Chương 18: Lựa Chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Nhất Chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Sở Đông Thanh, có chút giễu cợt nói: "Bất quá, ngươi thật sự dám nói mình đối với giáo chủ không có một chút cảm giác nào sao?"

Sở Đông Thanh không có trả lời, bởi vì trên một mặt nào đó, Bình Nhất Chỉ đã nói đúng. Kiếp trước Sở Đông Thanh là một người bên ngoài ôn nhu, nhưng người thân cận với hắn đều biết rõ Sở Đông Thanh là một kẽ lạnh lùng từ trong khung a. Hắn là loại người một bên có thể cười ôn nhu với ngươi, một bên nhìn ngươi chết.

Chính là Đông Phương Bất Bại bất đồng, Sở Đông Thanh tự nhận bản thân không thể trơ mắt nhìn y chết đi, thậm chí còn muốn giúp y thay đổi vận mệnh. Điểm này đã gián tiếp biểu lộ vị trí của Đông Phương Bất Bại trong lòng hắn.

Chỉ là, Sở Đông Thanh thở dài, một khi thích một nhân vật hư cấu không tồn tại trong thế giới thực, gian khổ trong đó có thể tưởng tượng. Sở Đông Thanh muốn trở lại thế giới ban đầu, điểm này là không thể nghi ngờ, dù sao đó cũng là nơi hắn đã sinh sống hai mươi năm. Cho dù bị người ta đuổi tận giết tuyệt, nhưng tổng thể mà nói hắn vẫn cảm thấy rất sung sướng.

Đông Phương Bất Bại cùng thế giới thật, Sở Đông Thanh nghĩ đến phải chọn một trong hai liền cảm thấy đầu mình đau đến lợi hại......

.............

Dương Liên Đình từ xa đã nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đang giám sát đầu bếp làm việc, chỉnh trang lại y phục một chút, đẩy nhanh tiến độ đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại: "Thuộc hạ tham kiến giáo chủ."

Hiện tại Đông Phương Bất Bại không có tâm tư để ý đến Dương Liên Đình, một chút sắc mặt tốt cũng không thèm cho gã, liền đuổi người đi.

Dương Liên Đình lần này cũng không gấp, hướng Đông Phương Bất Bại cười nhịn nọt: "Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo." Thấy Đông Phương Bất Bại vẫn không có phản ứng, Dương Liên Đình liền bồi thêm một câu: "Là về Sở Đông Thanh."

Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng xoay người nhìn hắn một cái: "Nói đi, có chuyện gì?"

Dương Liên Đình khom người nói: "Sự tình trọng đại, thỉnh giáo chủ dời bước ra ngoài cửa, thuộc hạ mới tiện bẩm báo."

Đông Phương Bất Bại lành lạng quết mắt nhìn gã một cái: "Nếu không có chuyện quan trọng như đã nói, ta nghĩ ngươi nên tự biết hậu quả."

Dương Liên Đình vội vàng gật đầu: "Đó là tự nhiên, điểm đó tiển nhân dám dùng cái đầu trên cổ để đám bảo."

...................

Hôm nay bóng đêm phá lệ đen kịt, bầu trời chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, Đông Phương Bất Bại đứng dưới gốc cây, bị bóng đen bao trùm, trên mặt không lộ ra biểu tình. Không biết qua bao lâu, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn về phía Dương Liên Đình: "Chuyện này ngoại trừ ngươi ra còn có ai biết rõ?"

Dương Liên Đình biết rõ lần này Đông Phương Bất Bại khẳng định là tức giận, một bên nội tâm đối Sở Đông Thanh có chút hả hê, một bên nịnh nót Đông Phương Bất Bại: "Đây là tin tức mà vài huynh đệ của thuộc hạ ở Dương Châu truyền đến."

"Phải không?" Đông Phương Bất Bại nở nụ cười: "Bọn họ hiện tại đang ở đâu, bản tọa nhất định phải hảo hảo khen ngợi bọn họ."

Dương Liên Đình vừa nghe, trong lòng mừng rỡ: "Bọn họ bây giờ đang ở trong phòng của ta, mặc cho giáo chủ phân công."

