Chương 20: Trước Khi Xuất Phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Đông Thanh vừa mới nói xong, Đông Phương Bất Bại lập tức đáp: "Đi, ta muốn đi." Dường như sợ Sở Đông Thanh đổi ý, Đông Phương Bất Bại còn gật đầu như gà mổ thóc, sau đó vội vàng đi thu thập hành lý.

Quần áo, ân, mang nhiều thêm mấy bộ, gần đây thời tiết nóng, thận tiện tắm rửa. Nước, ân, chuẩn bị nhiều một chút, vạn nhất trên đường Đông Thanh khát nước thì phải làm sao. Lương khô, xem ra cũng nên mang nhiều một chút, dù sao Dương Châu cũng cách một đoạn lộ trình..........

Sở Đông Thanh ngồi trên ghế nhìn Đông Phương Bất Bại trái một kiện, phải một kiện, hầu như cái gì cũng nhét vào. Chỉ trong chốc lát, bao vải đã không thể chứa nổi. Không nghĩ tới, Đông Phương Bất Bại vẫn không chết tâm, ngược lại chuẩn bị đóng gói thêm một bọc hành lý khác.

Sở Đông Thanh bất đắc dĩ đành phải đi qua, hướng Đông Phương Bất Bại có chút dỡ khóc dỡ cười nói: "Vẫn là để lại một ít đi." Dứt lời, chỉ vào hai cái bao hành lý được nhét đầy, lắc đầu nói: "Những thứ này trên đường đi Dương Châu cũng không thiếu, mang nhiều như vậy, chúng ta đi đường sẽ rất phiền toái."

Đông Phương Bất Bại xoay người về phái Sở Đông Thanh ôn nhu cười, sau đó tiếp tục động tác trên tay: "Không có việc gì, đến lúc đó những vật này sẽ do ta cầm, hiện là mùa hè, y phục vân vân cũng cần đổi nhiều, chuẩn bị nhiều một chút vẫn tốt hơn."

Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại một bộ ai cũng không thể ngăn cản y gói hành lý mang đi, có chút buồn cười, nhẹ nhàng kề sát tai y dỗ: "Ngoan, ta làm sao có thể để một mình ngươi xách nhiều hánh lý như vậy ni? Ngươi mệt muốn chết luôn rồi, ta sẽ đau lòng nga."

Nháy mắt sắc mắt Đông Phương Bất Bại liền hồng như quả cà chua, cũng không có để ý tới tay Sở Đông Thanh đang rút ra những thứ không tất yếu hoặc quá nhiều gì đó bỏ lại.

Lúc này, đột nhiên có người ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo: "Giáo chủ, thuộc hạ có việc gấp cần thông báo." Ngữ khí rất dồn dập, xem ra chính là sốt ruột chạy tới.

Sở Đông Thanh cẩn thận nghĩ nghĩ, trong nguyên tác thì hiện tại cũng không có phát sinh đại sự gì, chẳng lẽ nội dung vỡ kịch thay đổi?

Đông Phương Bất Bại bởi vì bị người cắt đứt trò chuyện của mình cùng Sở Đông Thanh, ánh mắt lộ ra sát ý, bất quá ngại có Sở Đông Thanh ở đây mới không phát tác.

"Hay là đi nhìn xem a." Sở Đông Thanh cảm thấy nhìn một chút cũng tốt, ít nhất có thể xác định được là chuyện gì, cũng an tâm hơn.

Đông Phương Bất Bại nghe thấy âm thanh của Sở Đông Thanh, cảm xúc dần dần hòa hoãn xuống: "Ân, đều làm theo lời ngươi."

Người bên ngoài vừa trông thấy Đông Phương Bất Bại bước ra, vội vàng hành lễ, sau cuống quít bẩm báo: "Giáo chủ, việc lớn không tốt, Dương tổng quản, Dương tổng quản hắn chết........"

Lời còn chưa nói hết, người liền bay ra ngoài.

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn kẻ nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất giãy dụa: "Ai là tổng quản cũng không phân rõ, ngươi sống còn có tác dụng gì?"

"Giáo chủ, giáo chủ tha mạng a!" Người kia miễn cưỡng đứng lên, không ngừng dập đầu: "Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ biết sai rồi....."

Sở Đông Thanh nhíu mày: "Ngươi vừa mới nói Dương Liên Đình bị làm sao?"

Người nọ chỉ lo dập đầu muốn bảo vệ tánh mạng, đâu còn tâm trí để ý đến Sở Đông Thanh.

Đông Phương Bất Bại ánh mắt sắc bén liếc nhìn: "Hỏi ngươi ngươi không biết trả lời sao?"

Người này bị sát khí của Đông Phương Bất Bại phóng đến, lúc này mới kịp phản ứng trả lời câu hỏi vửa nãy của Sở Đông Thanh.

