Chương 15: Sở Đông Thanh Bảy Đại Kế Hoạch [thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại trở về phòng, chuyện đầu tiên hắn làm là xem lại sổ sách. Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết Dương Liên Đình tại chức khẳng định đã làm không ít sổ sách giả, nát trướng, không thể nghi ngờ lưu lại cho hắn một cục diện rối rắm để xử lí.

Đông Phương Bất Bại thì ở một bên phẩm trà, ánh mắt không ngừng loạn nhìn Sở Đông Thanh.

Gương mặt Sở Đông Thanh phá lệ mê người, đường cong cương nghị, ngũ quan rất hài hòa tạo nên một loại cảm giác tuấn dật phi phàm. Hơn nữa lúc này, Sở Đông Thanh chú tâm làm việc, khi thì nhíu mày, khi thì cười yếu ớt càng làm cho Đông Phương Bất Bại say đắm không thôi.

Đợi đến lúc Sở Đông Thanh đóng sổ sách lại đã là giờ Mùi.

Sau khi đóng sổ sách lại, Sở Đông Thanh liền lập tức nhắm mắt, rơi sâu vào trầm tư.

Khá tốt, tình hình giáo vụ trong Nhật Nguyệt thần giáo so với hắn tưởng tượng tốt hơn nhiều lắm. Tuy là mấy năm nay Dương Liên Đình tiêu xài không ít, bất quá cũng thật may Nhật Nguyệt thần giáo không chân chính là thương nhân, sản nghiệp trên danh nghĩa thiếu hụt không ít nhưng mỗi lần Dương Liên Đình cùng đám hồ bằng cẩu hữu đốt giết đánh cướp có được cũng không ít. Nếu có thể lợi dụng tốt số tiền này, chỉ trong một thời gian ngắn tài chính hẳn có thể thu hồi đủ. Hắn sẽ đến Dương Châu khảo sát một vài cửa hàng mặt tiền, tranh thủ cướp thương cơ*.

(* Thương cơ là cơ hội kinh doanh)

Sau khi sắp xếp ý nghĩ không sai biệt lắm, Sở Đông Thanh mới một lần nữa mở mắt ra, hoạt động vòng eo có chút cứng ngắc.

"Giáo, giáo chủ." Sở Đông Thanh đang duỗi người trông thấy Đông Phương Bất Bại vẫn ngồi đối diện hắn không khỏi có chút kinh ngạc, hai cánh tay trong không trung cũng lập tức để xuống.

Đông Phương Bất Bại đi tới trước mặt Sở Đông Thanh, thấp giọng nói: "Không cần quá mức câu nệ, ngồi xuống đi."

Sở Đông Thanh xấu hổ cười cười, một lần nữa ngồi xuống.

"Thả lỏng."

"A?" Sở Đông Thanh có chút nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại ôn nhu cười, kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Thả lỏng."

Sở Đông Thanh nhìn thấy tiếu ý vô cùng nhu hòa của Đông Phương Bất Bại, cơ bắp không hề căng cứng, thật sự bắt đầu chậm rãi thả lỏng.

Đúng lúc này, Đông Phương Bất Bại khoát tay lên đầu vai Sở Đông Thanh, nhẹ nhàng xoa bóp. Thân thể Sở Đông Thanh cương cứng một lần nữa, mới kịp phát hiện, Đông Phương Bất Bại là đang giúp hắn mát xa.

Đưa ra được kết luận này phản ứng đầu tiên của Sở Đông Thanh là đứng lên, bất quá lần này Đông Phương Bất Bại đè lại đầu vai của hắn, nghiêm túc nói 'không nên cử động', sau đó tiếp tục kế hoạch mát xa của mình.

"Giáo chủ." Sở Đông Thanh có chút sôt ruột: "Mau dừng lại, như vậy không hợp quy cũ, làm sao có thể để giáo chủ người......."

"Không sao." Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một chút nói: "Ngươi mệt như vậy cũng là vì thần giáo xuất lực, cho nên không cần quá giữ lễ."

