Chương 6: động tình [trung]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sở Đông Thanh nhìn nụ cười này của Đông Phương Bất Bại, hơi có chút sửng sốt, hắn không ngờ Đông Phương Bất Bại cười rộ lên lại đẹp mắt đến như vậy. Nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy Dương Liên Đình không biết nhìn người, xem trân châu như là mắt cá.

Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Đông Phương Bất Bại mở miệng nói trước: "Lần này xem như ngươi cũng có công, bản tọa ban thường cho ngươi mười hai lượng hoàng kim, ngươi có thể mang theo thủ dụ của bổn tọa đến khố phòng lấy."

Sở Đông Thanh cau mày không vui, hắn cũng không phải Dương Liên Đình, làm mọi việc đều vì tiền tài cùng quyền lực, lập tức mở miệng cự tuyệt: "Tiểu nhân chẳng qua chỉ là tận lực, thỉnh giáo chủ thu hồi những vật này, mười hai lượng hoàng kim không phải con số nhỏ, tiểu nhân nhận không nổi."

Đông Phương Bất Bại nhìn đôi lông mày đang nhíu chặt của Sở Đông Thanh tự nhiên biết là hắn đang không vui, vội vàng giải thích nói: "Bản tọa, bản tọa không phải có ý kia........"

Sở Đông Thanh tâm tình đã có chút không tốt, cắt đứt lời của Đông Phương Bất Bại, ôm quyền hành lễ nói: "Tiểu nhân còn có việc, xin được cáo lui trước." Nói xong cũng không đợi Đông Phương Bất Bại phê chuẩn liền tự ý ly khai.

Đông PhươngBất Bại nhìn thấy Sở Đông Thanh xoay người rời đi, thân thể có hơi cứng đờ, trong nội tâm lại vô cùng hoan hỉ. Người này, mới vừa rồì là đơn thuần muốn tốt cho y, không phài vì tham phú quý. Nghĩ tới đây, Đông Phương Bất Bại không khỏi nhẹ nhàng chạm lên môi, nhiệt độ ngón tay người kia giống như vẫn còn đọng lại nơi này..........

Sở Đông Thanh vừa đi đến cửa liền bắt đầu tự trách bản thân, hôm nay hắn lại vô tình xử sự theo cảm tính, cũng không thêm nhìn sắc mặt của Đông Phương Bất Bại, may mắn y không so đo, bằng không hiện tại hắn đã đầu mình hai nơi.

.............

Gió nhè nhẹ thổi, cơn gió đêm này giống như muốn đem cái mệt mỏi của bên ngoài thổi hết đi, Sở Đông Thanh nằm trên cái gối làm bằng cỏ dại, nhìn bầu trời đầy sao, chuẩn bị ngủ. Cũng ngay lúc sắp ngủ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, suy tư một hồi, cuối cùng vẫn là mở mắt ra, đứng dậy nhẹ nhàng gõ cửa đại sảnh, âm thanh không lớn không nhỏ gọi một tiếng: "Giáo chủ."

Đông Phương Bất Bại vốn đã chìm vào giấc nghủ, nghe thấy tiếng Sở Đông Thanh gõ cửa liền lập tức ngồi dậy, nhanh chóng thay đổi y phục, khẩn trương chỉnh trang lại dung nhan xong mới lên tiếng nói: "Vào đi."

Đông Phương Bất Bại nhìn Sở Đông Thanh xốc màn cửa lên, cước bộ trầm ổn đi vào, tim không khỏi đập mạnh, trước kia sao y lạik hông phát hiện ra người này lớn lên phong trần tuấn lãng thế kia.

Trong tích tắc Sở Đông Thanh nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, hắn không khỏi thở dài lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Giáo chủ, tiểu nhân là đến nhắc nhở ngươi buổi tối đi ngủ ngàn vạn lần đừng quên tẩy trang."

Đông Phương Bất Bại ngàn vạn lần không ngờ Sở Đông Thanh đến là để giúp y tẩy trang, lập tức nói: "Không có việc gì, bản tọa không cần."

Sở Đông Thanh trầm thấp cười một tiếng, người này như thế nào giúp y tẩy trang, y lại là như hắn muốn mạng y không bằng. Sở Đông Thanh giống như trấn an tiểu hài tử, nhẹ giọng nói: "Những thứ này buổi tối nếu không lau đi sẽ gây tổn hại cho làn da, nếu giáo chủ thật sự thích, tiểu nhân tùy thời đều có thể giúp người họa, bất quá bây giờ", Sở Đông Thanh dừng một chút: "Giao1 chủ vẫn là lau xuống tốt hơn."

Nhìn biểu tình chân thành tha thiết của người trước mắt, Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình phản ứng quá độ, hai bên tai có chút đỏ ửng, tuy là rất không nỡ nhưng vẫn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta đã biết."

