mái làm việc ngươi muốn làm, cũng là để cho Nhậm Ngã Hành nhìn thấy hiện tại ngươi hạnh phúc như thế nào. Hơn nữa, nương tử của ta mặc vào nữ trang càng thêm phong hoa tuyệt đại."

Đông Phương mỉm cười: "Dạ, vậy nghe phu quân."

Dương Tiêu đặt lược trong tay lên bàn, hai tay ôm lấy thắt lưng đối phương: "Nương tử, thân thể còn khó chịu không?"

Đông Phương giáo chủ đỏ mặt cúi đầu: "Không sao, hiện tại đã tốt." Nói xong liền vội vàng lảng sang chuyện khác: "Phu quân, chúng ta khi nào đi gặp Nhậm Ngã Hành?"

Dương Tiêu thầm nghĩ – người hắn yêu thật dễ xấu hổ. Hắn cưng chiều mỉm cười: "Hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi, thuận tiện nhìn xem Nhậm Ngã Hành ăn trưa như thế nào."

Đông Phương giáo chủ gật đầu. Hai người nắm tay cùng đi tới địa lao giam giữ Nhậm Ngã Hành. Khi họ vừa bước vào cổng lớn của Mai trang, Giang Nam tứ hữu liền tiến tới, nghi hoặc nhìn hai người: "Không biết hai vị đến đây có chuyện gì?"

"Hừ, bản tọa không có việc thì không thể tới sao?" Giọng nói lạnh lùng của giáo chủ đại nhân khiến Giang Nam tứ hữu rùng mình.

Bốn người vội vã quỳ xuống thỉnh tội: "Thuộc hạ không biết giáo chủ giá lâm, thỉnh giáo chủ thứ tội." Giang Nam tứ hữu sao có thể biết hồng y nữ tử chính là Đông Phương giáo chủ. Tuy trong lòng bọn họ đang nổi sóng lớn nhưng trên mặt cũng không thể hiện ra, dù chỉ một chút. Nếu không bọn họ chắc chắn đã chết bất đắc kỳ tử.

Đông Phương nhìn bốn người, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía: "Đứng lên nói, Nhậm Ngã Hành như thế nào?"

Giang Nam tứ hữu – Hoàng Chung Công đứng lên: "Bẩm giáo chủ, Nhậm Ngã Hành vẫn đang ở trong địa lao. Chúng ta làm theo phân phó của ngài, mỗi ngày cũng chỉ đưa cho ông ta một ít nước."

Đông Phương nhàn nhạt nói: "Đưa bản tọa đi xem. Bốn người các người hảo hảo thủ ở bên ngoài." Nói xong, y muốn xoay người đi vào địa lao lại bị Dương Tiêu ngăn cản.

"Đông Phương, chờ một chút." Dương Tiêu quay người nói với Giang Nam tứ hữu: "Các ngươi giúp ta chuẩn bị một bình rượu ngon và một ít thức ăn."

Giang Nam tứ hữu cũng không dám tự mình làm chủ, ánh mắt đều hướng về Đông Phương giáo chủ.

"Không nghe thấy phân phó của Dương Tổng quản sao? Còn không nhanh đi làm." Đông Phương giáo chủ không vui nói: "Sau này lời nói của Dương Tổng quản chính là lời của bản tọa, nghe chưa?" Y tuyên bố địa vị của Dương Tiêu.

Giang Nam tứ hữu cảm thấy kích thích bọn họ phải chịu trong ngày hôm nay vô cùng nhiều. May mắn là bọn họ không mắc bệnh tim. Bốn người liền đi xuống hoàn thành việc Dương Tiêu phân phó.

Đông Phương thấy bốn người đã rời đi mới quay đầu nhìn Dương Tiêu: "Phu quân, ngươi để bọn họ chuẩn bị rượu và thức ăn là vì muốn hạ độc?"

Dương Tiêu tán thưởng nhìn giáo chủ đại nhân. Quả không hổ là người đệ nhất giang hồ: "Nương tử thật thông minh, ta chính là có ý đó."

