Chương 33: Thưởng liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 33: thưởng liên

Sáng sớm, Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngủ trong lòng mình, khóe miệng nâng lên mụ cười thỏa mãn.

Sở Đông Thanh xấu xa cầm một lọn tóc của Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cọ xát mũi y. Không ngoài sở liệu, Đông Phương Bất Bại có chút khó chịu quay mặt đi chỗ khác, xoay xoay người, một lần nũa tìm chỗ an ổn ngủ trong lòng Sở Đông Thanh.

Sở Đông Thanh bị hành động này chọc cười, tiếp tục dùng sợi tóc cọ cọ chóp mũi Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại mơ màng ngủ cảm thấy không thoải mái, rất không tình nguyện mở mắt ra. Sở Đông Thanh giả bộ cái gì cũng không biết nhìn y.

Không cần đoán, Đông Phương Bất Bại cũng biết đầu sỏ gây ra là ai, dụi dụi mắt có chút oán nói: "Thanh, ngươi lại náo ta."

Sở Đông Thanh cười: "Nên làm sao mới tốt đây, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng thư thái như tiểu miêu của ngươi ta lại càng muốn khi dễ a."

Biết rõ bị Sở Đông Thanh nháo, mười phần là không ngủ được nũa, Đông Phương Bất Bại thở dài, đơn giản cầm lấy sợi tóc của mình của Sở Đông Thanh bện lại với nhau. Đông Phương Bất Bại bện rất xảo, mười ngón tay lay động, chỉ trong chốc lát một mối nối được bện ra.

Sở Đông Thanh ca ngợi từ đáy lòng: "Không hổ là Đông Phương, ngay cả bện tóc cũng đẹp như vậy."

Đông Phương Bất Bại đắc ý nhìn đồng tâm kết được buôt bằng tóc, lấy ra một thanh kiếm, thoáng vận khí, chỗ buột đồng tâm kết cùng tóc của hai người tách rời ra.

Sở Đông Thanh thấy Đông Phương Bất Bại cẩn cẩn dực dực ngoạn đồng tâm kết, có chút dở khóc dở cười: "Đông Phương, ngươi làm thế này bảo ta hôm nay làm sao ra ngoài gặp người a."

Đông Phương Bất Bại mặ kệ hắn, thưởng thức đồng tâm kết trong tay.

Mắt thấy phu cương không chấn, Sở Đông Thanh quyết định tiến hành phương thức áp đảo. Đối với chủ ý xấu xa này của Đông Phương, trực tiếp ăn là tốt nhất.

...............

Kết quả có thể nghĩ, kế hoạch chuẩn bị cùng Đông Phương Bất Bại ra ngoài ngoạn trực tiếp kéo dài từ sáng đến chiều.

Lúc này eo Đông Phương Bất Bại vẫn có chút xót, bất quá vì không muốn bỏ lỡ cơ hội cùng Sở Đông Thanh ra ngoài du ngoạn, y vẫn cứng rắn kiên trì đòi ra ngoài.

Sở Đông Thanh đương nhiên cũng phát hiện ra Đông Phương Bất Bại mệt mỏi, không muốn y đi đường quá nhiều, cuối cùng quyết định đi du hồ bằng thuyền.

..........

Một mình ngồi trên chiếc thuyền có hình rồng được bao hạ, Sở Đông Thanh không thể không cảm thán một câu 'Có tiền thật là hảo'.

Đông Phương Bất Bại một bên che miệng cười: "Trước kia ta còn tưởng Thanh không ăn khói lửa nhân gian, tiện nghi gì cũng không muốn chiếm a."

Sở Đông Thanh nhích lại ngồi gần Đông Phương Bất Bại thêm một chút: "Chuyện đó cũng không phải, ta chính là tiểu nhân từ trong khung, gió chiều nào theo chiều ấy, yêu thích tiền tài. Về phần lúc trước không chiếm vài tiểu tiện nghi, bất quá cũng do đối tượng là ngươi thôi."

Sở Đông Thanh duỗi lưng một cái, trầm thấp cười một tiếng: "Cho nên, đã biết rõ con người của ta, Đông Phương ngươi hiện tại có hối hận không a?"

Đông Phương Bất Bại trầm mặc xuống, sau đó giả bộ bí hiểm: "Ân, xem ra bản tọa phải thận trọng suy nghĩ cho kỹ a."

Sở Đông Thanh lặng lẽ nhéo nhéo hông Đông Phương Bất Bạo, cười xấu xa: "Ân, xem ra nương tử đối với vi phu không hài lòng lắm, đêm nay trở về càng phải 'cố gắng' hơn a!"

