Chương 35: Hướng vấn thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 35: Hướng Vấn Thiên

Từ sau khi Đông Phương Bất Bại thành thân cùng Sở Đông Thanh giữa lông mày luôn mang theo một tia phong tình, mỗi ngày ở hậu viện đều nở nụ cười thật tươi đẹp, nhìn tràn đầy sức sống.

Quan hệ giữa hai người ngày càng thêm thân mật, cơ hồ giống như vợ chồng thật sự, bao dung nhau, chăm sóc nhau. Mấy ngày nay Sở Đông Thanh đặc biệt không an bài mấy chuyện khác, cùng Đông Phương trôi qua những ngày thoải mái.

Nói thật, Sở Đông Thanh đối với cuộc sống như vậy hết sức hài lòng. Sau vài ngày trải qua cuộc sống ngọt ngọt ngào ngào, Sở Đông Thanh không thể không rút thời gian xử lý một ít sự vụ quan trọng đang chồng chất trong giáo. Vừa đúng lúc này, Hướng Vấn Thiên đi làm nhiệm vụ từ Giang Nam trở về.

Nhận được tin Sở Đông Thanh không khỏi cười lạnh. Làm việc? Chỉ sợ đây bất quá chỉ là lý do thoái thác, mục đích thật sự tới Giang Nam chính là chiêu dụ thêm nhân thủ a.

Hướng Vấn Thiên tính toán không tệ, chỉ có điều Nhậm Ngã Hành bị tù cấm dưới Tây Hồ. Theo nguyên tác nếu Lệnh Hồ Xung làm theo nội dung vở kịch mới có thể nhận thức Nhậm Doanh Doanh, mới diễn ra sự kiện của Nhậm Ngã Hành. Hiện tại hắn chiếm giữ thân thể Lệnh Hồ Xung tự nhiên sẽ không cứu Nhậm Ngã Hành, ngược lại hắn còn muốn diệt trừ gã.

"Sở tổng quản."

Sở Đông Thanh nhìn gã sai vặt ngoài cửa, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: "Chuyện gì?"

Thân thể gã sai vặt run rẩy, vội vàng báo cáo: "Hướng tả sứ vừa mới trở về, không rõ chuyện trong giáo đã đổi tổng quản. Y muốn gặp mặt ngài, hy vọng tổng quản có thể đi gặp tả sứ một lần."

Sở Đông Thanh hất mạnh tay áo, thư tín cùng công văn đã phê tốt bị đánh rơi trên đất. Giỏi cho ngươi Hướng Vấn Thiên! Ta không đi tìm ngươi, ngươi lại chủ động đến tìm ta. Cầu kiến? Nói là cầu kiến, lại bảo hắn lại tự mình đến bái phỏng.

Sở Đông Thanh gắt gao nắm chặt tay, cố gắng đè nén cơn giận: "Đi nói với Hướng tả sứ, qua giờ Dậu ta sẽ 'tự mình' đi tiếp."

Hai chữ 'tự mình' được Sở Đông Thanh dùng sức nhấn mạnh. Hướng Vấn Thiên, ta muốn nhìn xem lần này là ai ra oai phủ đầu ai!

Mỗi khi Sở Đông Thanh ra ngoài làm việc, Đông Phương Bất Bại đều theo thói quen ở lại phòng chờ hắn về, chỉ là thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc hơn nữa rất buồn chán, Đông Phương Bất Bại dần dần thích thêu, bất quá y chỉ dám vụng trộm mà làm. Sở Đông Thanh đã dung túng cùng sủng nịch y quá nhiều, y sợ hãi một ngày mình vượt qua điểm mấu chốt này, hết thảy sẽ bị thu hồi lại.

Nội viện truyền đến tiếng bước chân, Đông Phương Bất Bại quýnh lên, tay không cẩn thận bị kim đâm thương, luống cuống đem tơ lụa nhét dưới đệm giường xong mới vội vã đi ra cửa.

"Đông Phương." Sở Đông Thanh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, bực tức cùng phẫn uất trong lòng Sở Đông Thanh cuối cùng cũng hạ xuống.

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày đang nhăn lại: "Là ai làm Thanh không vui?"

Ngữ khí tuy bình thản lại hàm chứa sát ý nồng đậm. Dám làm cho Sở Đông Thanh không vui, người nọ nhất định ngại mạng mình dài!

Sở Đông Thanh kể lại cho Đông Phương Bất Bại một chút chuyện sảy ra hôm nay, y lập tức hướng ngoại viện đi ra, cũng may Sở Đông Thanh kịp thời kéo người trở về ôm trong ngực, cười nói: "Nương tử nhà ta nổi giận đùng đùng muốn đi nơi nào a."

