Chương 24: Đi trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không giống lần đầu tiên hai người ngủ chung, lần này Đông Phương Bất Bại ngủ phá lệ an tâm, trong mộng khóe miệng không ngừng khéo lên một độ cong thật to.

Ngày hôm sau, Đông Phương Bất Bại tỉnh lại cảm thấy toàn thân đau xót, từ trên xuống dưới đều không có khí lực giống như bị xe ngựa nghiền qua. Bất quá cảm nhận được nhiệt độ từ Sở Đông Thanh truyền qua, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy phi thường an tâm, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực hắn, không muốn đứng dậy.

Sở Đông Thanh sờ sờ đầu người trong ngực, có chút bất đắc dĩ khẽ cười: "Đã tỉnh, chúng ta liền dậy thôi."

Đông Phương Bất Bại vặn vẹo uốn éo thân thể, biểu hiện mình rất bất mãn: "Thắt lưng ta đau, toàn thân đều đau.!"

Tính tình trẻ con thật đáng yêu a!

Sở Đông Thanh cuối đầu, cắn nhẹ lên vành tai Đông Phương Bất Bại: "Vậy hôm nay ta chỉ có thể một mình ra ngoài làm việc thôi sao."

Đông Phương Bất Bại lập tức đứng dậy, nhìn thấy ý cười xấu xa trong mắt Sở Đông Thanh liền biết mình bị lừa. Nhưng y lại không thể làm gì người trước mắt, đành phải tức giận nằm xuống, tỏ vẻ chính mình đang bất mãn.

Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại đột ngột ngồi thẳng dậy làm lộ ra dấu vết xanh xanh tím tím trên lòng ngực trắng nõn, trong lòng lập tức tràn đầy tự hào cùng áy náy.

Lấy tay kéo nhẹ sơi tóc Đông Phương Bất Bại, Sở Đông Thanh nói: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua ta thô lỗ quá."

Khóe mắt Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhướng lên: "Ngươi biết rõ còn nháo ta."

Sở Đông Thanh nâng mặt Đông Phương Bất Bại lên, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi sưng đỏ: "Ta đi phân phó chủ quán làm một ít điểm tâm nhẹ đem lên cho ngươi, ngươi trước cứ ở trong này nghỉ ngơi một chút."

Đông Phương Bất Bại kéo lấy tay áo Sở Đông Thanh, không thuận theo nói: "Không cần, ngươi ở đây với ta là tốt rồi."

"Ngoan." Sở Đông Thanh cầm tay y: "Ta lập tức trở về, ngày hôm qua ngươi hao tốn quá nhiều thể lực, vẫn nên ăn một chút điểm tâm."

Đông Phương Bất Bại nghe lời thả tay áo Sở Đông Thanh ta: "Vậy ngươi phải nhanh trở về một chút."

Sở Đông Thanh gật gật đầu, kéo mền đắp cho Đông Phương Bất Bại, chính mình thì nhẹ nhàng đi ra cửa.

...........

Bời vì sợ Đông Phương Bất Bại ăn không trôi, Sở Đông Thanh chỉ gọi vài món thức ăn cùng một chén canh rong biển.

Sở Đông Thanh tỉ mỉ uy Đông Phương Bất Bại dùng cơm xong, thấy y vẫn có chút không khỏe, hắn liền đem hành trình ngày hôm nay chuyển đến buổi chiều.

Thân thể người tập võ có khả năng phục hồi so với người bình thường tốt hơn rất nhiều. Đến buổi chiều, thân thể của Đông Phương Bất Bại đã tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng đặc biệt tốt, khó có được từ trong ra ngoài đều tản ra một cỗ cảm giác trong sáng.

Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại đi trên đường chính, tâm tình cả hai đều rất tốt, vừa đi vừa nhìn, một bên cũng không quên cảm thán: "Hiện tại ta lại có chút muốn cảm tạ mấy giáo chúng đi theo lần này."

Đông Phương Bất Bại nhớ tới mấy kẻ giá áo túi cơm kia ánh mắt liền trở nên thâm trầm: "Những kẻ kia vô dụng như vậy, ngươi còn cảm kích bọn họ làm chi." Đông Phương Bất Bại nhịn không được ý nghĩ trở về sẽ lập tức giải quyết những người kia.