Dương Tiêu thấy Đông Phương giáo chủ muốn mở miệng, cũng không cho đối phương cơ hội, tiếp tục nói: "Ta biết nương tử ngươi không muốn dùng những thủ đoạn này. Hơn nữa, võ công của ngươi chính là đệ nhất thiên hạ, nhất định có thể thắng Nhậm Ngã Hành."

Dương Tiêu nói xong nhu nhu cười: "Nhưng ta luyến tiếc ngươi chịu một chút khổ. Hơn nữa, chủ yếu là vì ta lo lắng cho ngươi, rất lo lắng. Cho dù biết võ công của ngươi chính là đệ nhất thiên hạ nhưng ta vẫn nhịn không được lo lắng, sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Đông Phương chăm chú nhìn Dương Tiêu, lệ quang trong mắt lóe ra. Trong lòng y vô cùng hạnh phúc.

Dương Tiêu dùng hai tay nâng mặt y lên, thâm tình nói: "Nương tử, để cho ta an lòng, liền dùng phương pháp của ta đi. Nếu ngươi thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ điên mất."

Hai tay giáo chủ đại nhân cũng từ từ chạm lấy bàn tay hắn: "Phu quân, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi có thể yên tâm."

Dương Tiêu cười vui vẻ. Hắn dùng toàn lực ôm lấy người trước mắt: "Nương tử, ta yêu ngươi."

Đông Phương giáo chủ cũng chăm chú ôm lấy hắn: "Phu quân, ta cũng yêu ngươi."

Trên cao là mây trắng, bầu trời xanh thẳm, phía dưới lại là hai người đang chăm chú ôm nhau. Không khí ấm áp vây quanh họ. Sắc mặt cả hai tràn đầy niềm hạnh phúc. Cảnh sắc trong vườn nếu so sánh liền buồn bã thất sắc.

Chốc lát sau, Giang Nam tứ hữu mang cơm nước Dương Tiêu phân phó bưng lên. Dương Tiêu hài lòng gật đầu. Sắc, hương, vị câu toàn. Hắn nhìn thấy cũng bị gợi lên lòng thèm ăn. Mùi rượu phiêu dật, tràn đầy trong không khí, khiến không khí cũng mang theo hương vị nhàn nhạt.

"Các người đi xuống đi. Bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, nếu không..." Đông Phương giáo chủ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bốn người.

Bốn người bị nhìn trong lòng liền run lên. Giáo chủ tuy mặc nữ trang nhưng sát khí vẫn nặng như vậy. Bọn họ vội vàng đáp ứng, cung kính lui xuống.

Dương Tiêu thấy bộ dạng run rẩy của bốn người liền có chút buồn cười. Nương tử nhà hắn đáng sợ đến vậy sao?

Đông Phương giáo chủ nghi hoặc nhìn Dương Tiêu: "Phu quân, ngươi cười gì vậy?"

Dương Tiêu trêu ghẹo nói: "Thuộc hạ của ngươi sợ ngươi như vậy. Giống như là ngươi muốn ăn bọn họ."

"..."

Dương Tiêu từ trong lòng lấy ra hai bình gốm nhỏ. Giáo chủ đại nhân biết đó là độc dược, hiếu kỳ hỏi: "Đây là độc gì vậy?"

Dương Tiêu giải thích: "Đây là độc dược lúc còn ở Hắc Mộc Nhai ta đòi Bình Nhất Chỉ. Độc này lợi hại ở chỗ: sau khi hít vào, toàn thân sẽ tê liệt, nhưng độc này cũng vô sắc vô vị."

Đông Phương kinh ngạc nhìn hai bình nhỏ trong tay Dương Tiêu: "Lợi hại như vậy? Còn chai kia?"

Dương Tiêu mỉm cười: "Chai này chính là giải dược. Chúng ta trước hết phải dùng giải dược, nếu không cũng sẽ trúng độc."