Đông Phương Bất Bại đi tới trước mặt Dương Liên Đình: "Vậy là tốt rồi, như thế bớt cho bản tọa một chuyện." Nói xong, trong ánh mắt không thể tin của Dương Liên Đình vạn gãy cổ gã. Ngay sau đó, Đông Phương Bất Bại phi thân đến phòng Dương Liên Đình, giải quyết những người còn lại........

............

"Giáo chủ." Bình Nhất Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại bưng chén thuốc đến, cuống quít hành lễ.

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu: "Ngươi lui ra đi, ta sẽ uy dược cho hắn."

"Vậy thuộc hạ liền cáo từ, bất quá nhân sâm là vật đại bổ, không nên ăn nhiều, giáo chủ cho hắn uống chừng nửa chén là tốt rồi."

Đợi cho Bình Nhất Chỉ rời khỏi, Đông Phương Bất Bại mới đem chén thuốc đặt lên bàn, đi đến trước mặt Sở Đông Thanh, chậm rãi ngồi bên giường. Đông Phương Bất Bại cầm bàn tay khoát trên giường của hắn lên, đặt bên mặt mình.

Nửa ngày, khóe miệng Đông Phương Bất Bại lộ ra một nụ cười khổ: "Ngươi yên tâm, ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi, kể cả......"

Kể cả, mạng của ta.

Sở Đông Thanh nằm trên giường giả bộ hôn mê nghe thấy lời nói có chút bất minh của Đông Phương Bất Bại. Thời điểm hắn đang tự hỏi, liền cảm thấy có một đôi môi ấm áp chạm lên miệng mình, ngay sau đó một dòng nước thuốc chảy vào. May mắn Sở Đông Thanh đủ ổn trọng, lực ức chế cũng tương đối mạnh, nếu không lúc này hẳn đã hoảng hốt từ trên giường nhảy xuống.

.........

Ngày hôm sau, Bình Nhất Chỉ tới liền cảm thấy tinh thần Đông Phương Bất Bại không được tốt lắm, lo lắng nói: "Nếu giáo chủ cảm thấy thân thể không thoải mái, ngay mai chúng ta sẽ đã tông chân khí cho vị huynh đệ kia sau."

Đông Phương Bất Bại có chút không vui liếc nhìn ông: "Đến ngày mai chẳng phải nguy hiểm sẽ càng gia tăng? Ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi, chuyện của bản tọa không cần ngươi quản."

Bình Nhất Chỉ gật đầu vâng lệnh, ông đi tới bên giường đem Sở Đông Thanh nâng dậy, giúp hắn ngồi xếp bằng đối diện mình, sau đó mở bố nang của mình làm lộ mấy cây ngân châm bên trong ra.

"Phiền giáo chủ đến sau lưng hắn, chừng nào thuộc hạ nói có thể, giáo chủ liền bắt đầu giúp hắn đã thông kinh mạch."

Bình Nhất Chỉ cởi áo ngoài của Sở Đông Thanh ra, vừa nhanh vừa chuẩn châm vào huyệt Dũng Tuyền, sau đó hướng Đông Phương Bất Bại gật đầu. Đông Phương Bất Bại bắt đầu vận khí, khống chế chân khí đang chạy tán loạn trong cơ thể Sở Đông Thanh.

Suốt cả quá trình, Sở Đông Thanh cảm thấy mình như lâm vào băng hỏa lưỡng trọng thiên. Thân thể có lúc như bị hỏa thiêu, lúc lại giống như đang ở trong hầm băng. Không biết đã qua bao lâu, Sở Đông Thanh dần dần cảm thấy toàn thân thư sướng, loại cảm giác khó chịu trong ngực cũng tan biến.

Bình Nhất Chỉ đồng thời hạ ba cây kim cuối cùng vào các huyệt Phong Trì, Hợp Cốc, Vai Tỉnh xem như đại công cáo thành. Đông Phương Bất Bại tại thời điểm Bình Nhất Chỉ rút châm ra, toàn thân hư thoát, vô lực ngã về phía sau.

"Giáo chủ." Bình Nhất Chỉ quát to một tiếng, Sở Đông Thanh cũng không tiếp tục giả bộ hôn mê, vội vàng đem thân thể Đông Phương Bất Bại kéo qua.

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Bình Nhất Chỉ: "Ngươi lui xuống trước đi, ta còn có một số chuyện muốn nói cùng Sở Đông Thanh."

