[ĐPBBCSNBC] Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại về Đông Phương giáo chủ

Tên của ta là Đông Phương Bách. Ta có một gia đình hạnh phúc, có những người thân yêu thương. Ta từng cho rằng cuộc sống hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi. Thế nhưng hiện thực vốn không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Nhà của ta ở trong một thôn nhỏ cách Hắc Mộc Nhai không xa, lấy hoa màu để duy trì cuộc sống. Mẹ của ta là một nữ nhân hiền lành. Mỗi ngày nàng đều sẽ xử lý tốt việc trong nhà, còn cha thì ra ngoài làm ruộng. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cho đến một ngày, lúc đó cha ta mang theo một người thương tích đầy mình trở về. Người đó chảy rất nhiều máu, ta nhìn mà cảm thấy kinh hồn táng đảm. Có lẽ là người trong giang hồ. Những bá tánh bình thường như chúng ta đối với đám người này luôn cố gắng tránh xa bởi vì nếu không có thể dẫn tới họa sát thân bất cứ lúc nào. Thế nhưng cha thấy người này bị trọng thương nên đành để ông ta tĩnh dưỡng trong nhà.

Người này nghỉ ngơi vài ngày đã có thể hoạt động, nói cảm ơn rồi vội vàng rời đi, nói rằng sợ sẽ liên lụy đến chúng ta, lại đưa cho cha một ít ngân lượng nhưng bị cha từ chối. Người này còn nói nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ có thể đến Hắc Mộc Nhai. Ông ta nói tên cho ta biết nhưng ta cũng không chú ý bởi vì cảm thấy sau này cũng sẽ không gặp lại người này. Nhưng ta đã sai rồi.

Sau khi người nọ đi được vài ngày, có một đám người khí thế hung hăng đi về phía nhà của ta, khiến người trong thôn đều phải né tránh. Khi bọn họ đi đến cửa nhà, cha để mẹ và ta ở trong phòng còn bản thân thì ra ngoài. Đám người kia tự nhận là người của danh môn chính phái, đến tìm tàn dư của ma giáo, muốn chúng ta giao người ra.

Cha ta nói người đã đi nhưng bọn họ không tin. Lúc đầu nói ông bao che, sau đó lại nói chúng ta là một phe. Cha ta không thể cãi được. Mẹ ta cảm thấy tình hình không thích hợp nên vội vàng đem ta giấu vào trong thùng gạo, nàng dặn ta ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, trừ khi là do nàng mở ra. Ta cũng cảm nhận được vấn đề nghiêm trọng nên liền nghe lời.

Ta ở trong thùng gạo. Bên ngoài đã không còn tiếng động gì nên muốn đi xem xảy ra chuyện gì nhưng đã nghe lời mẹ sẽ chờ nàng trở lại nên vẫn lẳng lặng ngồi chờ.

Cho đến một nén nhang sau, ta nghe thấy tiếng người ở bên ngoài. Có rất nhiều người. Bọn họ dường như đang tìm ai đó. Đột nhiên, ta nghe có người nói: "Tất cả tìm người cho ta, xem trong thôn còn có ai sống sót không. Đặc biệt phải chú ý đến một đứa bé hơn mười tuổi."

Nghe giọng nói này ta có một dự cảm không lành nên vội vàng đẩy nắp thùng trèo ra ngoài. Ta nhìn thấy thi thể của cha mẹ liền ôm lấy họ mà khóc, trong lòng tràn đầy bi phẫn và oán hận.

Bi phẫn vì bản thân không có năng lực để bảo vệ cha mẹ. Oán hận danh môn chính phải không phân tốt xấu, thủ đoạn độc ác. Người kia đến gần nói ông ta là Đường chủ Phong Lôi Đường của thần giáo, hỏi ta có muốn đi cùng ông ta không, để sau này có thể vì song thân báo thù.

Cha mẹ ta cùng lúc chết đi, người trong thôn cũng bị liên lụy. Mười mạng người này ta nhất định phải đòi lại cho nên ta theo ông ta trở về thần giáo.