Đông Phương giáo chủ gật đầu, Dương Tiêu tiếp tục nói: "Nhậm Ngã Hành nhất định sẽ tỉ mỉ kiểm tra cơm nước chúng ta đưa. Lúc kiểm tra khẳng định sẽ dùng đến mũi."

Đông Phương giáo chủ tán dương: "Thực sự là một ý kiến hay."

Dương Tiêu cười to: "Đa tạ nương tử đại nhân khích lệ."

Dương Tiêu mở giải dược ra, đặt trước mũi Đông Phương giáo chủ. Thấy y đã hít vài lần rồi hắn mới dùng. Sau đó liền cất giải dược vào trong ngực, cũng đổ độc dược vào trong rượu và thức ăn.

Dương Tiêu bưng khay theo Đông Phương bước vào địa lao. Trong địa lao rất tối, hơn nữa vô cùng ẩm ướt. Xem ra, mấy năm này Nhậm Ngã Hành khẳng định là trôi qua trong thống khổ. Nhưng ông ta càng thống khổ thì hắn càng vui vẻ.

Đột nhiên, Dương Tiêu nói với Đông Phương: "Nương tử, lát nữa ngươi không nên đi vào trước. Để sau khi ta đưa thức ăn, ngươi mới vào."

Đông Phương giáo chủ lo lắng nhìn Dương Tiêu: "Phu quân, ngươi không có võ công. Nhậm Ngã Hành tuy đã bị khóa lại nhưng võ công vẫn còn."

Dương Tiêu ôn nhu trấn an thiên hạ (*) hốt hoảng trước mặt: "Nương tử, yên tâm. Ta sẽ không tới gần ông ta. Ngươi lại đứng ở bên ngoài. Tình huống không đúng thì ngươi lập tức tiến vào. Có được hay không?"

(*) Giải thích một chút từ thiên hạ trong câu văn. Theo ý hiểu của mình, thiên hạ ở đây là chỉ thiên hạ trong lòng Dương Tiêu – cụ thể là Đông Phương giáo chủ. Mình cảm thấy từ thiên hạ ở đây mang theo ý sủng nịch cho nên muốn giữ nguyên.

Đông Phương thấy Dương Tiêu kiên trì, bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý với lời nói của hắn. Bản thân y chính là đứng ở bên ngoài, một bước cũng không rời.

Dương Tiêu đi đến cửa, bên trong liền truyền ra một giọng nói già nua: "Là ai, đi ra cho ta."

Dương Tiêu dùng ánh mắt bảo Đông Phương yên tâm. Hắn nhấc chân, chậm rãi đi vào, trên mặt là nụ cười vô hại: "Nhậm giáo chủ hảo."

Nhậm Ngã Hành coi rẻ nhìn kẻ võ công thấp trước mắt: "Ngươi là ai? Có phải là Đông Phương Bất Bại phái ngươi tới không? Xưng tên ra."

"Là Đông Phương giáo chủ bảo tại hạ tới nhìn Nhậm giáo chủ sống thế nào. Tại hạ là tổng quản của Nhật Nguyệt thần giáo – Dương Liên Đình."

Nhậm Ngã Hành cười ha ha: "Lão phu không cần Đông Phương Bất Bại giả mù sa mưa. Ha ha, Nhật Nguyệt thần giáo không còn ai sao? Để cho tiểu hoàng nhi ngươi làm tổng quản thần giáo?"

Dương Tiêu cũng không tức giận. Hắn đem thức ăn đặt ở chỗ Nhậm Ngã Hành có thể đụng tới: "Nhậm giáo chủ, đây là cơm nước mà Đông Phương giáo chủ bảo người chuẩn bị cho ông. Ông vẫn là nên ăn thử. Dù sao ở trong địa lao này khẳng định không có đồ ngon."

Nhậm Ngã Hành cười lạnh: "Y tốt bụng như vậy sao?" Dù sao ông ta đã ở trong địa lao ăn chuột, dơi suốt mấy năm nay, đối với rượu và thức ăn ngon đương nhiên là động tâm. Nhậm Ngã Hành giơ tay vận khởi Hấp tinh đại pháp đem mỹ thực hút đến trước mặt.