Đầu lông mày Đông Phương Bất Bại nhướng lên: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đi giết Hướng Vấn Thiên kia a."

Tức giận trong lòng Sở Đông Thanh triệt để tán đi: "Đông Phương a Đông Phương, ngươi thật sự là quá..... Quá đáng yêu."

Đáng yêu? Đông Phương Bất Bại rất không hài lòng xưng hô như thế này, y đã đến tuổi này như thế nào có thể gọi là đáng yêu ni?

Sở Đông Thanh đặt từng nụ hôn nhỏ như mưa trên gương mặt Đông Phương Bất Bại: "Đông Phương của ta thẳng thắng như vậy, sao có thể không đáng yêu ni."

Tuy vẫn không thể tiếp nhận từ 'đáng yêu', bất quá vì câu 'Đông Phương của ta' của Sở Đông Thanh mà tâm tình Đông Phương Bất Bại thật tốt a.

Dắt Đông Phương Bất Bại trở vào nhà, Sở Đông Thanh ngồi trên ghế kéo tay Đông Phương Bất Bại đến, để y ngồi lên chân mình, ôm eo của y rồi mới từ từ nói chuyện của Hướng Vấn Thiên.

"Muốn giết Hướng Vấn Thiên thật sự quá dễ dàng, bất quá trong giáo vẫn còn một số giáo chúng trung thành với hắn. Sau khi Dương Liên Đình chết, một số thủ hạ trước kia của gã tuy bên ngoài không nói nhưng đáy lòng vẫn ôm thành kiến đối với ta. Nếu ngươi lại vì ta mà giết Hướng Vấn Thiên nhất định sẽ khiến cho người trong giáo bất mãn. Đến lúc đó, những chuyện ta đã làm thời gian trước không phải trở thành không công sao."

Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ thở dài, tựa đầu vào hõm vai Sở Đông Thanh, cả người oa trong lòng hắn: "Trước đây ta chỉ say mê võ học cùng quyền lực, về sau lại mù quáng tin sủng Dương Liên Đình. Sau khi đánh bại Nhâm Ngã Hành lại không kịp thời xử lý Hướng Vấn Thiên, mới để cho hắn có cơ hội thở dốc. Hiện tại xem ra, những phiền toái này đều là ta gián tiếp tạo ra cho ngươi."

Sở Đông Thanh vỗ nhẹ lưng Đông Phương Bất Bại: "Ngươi a, luôn đem tội lỗi đổ lên đầu của mình, lại chẳng suy nghĩ một chút, nếu không phải vì những nhân quả này ta cùng ngươi sao có thể tương ngộ, thậm chí ở bên nhau như ngày hôm nay."

Khóe môi Đông Phương Bất Bại tràn đầy tiếu ý: "Điều này cũng đúng."

Đông Phương Bất Bại là người say mê võ học tất nhiên xem thường đám người Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên. Nếu không phải vì nguyên nhân này, về sau sao lại có chuyện Nhâm Ngã Hành dẫn người đánh lên Hắc Mộc Nhai."

Bất quá, ánh mắt Sở Đông Thanh lộ ra kiên định, hắn không phải là thùng cơm Dương Liên Đình kia, lúc này đây có hắn bên cạnh Đông Phương, ai cũng đừng nghĩ thương tổn y!

...........

Hướng Vấn Thiên thu được tin tức nói là trong giáo mới thay đổi một vị tổng quản, chẳng những đem sự vụ trong giáo điều chỉnh lại, mà còn một phen xử lý những sản nghiệp bên ngoài của thần giáo. Cho nên gã không thể không gác chuyện trong tay lại, chạy trở về thần giáo.

Trật tự trong giáo khôi phục lại bình thường với gã mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Trước đây vì Đông Phương Bất Bại tín nhiệm tên Dương Liên Đình ngu xuẩn kia khiến cho trong giáo nhân tâm đại loạn, bất quá vì ngại Đông Phương Bất Bại võ công cao cường nên những giáo chúng này không dám biểu hiện ra mà thôi.

Ai biết được Dương Liên Đình lại đột nhiên bỏ mạng, Đông Phương Bất Bại bổ nhiệm một người có tài cán thật sự lên làm tổng quản. Vô luận như thế nào, gã cũng không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra.

Đối với vị tân tổng quản này, hoặc là thu nhận dưới trướng, hoặc là phải diệt trừ bằng bất cứ giá nào.

�4Q�6 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net