Lúc nhập giáo ta đã đổi tên thành Đông Phương Bất Bại. Ta khắc khổ tập võ, lại làm tốt quan hệ đối với những người có thể lợi dụng, vì thần giáo làm ra một ít cống hiến, thuận lý thành chương trở thành Phó Hương chủ, nhưng điều này chưa đủ. Bởi vì muốn có thể đạt được quyền lợi hơn mới có thể báo thù cho cha mẹ nên ta lại tỉ mỉ tính toán từng bước, đại công một lần lại một lần lập được, rốt cục để Nhậm Ngã Hành chú ý đến. Ta hao tốn tâm cơ lấy lòng người này, dần dần đề bạt cho đến khi ta ngồi trên ghế Phó Giáo chủ.

Ta hoàn thành được mục tiêu của mình, có tư cách vì song thân báo thù. Ta đã giết tất cả những người có liên quan đến cái chết của cha mẹ. Sau khi báo thù xong ta cũng chỉ muốn an an ổn ổn làm Phó Giáo chủ nhưng Nhậm Ngã Hành lại không tín nhiệm. Gã có lòng phòng bị, việc nguy hiểm nào cũng giao cho ta vậy mà còn nói là tín nhiệm. Haha.

Thực ra ta biết Nhậm Ngã Hành muốn diệt trừ ta bởi vì quyền lợi mà ta nắm giữ ảnh hưởng đến vị trí của gã. Công cao chấn chủ - đạo lý này có ai là không biết đâu.

Chờ Nhậm Ngã Hành đẩy vào chỗ chết không bằng động thủ trước. Ta nhân lúc Nhậm Ngã Hành si mê "Hấp tinh đại pháp" mà trắng trợn bài xích dị kỷ, tru diệt những giáo chúng không thần phục ta.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Nhậm Ngã Hành không có ý tốt đưa cho ta bảo vật trấn giáo - Quỳ Hoa bảo điển. Võ công bên trong thiên biến vạn hóa, vô cùng bí hiểm nhưng trang đầu tiên của bảo điển lại viết 8 chữ "muốn luyện thần công, trước phải tự cung". Ta biết đó là mưu kế của Nhậm Ngã Hành nhưng vẫn luyện.

Lúc đưa ra lựa chọn này, ta đã thề nếu không luyện được thần công sẽ không làm người. Ta nhất định muốn đòi lại tất cả từ Nhậm Ngã Hành. Cho đến khi thần công đại thành, ta thành công đem Nhậm Ngã Hành nhốt ở địa lao nơi Tây Hồ, trở thành giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo.

Thế nhưng ta không có chút vui vẻ vì luyện Quỳ Hoa bảo điển khiến râu mép dần biến mất, giọng nói và tính tình cũng thay đổi. Khi đó ta không muốn cùng nữ nhân chung phòng, trái lại yêu thích nam nhân, muốn cùng người đó chấp tử chi thủ ,dữ tử giai lão. Thế nhưng ai có thể thật lòng tiếp nhận thân thể không trọn vẹn này?

Khi tâm tư của ta càng ngày càng thêm mẫn cảm, thậm chí còn đố kị với bảy tiểu thiếp của chính mình, đối với các nàng không có chút kiên nhẫn, tìm một lý do mà xử lý toàn bộ. Tính tình của ta cũng trở nên càng cổ quái khiến thuộc hạ và thị nữ khổ không thể tả. Cho đến khi ta gặp kẻ tên Dương Liên Đình. Hắn... rất đặc biệt.

Hắn cẩn thận, cũng biết tiến lùi, còn có thể tạo ra niềm vui cho ta. Ánh mắt ta càng ngày càng dừng lại nhiều trên người hắn. Ta để hắn làm Tổng quản của Thần giáo, khiến hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh.

Sau khi trở thành Giáo chủ mọi người đều e ngại ta, ngay cả Đồng đại ca cũng trở nên cung kính. Ta tịch mịch, quả là cao xử bất thắng hàn (ngồi ở nơi cao không thể tránh được lạnh giá) cho nên đối với Dương Liên Đình đôi lúc có hành động càn rỡ lại cảm thấy trong lòng vui mừng.

Dần dần ta gọi hắn là Liên đệ, hắn cũng không còn gọi ta là Giáo chủ mà gọi Đông Phương. Bình thường hắn sẽ tặng chút đồ làm ta vui lòng, còn có thể nói ngon nói ngọt, cũng sẽ tặng cho ta nụ cười rực rỡ nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt. Quan hệ của ta với hắn cũng càng ngày càng thân mật.