Bình Nhất Chỉ theo lời cáo lui, bất quá lúc ra tới cửa còn quay đầu lại nhìn Sở Đông Thanh một cái, lắc đầu, buông tiếng thở dài liền rời đi.

Đông Phương Bất Bại bị Sở Đông Thanh oa trước ngực cảm thấy đây là thời điểm tối hoan hỉ nhất trong đời mình. Y đem đầu cọ xát vào ngực Sở Đông Thanh, dùng sức ôm lấy hắn.

Thật tốt, rốt cuộc cũng có thể ôm chặt lấy người này mà không phải cẩn cẩn dực dực nhìn lén, hoặc là luôn trong lúc vô thức nghĩ tới người này sau này sẽ cưới thê tử như thế nào mà âm thầm ăn giấm chua.

Đông Phương Bất Bại lúc này cảm thấy vạn phần may mắn, chính mình đã đem vị trí rổng quản giao cho hắn. Như vậy về sao Sở Đông Thanh ở trong giáo không cần phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày. Hơn nữa, hiện tại kinh mạch của Sở Đông Thanh cũng đã được đã thông, võ công đại thành, tiền đồ tất nhiên không thể đo lường.

Đông Phương Bất Bại nhớ tới ngày đó mình từng nghĩ nếu Sở Đông Thanh là Trần Thế Mỹ, cho dù mình làm Tần Hương Liên cũng không sao, chỉ cần có thề làm bạn bên cạnh người này, dù là một sớm một chiều cũng đã đủ.

Sở Đông Thanh cảm thấy thân thể đột nhiên bị Đông Phương Bất Bại ôm chặt, không khỏi cứng đờ. Đông Phương Bất Bại tất nhiên cũng cảm thấy, nụ cười trên môi không chỉ là đắng chát, hơn nữa là tuyệt vọng.

"Giết ta đi." Đông Phương Bất Bại lẩm bẩm nói.

Sở Đông Thanh không thể tin được nhìn người trong ngực mình: "Ngươi nói cái gì?"

"Giết ta đi." Đông Phương Bất Bại càng dùng sức ôm chặt Sở Đông Thanh: "Nếu như phải chết, ta thật sự rất cao hứng có thể chết trong giờ phúc này, trong lòng ngực ngươi chết đi, đây cũng là nhân từ lớn nhất mà thượng thiên ban cho ta a. Sau khi ta chết, ngươi muốn trở lại Hoa Sơn phục mệnh cũng tốt, muốn ở lại ma giáo cũng tốt. Bất luận thế nào, đệ tử trong giáo đều sẽ đối với ngươi cung kính, từ nay về sau ngươi chính là tổng quản Nhật Nguyệt thần giáo. Nếu ngươi không chê, ta sẽ đem chức vị giáo chủ truyền lại cho ngươi, từ nay về sao trên giang hồ sẽ không có bất kỳ ai dám xem thường ngươi."

Sở Đông Thanh nghe Đông Phương Bất Bại nói chuyện một buổi rốt cuộc cũng minh bạch. Đông Phương Bất Bại nhất định đã biết thân phận của khối thân thể này, Sở Đông Thanh ngoài cảm động còn có một chút bất đắc dĩ. Hắn rất rõ ràng, lúc này đây, hắn rốt cuộc cũng không thể buông tay Đông Phương Bất Bại ra. Từ nay về sau, Sở Đông Thanh cũng chỉ thuộc về tiếu ngạo ging hồ, thuộc về Đông Phương Bất Bại, về phần thế giới kia, cho dù hắn không tình nguyện cũng chỉ có thể buông tay.

Đã lựa chọn xong, thân thể Sở Đông Thanh cũng không còn căng cứng nữa, ngược lại chậm rãi thả lỏng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đông Phương Bất Bại: "Đứa ngốc, ta như thế nào sẽ giết ngươi ni. Ngươi đương nhiên sẽ chết, bất quá đó là lúc bảy tám mươi tuổi, đến lúc chúng ta đều đi không nổi, đến cực hạn buông xuống, sau đó chết trong lòng ta."

Đông Phương Bất Bại chấn kinh nhìn về phía Sở Đông Thanh, thậm chí quên cả hô hấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net