Sở Đông Thanh không nói gì nhìn sổ sách trước mắt, người vì thần giáo xuất lực nhiều lắm, cũng không có thấy Đông Phương Bất Bại vì bọn họ mát xa a!

Bất quá thật lòng mà nói, đúng là rất thoải mái, thậm chí ánh mắt của Sở Đông Thanh cũng đã dâng lên hưởng thụ. Võ công của Đông Phương Bất Bại đã đạt tới cảnh giới có một không hai, độ mạnh yếu khi mát xa tự nhiên đều nắm vững, không nặng không nhẹ, giúp Sở Đông Thanh giảm bớt cảm giác mệt mỏi.

....................

Ban đêm, Sở Đông Thanh nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại ngủ không yên. Hắn đang cố nghĩ phải làm sao mới có thể chia rẽ Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại. Chỉ cần kế hoạch này đạt thành, kết cuộc bị thảm của Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác tự nhiên cũng sẽ thay đổi.

Tục ngũ nói thật đúng, thà hủy mười tòa miếu, không hủy một lương duyên. Chỉ tiếc, Sở Đông Thanh chính là ngoại lệ, hắn lúc này đang cố gắng nhớ lại mấy tiểu tam trong phim truyền hình làm thế nào để chia rẽ hai vợ chồng ân ái. Càng nghĩ càng thấy nhiệt huyết sôi trào, kích động không thôi, quyết định bắt đầu từ ngày mai liền áp dụng đại kế chia rẽ của mình.

Bất quá, tưởng tượng cùng sự thật luôn có chênh lệch, tổng cộng Sở Đông Thanh tính bảy đại kế hoạch, bất quá có một số chuyện sảy ra khác với kế hoạch.

Kế thứ nhất: chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Hôm đó Sở Đông Thanh cố ý ở trước mặt Đông Phương Bất Bại đọc [Tần Hương Liên], [Trát Mỹ Án], hơn nữa cũng không quên lớn tiếng bình luận, thở dài nói: "Tần Hương Liên đợi Trần Thế Mỹ ngàn hảo trăm hảo, không nghĩ tới phu quân cuối cùng lại cưới công chúa, quả thật là vong ân phụ nghĩa, heo chó không bằng."

Đông Phương Bất Bại lúc này đang chỉnh lý lại giường chiếu, nghe nói như thế ngẩng đầu nhìn về phía Sở Đông Thanh, cười cười nói: "Kỳ thật Trần Thế Mỹ cũng là người cơ khổ, bản thân học thức uyên bác lại có thê tử không thể giúp gì được cho hắn. Về sau vất vả lắm mới nắm được quyền thế, Tần Hương Liên kia lại tìm đến tận cửa."

Nói xong, Đông Phương Bất Bại cuối đầu thầm nghĩ, nếu thượng thiên rũ lòng thương xót mình có thể cùng Sở Đông Thanh cùng một chỗ. Cho dù về sau hắn vì tiền đồ không thể không cưới công chúa, chỉ cần có thể cùng hắn vĩnh viễn bên nhau, y thậm chí có thể ủy khuất làm thiếp.

Bất quá, vừa nghĩ tới Sở Đông Thanh ùng nữ nhân khác cá nước thân mật, Đông Phương Bất Bại lập tức đau lòng đến thở không ra hơi.

Sở Đông Thanh vốn muốn thông qua Trần Thế Mỹ tố cáo Dương Liên Đình vong ân phụ nghĩa. Kết quả không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại chẳng những hoàn toàn không có phản ứng, mà ngược lại còn vì loại người như Trần Thế Mỹ giải thích.

Hiệp thứ nhất, kế chỉ cây dâu mắng cây hòe, Sở Đông Thanh tuyên bố hoàn toàn thất bại.

Kế thứ hai: bắt gian tại trận.

Sở Đông Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối phim truyền hình vợ cả tính cách thuần hậu quyết đoán ly hôn là vì cái gì? Đơn giải là vì ma xui quỷ khiến trông thấy nam nhân nhà mình cùng nữ nhận khác nằm trên một cái giường, lúc này mới bắt đầu tuyệt địa đại phản kích.