Ta làm sao không biết hắn không phải là thật lòng đâu? Hắn đối với ta như vậy còn không phải vì quyền lực trong tay Đông Phương Bất Bại này sao. Nhưng chỉ cần hắn có thể cho ta điều ta muốn, ta lại cho hắn quyền lực thì như thế nào? Ta giống như nắm lấy phao cứu mạng mà nắm chặt đối phương.

Ta muốn tìm người có thể coi ta là nữ nhân, hảo hảo cưng chiều ta, yêu ta, không ngại thân thể này, nghìn vạn lần cũng không phản bội. Hắn ở bên ngoài làm việc kiếm tiền, còn ta ở nhà giúp chồng dạy con. Ta sống trong giấc mộng mà ta bện nên.

Khi Dương Liên Đình biểu lộ tâm ý với ta, ta không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ là nhàn nhạt nói ra việc ta không trọn vẹn. Ta tỉ mỉ chú ý biểu tình của hắn, nếu như đối phương lộ ra biểu tình không nên có sẽ lập tức giết hắn.

May mà hắn nói hắn không quan tâm. Đây không phải là điều ta mong muốn sao: một người không quan tâm đến thân thể không trọn vẹn này, đối tốt với ta, coi ta là một nữ nhân, để ta tiếp tục sống trong giấc mộng mà ta tạo nên.

Dần dần ta giao quyền lực cho Dương Liên Đình nhưng hắn lại không biết đủ, còn muốn sổ sách trong giáo. Hắn không thể chờ đợi sao? Ta suy tính một chút. Đêm hôm đó, ta yêu cầu hắn ngủ lại, hắn suy nghĩ một lát rồi đồng ý, ta rất vui mừng.

Buổi tối, khi chúng ta cùng nằm trên giường, hắn ôm rồi dùng hai tay vuốt ve ta, sau đó cởi quần áo. Ta mặc kệ động tác của hắn, khi hắn tò mò cởi tiết khố của ta ra, sự chán ghét và không thể tin nổi hiện ra trong ánh mắt. Ta thiếu chút nữa đã giết chết người này nhưng lại luyến tiếc. Nếu không có hắn, giấc mộng của ta không thể tiếp tục.

Trong lòng ta do dự, hắn lại muốn chạy. Ta dùng việc quản lý sổ sách thành công giữ người lại, tiếp tục dựng mộng của ta.

Thế nhưng cho dù ta nghĩ như thế nào cũng không ngờ hắn khi tỉnh lại vào ngày hôm sau lại như thay đổi một con người. Hắn đem ta ôm chặt vào trong lòng, ánh mắt trở nên trong suốt, mang theo vô vàn sủng ái, còn cúi đầu hôn ta mà không có chút chán ghét hay kỳ thị nào.

Sau đó hắn giúp ta rửa mặt, chải tóc, lại đút cho ta ăn, dùng mọi cách để sủng ái ta, coi ta là trân bảo. Từ khi cha mẹ qua đời đã không còn người thật lòng đối với ta như vậy.

Ta không dám hỏi hắn vì sợ mất đi người này, mất đi hạnh phúc không dễ có được.

Ta cho rằng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho rằng hắn sẽ không phụ ta. Thế nhưng, đêm hôm đó hắn lại đi đến sân nhỏ dưới chân Hắc Mộc Nhai. Nơi đó là nơi hắn nuôi dưỡng tiểu thiếp. Hắn cho rằng ta không biết nhưng thực ra cái gì ta cũng biết. Bi phẫn, đau đớn dâng lên trong lòng. Ta không ngờ hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy. Ta hưởng qua tư vị của hạnh phúc, đã không có cách nào có thể trở lại giấc mộng mà bản thân tạo nên.

Ta muốn giữ hắn lại, để hắn tiếp tục quan tâm ta nên cố ý nghịch lưu chân khí mà thổ huyết rồi té xỉu. Khi tỉnh lại, hắn quả nhiên ở bên cạnh ta, nhìn sự quan tâm trong ánh mắt hắn khiến lòng ta càng ê ẩm.