"Tiểu nhân biết sai, là Dương tổng, không, là thi thể của Dương Liên Đình vừa được người phát hiện ở phòng bếp hậu viện. Còn có, tất cả huynh đệ vừa từ bên ngoài trở về của Dương Liên Đình cũng bị giết ở trong phòng, trãi qua nghiệm chứng, đều là một chiêu mất mạng. Các trưởng lão cùng giáo chúng lo lắng có người lẻn vào, đặc biệt đến báo cáo giáo chủ."

Ngược lại, sắc mặt Đông Phương Bất Bại không hề thay đổi: "Thân là một phần tử của Nhật Nguyệt thần giáo, lại dưới tình huống nhiều người như vậy mà không đánh trả được một chiêu, chết là đáng. Những kẻ này thành sự có ít, bại sự có thừa, kéo đến phía sau thần giáo đi."

Nghe được lời nói không chứa một tia tình cảm nào của Đông Phương Bất Bại, người báo tin dưới cái nóng của ngày 7-1 âm lịch dọa đến đổ mồ hôi lạnh liên tục, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ở một bên không ngừng phụ họa: "Giáo chủ nói rất đúng, giáo chủ nói rất đúng."

Đông Phương Bất Bại mới cùng Sở Đông Thanh cùng một chỗ, không hy vọng trước mặt hắn giết người: "Hôm nay tâm tình của bản tọa tốt, tạm thời tha cho ngươi, nếu lần sau còn thất lễ như vậy đừng trách bản tọa thủ hạ vô tình."

Người này không nghĩ tới lại nhặt được cái mạng về, vội vàng dập đầu tạ ơn, sau đó đứng dậy kéo thân thể trọng thương ly khai.

Sở Đông Thanh nhìn bóng lưng vội vã rời đi của người nọ, có chút trêu ghẹo: "Thời điểm hắn đi so với lúc tới còn muốn gấp hơn."

Đông Phương Bất Bại nghe được câu này, nghĩ tới bộ dạng rời đi của người nọ, cũng có chút buồn cười.

"Bất quá." Sở Đông Thanh nghiêm mặt: "Cái chết của Dương Liên Đình hẳn là cùng ngươi không thoát khỏi liên quan a."

Đông Phương Bất Bại nao nao, sau đó ấp úng nói: "Ta, ta........" Nếu nói ra những người kia đều là do mình giết, Thanh nhất định sẽ cho rằng mình ngay cả đệ tử trong giáo cũng không buông tha, là một kẻ vô tình lạm sát mạng người a.

Sở Đông Thanh nhìn người trước mặt môt bộ muốn nói lại không dám nói, nhẹ nhàng kéo Đông Phương Bất Bại vào lòng mình, thời điểm cảm thấy thân thể người trong ngực dần dần thả lỏng, mới an ủi nói: "Ta không có ý trách cứ ngươi, ngươi không nói ta cũng biết, chuyện này có tám phần là vì ta. Sở dĩ ngươi đột nhiên biết rõ thân phận của ta, phỏng chừng Dương Liên Đình không thoát khỏi có liên quan a."

Đông Phương Bất Bại gật đầu với biên độ cực kỳ nhỏ: "Hắn biết rõ thân phận của ngươi, để tránh cho nhiều người biết, ta chỉ đành giết chết hắn."

Nói xong, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn Sở Đông Thanh, cẩn cẩn dực dực nói: "Thanh, ngươi sẽ cảm thấy ta lạm sát người vô tội sao?"

Sở Đông Thanh vuốt ve sợi tóc trên thái dương y: "Ngươi làm hết thảy cũng là vì ta, ta cảm động còn không kịp, như thế nào lại trách ngươi ni? Bất quá." Sở Đông Thanh dừng động tác chỉnh tóc cho y lại, thấp giọng nói: "Kêu lại một tiếng."

"Cái gì?" Đông Phương Bất Bại nhướng mi, không hiểu nói.

Sở Đông Thanh giễu giễu: "Đương nhiên là gọi tên ta a, Đông Phương gọi ta nhự vậy, ta rất thích nghe ni."

Dù trong lòng đã yên lặng gọi cái tên này hàng trăm hàng ngàn lần, chính là tại thời khắc này, muốn y kêu ra, Đông Phương Bất Bại thật có chút nói không nên lời.

Sở Đông Thanh thấy Đông Phương Bất Bại cuối đầu không nói lời nào, cả giận nói: "Ngươi nếu không gọi, ta sẽ không mang ngươi đi Dương Châu."

Đông Phương Bất Bại vừa nghe, lập tức khẩn trương: "Đừng, ta, ta nói."

Thấy kế hoạch của mình có hiệu quả, Sở Đông Thanh cười cười, làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.

Đông Phương Bất Bại nhỏ giọng kêu: "Thanh."

Sở Đông Thanh có chút không vừa ý: "Kêu lớn một chút."

Đông Phương Bất Bại thuận theo, kêu thêm một lần: "Thanh."

Một tiếng gọi vô cùng đơn giản, Sở Đông Thanh lại cảm thấy so với bất kỳ từ ngữ nào cũng đều êm tai hơn.

Rг4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net