Đông Phương Bất Bại nhở rõ kích tình của hai người lúc sáng, gò má có chút ửng hồng, chỉ là mội tâm càng thêm mong chờ. Cùng Sở Đông Thanh ân ái luôn làm cho y có cảm giác bản thân được quý trọng, huống chi, cùng người yêu kết hợp một chỗ sao có thể không vui ni?"

Dương Châu tháng sáu, sen nở mười dặm. Sở Đông Thanh đối với cảnh đẹp này có chút lưu luyến không muốn về: "Cổ nhân nói: ra nước bùn mà không nhuộm, trạc thanh liên mà không yêu, những lời này thật không sai."

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh vui vẻ, cũng cười: "Xem ra Thanh thực yêu thích hoa sen."

Sở Đông Thanh vẫn nhớ theo nguyên tác, Đông Phương Bất Bại hẳn là yêu thích hoa mẫu đơn, mình dùng câu thơ này chính là hạ thấp mẫu đơn mà tán tụng hoa sen. Sở Đông Thanh không quản người đi tới đi lui trên bờ, các đội thuyền trên nước hay người chèo thuyền phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo Đông Phương Bất Bại: "Ta trước kia từng nói qua, ta có chút yêu thích thanh lịch, hoa sen này đúng lúc chỉ là một ví dụ tốt mà thôi."

Đông Phương Bất Bại cuối đầu nghĩ nghĩ, tiếu ý bên môi không ngăn được.

Dụ ý hoa sen, y sao có thể không biết rõ ni?

Sen một đế hai hoa gọi tịnh đế liên, giống như nam nữ giao hợp, vợ chồng ân ái.

Sở Đông Thanh cầm tay Đông Phương Bất Bại, vô cùng nghiêm túc nói: "Nguyện được trái tim người, bạc đầu không phân ly."

Đông Phương Bất Bại nao nao, giờ phút này, y không muốn suy nghĩ vấn đề sau này Sở Đông Thanh cưới vợ, vấn đề con nối dòng, thầm nghĩ muốn thời gian dừng lại một giây này, vĩnh viễn không trôi đi......

Thật vất vả đến du hồ một chuyến, thời điểm Sở Đông Thanh đi còn đặc biệt mua một ít hạt sen chuẩn bị về khách điếm nấu cho Đông Phương Bất Bại ăn. Hạt sen vừa lớn lại vừa tròn, trưởng thành thập phần hấp dẫn, Sở Đông Thanh nhịn không được nhất thời mua nhiều một chút.

Thời điểm hai người đắt tay nhau trở lại khách điếm, Sở Đông Thanh ngoài ý muốn phát hiện một thân ảnh thập phần quen thuộc đứng trước cửa.

"Lâm Bình Chi?" Sở Đông Thanh thử kêu một tiếng.

Lâm Bình Chi xoay người, mặt không biểu tình nhìn Sở Đông Thanh: "Ta cùng Nhạc Linh San chuẩn bị thành thân."

Sở Đông Thanh không biết tại sao hắn lại nói lời này với mình, chỉ có thể trả lời một câu: "Nha, chúc các ngươi trăm năm hảo hợp."

Khóe miệng Lâm Bình Chi lộ ra nụ cười châm chọc.

Sở Đông Thanh muốn mở miệng nói cái gì đó, Lâm Bình Chi lại xoay đầu đi chỗ khác, chuẩn bị rời khỏi: "Ngươi không nói còn tốt, ngươi chỉ cần mở miệng, ta liền biết rõ...... Thôi, bất quá là ta tự làm tự chịu......."

Biết rõ cái gì, Lâm Bình Chi không nói gì, Sở Đông Thanh cũng không hỏi, chỗ ngực truyền đến một tia đau dớn yếu ớt. Sở Đông Thanh tựa hồ có thể đoán được quan hệ của nguyên chủ thân thể này cùng Lâm Bình Chi."

Đông Phương Bất Bại đắt tay Sở Đông Thanh, có chút chua nói: "Người đã đi xa như vậy rồi, ngươi còn nhìn."

Sở Đông Thanh hồi thần, có chút buồn cười, nịnh nọt: "Vi phu biết sai rồi, ừ, chờ ta trở về sẽ nấu chè hạt sen chuộc tội a."

Đông Phương Bất Bại lúc này mới hài lòng cùng Sở Đông Thanh đi vào khách điếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net