Ta không ngờ hắn lại thổ lộ với ta. Những tiểu thiếp ở dưới chân Hắc Mộc Nhai đã bị hắn đuổi đi. Hắn nói muốn yêu ta, cưng chiều ta cả đời, nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Ta cẩn thận nhìn hắn nhưng chỉ thấy được sự cưng chiều trong ánh mắt đó. Hắn thực sự thay đổi, hay người này vốn không phải là Dương Liên Đình. Ta không hỏi lý do, nếu hắn muốn tự nhiên sẽ nói cho ta. Thế nhưng trong lòng ta không khỏi lo lắng, sợ một ngày nào đó hắn rời đi, ta sẽ không thể tìm được.

Hắn ôn nhu trấn an lo lắng của ta. Thế nhưng trong lòng ta vô cùng tự ti. Hắn là người ưu tú, có thể đem mọi việc trong thần giáo xử lý ngay ngắn, rõ ràng, lại ôn nhu. Rất nhiều thiếu nữ chưa kết hôn trong giáo đều thích hắn nhưng hắn không biết vì ta đã âm thầm thiết kế để hắn không gặp được những nữ nhân này. Ta sợ khi nếm được tư vị của nữ nhân, hắn sẽ rời xa ta. Dù sao ta chỉ là một nam nhân, còn là một nam nhân không hoàn chỉnh.

Đột nhiên có một ngày hắn quỳ xuống cầu hôn ta. Nước mắt lúc đó không thể khống chế mà rơi xuống. Hắn yêu thương hôn lên từng giọt nước mắt đó. Ta đồng ý lời cầu hôn của hắn. Hắn nói ba ngày sau sẽ làm đại hôn, ta cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào. Đây là cảm giác mà trước kia không hề có.

Hắn vẫn luôn đối xử rất tốt với ta khiến ta dần dần chìm trong sự ôn nhu đó. Ngày đại hôn là ngày mà ta cảm động, vui vẻ nhất. Hắn đã cho ta một hôn lễ khó quên. Nhìn hắn vì ta mà làm tất cả khiến ta dần tin rằng hắn là thật lòng yêu ta. Ban đêm, khi chúng ta cùng nhau, hắn cũng không ghét bỏ thân thể này, trái lại trong mắt còn có yêu thương sâu sắc. Ta biết ta sẽ hạnh phúc.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy không nhìn thấy hắn khiến trong lòng ta vô cùng thất lạc, sau lại biết hắn là vì đi nấu cháo cho ta. Ta ăn cháo mà hắn tự tay làm, trong lòng vui vẻ, ta nghĩ nếu có thể như vậy cùng hắn qua một đời thì thật tốt biết bao. Hóa ra ta đã ỷ lại vào hắn đến như vậy sao? Trong lòng ta rất khủng hoảng.

Hắn làm rất nhiều việc, thậm chí cũng không nhằm vào Đồng đại ca. Người này thực sự đã thay đổi. Trong lúc bất chợt, ta suy nghĩ cẩn thận vì sao lúc đầu hắn muốn đổi tên thành Dương Tiêu. Một là Dương Liên Đình, một là Dương Tiêu. Vốn là hai người bất đồng sao?

Cuối ngày hắn nói muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, trong lòng ta liền lo lắng, lẽ nào hắn đã chán ghét cuộc sống này? Ta không ngừng suy nghĩ miên man. Hắn nói hắn muốn đưa ta đi du sơn ngoạn thủy khiến ta thả lỏng. Hóa ra, lực ảnh hưởng của hắn đối với ta đã lớn như vậy rồi sao? Ta đã không thể ly khai hắn, không thể ly khai sự ôn nhu của hắn, cũng càng sợ mất đi người này.

Chúng ta đem thần giáo giao cho Đồng đại ca rồi cùng nhau rời khỏi Hắc Mộc Nhai. Trên đường đi, hắn luôn nghĩ mọi cách để cưng chiều ta khiến ta càng thêm hạnh phúc và vui vẻ.

Buổi tối, chúng ta không tìm được khách điếm, chỉ có thể ngủ ngoài trời. Hắn tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn, chăn đệm cho ta, đem ta phủng ở trong lòng bàn tay giống như một con búp bê. Ta biết ta thích hắn, cũng đã chìm sâu trong sự ôn nhu của người này. Khi chưa có được chút hạnh phúc chân thành này ta có thể hảo hảo sống ở trong giấc mộng mà ta tạo nên, nhưng nếu bây giờ mất đi thì ta nghĩ ta sẽ không thể kiềm chế được mà hủy diệt tất cả, bao gồm cả bản thân ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net