Nhậm Ngã Hành đem rượu và thức ăn đưa lên mũi ngửi. Tuy rằng ông ta lý giải thái độ làm người của Đông Phương Bất Bại, cho dù có muốn giết người cũng sẽ là quyết đấu công bằng. Vậy nhưng thế sự khó lường, ông ta muốn đi ra ngoài tìm Đông Phương Bất Bại báo thù, giết y rồi đoạt lại ngôi vị giáo chủ thì vẫn nên cẩn thận một chút.

Nhậm Ngã Hành tỉ mỉ ngửi vài lần cũng không phát hiện điểm không đúng. Thế nhưng, ông ta vẫn không yên lòng mà ném một chút thức ăn cho con chuột nằm trong góc, lặng lẳng quan sát phản ứng của nó.

Trong lòng Dương Tiêu cười lạnh. Nhậm Ngã Hành này chết chắc rồi. Ngửi lâu như vậy thì độc khí sớm đã đi vào lục phủ ngũ tạng. Ăn thức ăn đó sẽ chết, không ăn cũng chết. Hắn có nên khuyên ông ta ăn chút không. Dù sao kết quả chỉ có một, miễn để ông ta trở thành quỷ đói.

Nhậm Ngã Hành phát hiện con chuột ăn xong tuy không chết nhưng cũng không còn hành động liền cảm thấy không ổn. Nội lực của ông ta không thể tụ tập lại, hơn nữa cả người cũng không thể cử động, trong lòng liền hốt hoảng mắng to: "Ngươi là kẻ tiểu nhân hèn hạ, cư nhiên hạ độc. Là Đông Phương Bất Bại bảo ngươi làm như vậy sao? Y làm giáo chủ vài năm lại biến thành con rùa đen rúc đầu. Chỉ có thể dùng loại thủ đoạn hạ cấp này."

Sau đó lại hô: "Ngươi gọi Đông Phương Bất Bại đến đây cho ta. Kẻ tiểu nhân hèn hạ. Lão phu thành quỷ cũng không bỏ qua cho y."

Đông Phương giáo chủ đứng ở bên ngoài tập trung quan sát mọi việc bên trong. Chỉ sợ Nhậm Ngã Hành đột nhiên gây khó dễ. Một lát sau, y chợt nghe thấy ông ta hô to liền biết Dương Tiêu đã thành công. Y cũng không kiềm chế được mà tiến vào: "Phu quân, ngươi không sao chứ?"

Dương Tiêu thấy nương tử quan tâm hắn, tâm liền ấm áp: "Ta không sao, nương tử." Nói xong nắm tay y, đem đối phương nửa ôm vào trong lòng.

Nhậm Ngã Hành cảnh giác nhìn hồng y nữ tử. Ông ta lúc nãy không phát hiện nữ nhân này ở bên ngoài. Xem ra, võ công của đối phương là không thể xem thường. Thế nhưng Nhậm Ngã Hành luôn cảm thấy hồng y nữ tử này rất quen thuộc, lại không thể nói được đã gặp ở đâu. Lại nói đến ông ta hiện tại bị người hạ độc, không thể cử động. Hiện tại, cho dù là tên tổng quản thần giáo võ công thấp kém lúc nãy ông ta coi thường cũng có thể giết được ông ta một cách đơn giản.

Nhậm Ngã Hành chăm chú nhìn Đông Phương Bất Bại, phòng bị mở miệng: "Ngươi là ai? Lén lút đứng ở bên ngoài là muốn làm gì?"

Đông Phương giáo chủ mỉm cười, phong hoa tuyệt đại: "Nhậm giáo chủ, ngươi không nhận ra bản tọa?"

Nhậm Ngã Hành trợn to hai mắt, không thể tin, hỏi: "Ngươi... ngươi là Đông Phương Bất Bại?"