Vì vậy, Sở Đông Thanh sau khi lên làm tổng quản lần đầu tiên lạm dụng quyền lợi của mình. Hắn đi lượn trong giáo mấy vòng, tìm một vài nữ tử hắn cho là tốt nhất, cố ý phái đi hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Dương Liên Đình. Hắn không tin, người như Dương Liên Đình lại có thể cầm lòng.

Ngày hôm sau, Sở Đông Thanh cố ý nói với Đông Phương Bất Bại có một vài chỗ có vấn đề muốn đi tìm Dương Liên Đình xác minh. Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên là đi cùng Sở Đông Thanh đến chỗ Dương Liên Đình.

Vừa vào cửa liền chứng kiến Dương Liên Đình đem nữ nhân dung mạo diễm lệ vô song mà Sở Đông Thanh tìm đến ngày hôm qua đẩy ngã trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy tức giận nói: "Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử không cần ngươi hầu hạ! Cút cho lão tử!!!" Nguyên lai, Dương Liên Đình ngày đó cùng nữ tử hoan hảo bị Đông Phương Bất Bại phá cửa xông vào, sợ tới mức chỗ phía dưới thân không thể nào cứng dậy nỗi. Hôm nay, nữ tử này đến chỗ gã quyến dụ, xem được mà ăn không được, ngươi nghĩ xem gã có thể không phát hỏa sao?

Thấy một màn như vậy, Sở Đông Thanh liền đứng ngây tại chỗ, này có tính là hắn đang gián tiếp vì Dương Liên Đình tạo dựng hình tượng tốt không a!

Hiệp hai, bắt gian tại trận, lấy việc Sở Đông Thanh trộm gà không được còn mất nắm gạo chấm dứt.

Kế thứ ba: hủy dung.

Hai kế trước đều thất bại, Sở Đông Thanh quyết định phải dùng một chiêu thực hung ác.

Đông Phương Bất Bại vừa ý Dương Liên Đình có hơn phân nữa là do gã có khuôn mặt hình chữ quốc, ngũ quan đoan chính, có chút râu ria, rất có hương vị nam tử sao? Đã như vậy, hừ hừ, vậy thì đừng trách hắn ra tay ác độc diệt 'cỏ dại'!!!

Dược hủy dung? Hắn đương nhiên không có, chính là không có thì không thể tìm sao? Chưởng quản giáo vụ thật là hảo a, có thể lấy môt ít độc dược, hắn không tin hủy không được gương mặt kia của Dương Liên Đình,

Sở Đông Thanh thừa dịp ban ngày Dương Liên Đình cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi uống rượu giải sầu, lặng lẽ tiến vào phòng gã. Hắn vì phòng ngừa có người đột nhiên tiến đến, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, một bên đem thuốc bỏ vào chậu rửa mặt của Dương Liên Đình.

Một đêm này, Sở Đông Thanh ở trông mộng đều phát ra tiếng cười gian, làm Đông Phương Bất Bại bừng tỉnh vội vàng tới xem, sờ sờ cái trán, không có phát sốt, lúc này mới một lần nữa lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, Sở Đông Thanh dậy thất sớm, dùng xong điểm tâm còn đặc biệt đến trước cửa viện của Dương Liên Đình tới lắc lư một vòng. Làm cho hắn thất vọng chính là bên trong không hề truyền ra động tĩnh gì, thẳng đến giữa trưa cũng không nghe thấy tin tức gì. Sở Đông Thanh lo lắng sảy ra chuyện, trở lại kiểm tra.

Ngày hôm qua tới trời cũng đã muộn, hơn nữa bời vì khẩn trương, lực chú ý của Sở Đông Thanh đều đặt ngoài cửa, cũng không có để ý tình huống chậu rửa mặt.

Hôm nay xem xét, bên trong chậu rửa mặt đã sớm phủ một tầng tro bụi dày đặc. Sở Đông Thanh cảm thấy huyết khí không thông, hô hấp không thuận.

Dương Liên Đình, ngươi cư nhiên không rửa mặt!!!

Hiệp ba, hủy dung, dùng việc Sở Đông Thanh chán nản mà kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net