Sở Đông Thanh một bộ thư sinh lắc lắc đầu: "Lời ấy sai rồi, nếu không phải những người kia chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện tại làm sao hai người chúng ta có thể đi riêng với nhau ni?"

Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ: "Điều này cũng đúng." Sau đó đối với Sở Đông Thanh ôn nhu nở nụ cười: "Dựa vào điểm này, ta trở về sẽ cho bọn họ chết thống khoái một chút."

Sở Đông Thanh thấp giọng cười, không hổ là Đông Phương Bất Bại, tác phong làm việc vẫn trước sau như một, quyết đoán dứt khoát.

"Một lát nữa chúng ta sẽ đến chỗ của Trang viên ngoại, ta muốn thương thảo với hắn về chuyện đồ cổ."

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, có chút lo lắng: "Thông thường có rất ít người yêu thích đồ cổ nguyện ý bán chúng đi."

Sở Đông Thanh cười ha ha nói: "Đông Phương, trên đời này không có cái gì là chân chính không nguyện ý cả. Hắn có quyền, chúng ta có thể cho hắn tiền, có tiền, chúng ta có thể cho hắn thế lực."

Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu: "Thanh, ngươi nói không sai, chỉ là ba chữ 'Trang viên ngoại' kia vừa nghe là biết người này có quyền thế."

"Lời ấy sai rồi, ta chính là sợ hắn không quyền không thế ni, trên đời này, kẻ có tiền có thế là dễ đối phó nhất."

"Nha?" Ánh mắt Đông Phương Bất Bại có chút hứng thú: "Thanh, ngươi ngược lại nói thử xem."

Sở Đông Thanh thành công khơi màu hứng thú của Đông Phương Bất Bại, liền lặng lẽ tới gần bên tai y nói: "Muốn ta nói cho ngươi biết cũng được, bất quá buổi tối trở về ngươi phải làm thế nào để báo đáp ta ni?"

Hai chữ 'buỗi tối' được Sở Đông Thanh cố ý nhấn mạnh, tai Đông Phương Bất Bại ửng hồng. Y vỗ nhẹ xuống cánh tay Sở Đông Thanh, cả giận nói: "Không đứng đắn."

Sở Đông Thanh cũng không quan tâm người xung quanh có nhìn hay không, trực tiếp kéo Đông Phương Bất Bại đến bên người: "Ta đây coi như là ngươi đáp ứng."

Đông Phương Bất Bại đỏ bừng mặt, ấp úng 'Ân' một tiếng.

Sở Đông Thanh đạt thành mục đích tự nhiên là cao hứng không thôi, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của những người xung quanh, vui rạo rực kéo tay Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, đồng thời cũng không quên dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua mấy tia nhìn khác thường bên cạnh. Người thường đâu thể chống đỡ được sát khí của Đông Phương Bất Bại, hai chân run rẩy lập tức cuối đầu bước nhanh.

Đông Phương Bất Bại nhìn Sở Đông Thanh một bên khí vũ hiên ngang, trong lòng không ngăn được một cổ tự hào bay lên, người này, là thuộc về mình.

"Đúng rồi Thanh, ngươi còn chưa nói cho ta biết phải làm thế nào để thâu phục Trang viên ngoại ni?"

Sở Đông Thanh nhướng nhướng mày: "Kỳ thật rất đơn giản, người càng có tiền thì càng sợ chết không phải sao?"

Đông Phương Bất Bại không khỏi mỉm cười: "Xem ra là Thanh chuẩn bị lần đầu làm cường đạo?"

Sở Đông Thanh dừng lại, nhẹ nhàng vuốt mũi Đông Phương Bất Bại một cái: "Tiểu yêu tinh, ngươi xem thường phu quân của mình đến thế sao?"

Đông Phương Bất Bại si ngốc cười: "Nào có, Thanh đương nhiên là lợi hại nhất."

Đến http://nguyetlau25.wordpress.com/ để xem được chương mới một cách sớm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net