Nói xong, dường như nghĩ đến điều gì, ông ta giống như bừng tỉnh đại ngộ mà cười ha ha: "Đông Phương Bất Bại ngươi quả thực luyện Quỳ Hoa bảo điển. Cho dù ngươi lên làm giáo chủ thì như thế nào. Ngươi cũng chỉ là một kẻ bất nam bất nữ."

Đông Phương giáo chủ từ lâu sống trong sự sủng ái của Dương Tiêu cũng đã không còn mẫn cảm cực đoan như trước. Y thản nhiên nói: "Nhậm giáo chủ đem bảo vật trấn giáo truyền thụ cho bản tọa, bản tọa tự nhiên không phải là người nhận ơn không báo. Vì vậy để Nhậm giáo chủ ở Tây hồ xinh đẹp này dưỡng già. Nhậm giáo chủ yêu thích sao?"

Dương Tiêu nghe thấy Nhậm Ngã Hành nói Đông Phương là kẻ bất nam bất nữ, trong lòng liền đau. Hắn hận không thể đem Nhậm Ngã Hành chặt thành tám khối. Hắn lo lắng sự mẫn cảm của giáo chủ đại nhân. Trong lòng Dương Tiêu rối loạn. Hắn nắm chặt lấy tay đối phương truyền đến sự cổ vũ.

Nhậm Ngã Hành nhìn thấy hành động thân mật của hai người, cộng thêm việc lúc trước Dương Tiêu gọi Đông Phương giáo chủ là nương tử liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. Ông ta mở miệng châm chọc Dương Tiêu: "Ha ha, lão phu cuối cùng cũng biết ngươi làm sao có thể lên làm Tổng quản. Dương Tổng quản, thân thể của y như thế nào? Ha ha ha."

Dương Tiêu hai mắt lạnh lùng nhìn Nhậm Ngã Hành, giống như là nhìn một kẻ chết: "Ta là thật lòng yêu Đông Phương. Ông đương nhiên không biết Đông Phương tốt như thế nào. Những đau khổ mà ông mang đến cho y, ta sẽ khiến con gái ngươi chậm rãi trả lại."

Nhậm Ngã Hành hét lớn: "Tiểu tử thối, muốn làm gì thì để ta chịu, không được làm khó con gái ta." Ông ta đột nhiên âm hiểm cười nói: "Đông Phương Bất Bại, ngươi cho là tiểu tử thối kia thật sự yêu ngươi. Hắn chỉ là yêu quyền lực trong tay ngươi. Chính ngươi cũng từng là nam nhân, còn không hiểu sao?"

Dương Tiêu cười lạnh: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Loại người cả đời cũng không có được người yêu như ông mới thật sự là đau khổ." Hắn quay đầu ôn nhu nói với Đông Phương giáo chủ: "Nương tử, không cần nghe ông ta nói bậy. Ngươi giết ông ta đi, không nên cùng ông ta nhiều lời." Dương Tiêu lo lắng, sợ Nhậm Ngã Hành lại nói ra lời không nên nói cho nên muốn Đông Phương nhanh chóng giết ông ta.

Đông Phương giáo chủ khẽ gật đầu. Cánh tay y vung lên, năm ngón tay linh hoạt, ngân châm từ ngón tay hướng về phía Nhậm Ngã Hành.

Dương Tiêu chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên thì Đông Phương đã thu tay. Hắn nhìn thấy hai mắt Nhậm Ngã Hành trợn to. Ông ta chết không nhắm mắt. Ở trên trán, ngay giữa mi tâm của ông ta là một lỗ kim.

Dương Tiêu nhìn thấy Nhậm Ngã Hành chết ở ngay trước mặt liền cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc buông xuống. Hắn vẫn luôn lo lắng kết cục của y sẽ giống như trong sách viết. Nếu Đông Phương thật sự có kết cục đó thì hắn cũng sẽ không do dự mà đi theo y. Mặc kệ ở nơi nào, cho dù là đường đến Hoàng tuyền hắn cũng sẽ cùng y, sẽ không để đối phương cảm thấy một chút tịch mịch, một chút không vui.

Đông Phương giáo chủ trầm mặc không nói. Y cúi đầu khiến Dương Tiêu không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt. Những lời nói lúc nãy của Nhậm Ngã Hành khiến lòng y nổi sóng. Cho dù giáo chủ đại nhân biết Dương Tiêu đối với y tốt, cũng biết hắn không phải vì quyền lợi mà làm vậy, nhưng trong lòng y vẫn bất an. Giống như Nhậm Ngã Hành nói, y đã từng là nam nhân, nam nhân là dạng gì đương nhiên y hiểu rõ.

Nam nhân thích nam nhân vốn là trái với lẽ thường, huống hồ là một nam nhân không trọn vẹn. Giáo chủ đại nhân vẫn luôn sợ Dương Tiêu chán ghét y, vứt bỏ y. Vì vậy ở trước mặt hắn, Đông Phương giáo chủ tận lực ôn nhu, hiền lành, càng ngoan ngoãn phục tùng. Dù sao, nam nhân đều thích nữ nhân có tri thức lại hiểu lễ nghĩa.

Nhưng sau đó y phát hiện Dương Tiêu không giống những nam nhân khác. Đôi lúc giáo chủ đại nhân đùa giỡn tiểu tính tình, hắn không có một chút không kiễn nhẫn, trái lại, còn nghĩ mọi biện pháp để y mở lòng, khiến y bắt đầu tin tưởng Dương Tiêu, cũng tin tưởng vào bản thân. Thế nhưng những lời nói của Nhậm Ngã Hành khiến Đông Phương giáo chủ lo lắng. Chính là bởi vì quá quan tâm, cho nên mới có những lo lắng đó.

Dương Tiêu nhìn người trước mặt liền biết đối phương lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nhậm Ngã Hành chết tiệt kia nói thật nhiều.

"Nương tử, nhìn ta." Dương Tiêu ôn nhu nâng mặt giáo chủ đại nhân lên, nghiêm túc nói ra lời thề với đối phương: "Nương tử, Dương Tiêu ta cả đời này đều sẽ không rời xa ngươi. Bất ly bất khí, sinh tử tương tùy."

Đông Phương Bất Bại nghe lời nói của Dương Tiêu, chậm rãi áp chế sự lo lắng trong lòng. Y đối với Dương Tiêu lộ ra một nụ cười mang ý nghĩa – ta không có chuyện gì: "Phu quân, ta tin ngươi. Chúng ta đi ra ngoài đi."

Dương Tiêu cũng mỉm cười. Hai người tay trong tay, sóng vai đi ra khỏi địa lao. Giang Nam tứ hữu thấy bọn họ tay trong tay thì liền hóa đá.

Dương Tiêu buồn cười nhìn mấy lão đầu ngơ ngác, đâu còn bộ dạng trầm ổn.

"Hừ!" Đông Phương giáo chủ lạnh lùng, cả người tản ra hành khí. Giang Nam tứ hữu cuối cùng cũng ở trong hàn khí của y mà hồi thần.

"Giáo chủ thứ tội." Bốn người vội vã thỉnh tội.

Dương Tiêu sau khi giải quyết Nhậm Ngã Hành thì tâm trạng vô cùng tốt. Đông Phương giáo chủ vì tâm tình của đối phương tốt mà tâm trạng của y cũng tốt. Giáo chủ đại nhân cũng không muốn cùng mấy người kia tính toán: "Nếu còn có lần sau, đừng trách bản tọa vô tình."

Y tiếp tục phân phó: "Đem thi thể của Nhậm Ngã Hành ở trong địa lao xử lý tốt. Sau đó ở lại Mai trang đợi lệnh."

Nói xong, giáo chủ đại nhân liền cùng Dương Tiêu rời khỏi Mai trang. Bốn người vâng vâng dạ dạ, cung kính đưa hai người rời khỏi rồi mới lau đi mồ hôi trên mặt. Bọn họ ngày hôm nay chịu không ít kích thích, cần có một bữa cơm no để an ủi.

32467 \u7841R~3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net