Sở Đông Thanh có chút nghi hoặc, lần này Đông Phương Bất Bại không có dùng hai chữ 'bản tọa'.

..................

Tháng sáu, tháng bảy là lúc hoa nở xum xuê nhất, ngày hôm đó, Sở Đông Thanh ngoài ý muốn phát hiện được một ít hoa hồng sinh trong trong vườn. Bởi vì số lượng không nhiều nên lúc trước hắn cũng không quá để ý. Bất quá, thông qua thời gian ở chung với Đông Phương Bất Bại, hắn phát hiện chất lượng giấc ngủ của y không được tốt lắm, thường thường ngày hôm sau lúc hắn nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, luôn cảm thấy sắc mặt y có chút tiều tụy. Mà trà hoa hồng lại rất tốt cho giấc ngủ, dù sao gầu đây hắn cũng không có bận việc gì, vừa vặn có thể làm một chút trà cho y dưỡng thần.

Sở Đông Thanh lựa chọn kỹ lưỡng, đem những bông hoa hồng nở thịnh nhất cắt xuống, tiến hành quán phóng, gãy biện một cách thích hợp, sau đó lấy đi đài hoa, nhụy hoa, dùng nước ấm rửa sạch. Sở Đông Thanh cắn răng đem toàn bộ tài sản mình vơ vét được trên mấy cổ tửu thi lúc trước đổ ra, đếm đếm, quyết định dùng chúng.

Đông Phương Bất Bại chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí vừa vặn nhìn thấy một màn này. Y nhìn bộ dạng Sở Đông Thanh dùng ngón tay đem mớ bạc vụn này gãy đi gãy lại, đếm tới đếm lui không khỏi có chút buồn cười. Lặng lẽ đi theo Sở Đông Thanh ra ngoài, y muốn nhìn xem hắn muốn đem số bạc vụn này đi làm cái gì.

Sở Đông Thanh mang theo toàn bộ gia sản của hắn đi đến kho hàng.

Người trông kho là một nam tử thân mình tương đối thấp bé, để râu hình chữ bát, đầu tóc bóng loáng, có thể nhìn ra là người am hiểu chiếm tiện nghi của kẻ khác. Vốn dĩ công việc này không tới phiên gã, bất quá cũng nhờ gã đem nữ nhi của mìn cho Dương Liên Đình nên mới chiếm được việc làm nhẹ nhàng mà phúc lợi cũng không tồi.

Sở Đông Thanh không nói hai lời, đem toàn bộ bạc phóng tới trước mặt gã, mở miệng nói: "Đưa cho ta một ít mầm trà tốt."

Sở Đông Thanh nhìn nam nhân kia dùng ngón tay thô đoản đếm đếm bạc, nội tâm có chút không yên, kỳ thật hắn cũng không biết số bạc này rốt cuộc trị giá bao nhiêu. Nam nhân đếm nửa ngày, ngẩng đầu lên liếc nhìn Sở Đông Thanh thấp giọng nói: "Đi theo ta."

Sở Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, này xem như là đồng ý.

Đông Phương Bất Bại ở phía sau nhìn thấy màn này giống như bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Sở Đông Thanh thích uống trà a! Vậy đơn giản, đợi y trở về đem những lá trà thượng cống kia đưa cho Sở Đông Thanh là được rồi. Lúc này, Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không ý thức được Sở Đông Thanh đang làm trái với giáo quy, nếu là lúc trước, y nhất định sẽ không do dự trực tiếp giết trước nói sau.

................

Sau khi Sở Đông Thanh mua được mầm trà, hắn lại hái thêm một ít cánh hoa lài, để cùng một chỗ với hoa hồng rồi đem phơi khô, bỏ mầm trà vào chung. Cuối cùng, Sở Đông Thanh dùng giấy dầu đem trà gói kỹ lại.

Sở Đông Thanh nhìn kiệt tác trà lài do mình chế tác, tròng lòng không khỏi dâng lên một cỗ tự hào nho nhỏ. Nghĩ nghĩ, Sở Đông Thanh lại đi tìm một mảnh vải màu vàng nhạt, tài thành điều trạng, bên trên giấy dầu cột vào một cái nơ bướm.

Đông Phương Bất Bại đang suy nghĩ làm thế nào để đem trà cho Sở Đông Thanh thì mới tốt. Với tính tình của người kia, hắn chắc chắn sẽ không nhận đồ do y đưa cho. Nghĩ tới đây, tròng lòng Đông Phương Bất Bại không khỏi toát ra một cảm giác ngọt ngào, Sở Đông Thanh chính là không giống với người thường như vậy. Đúng lúc y đang trầm tư suy nghĩ, âm thanh của Sở Đông Thanh từ bên ngoài truyền vào.

Đông Phương Bất Bại cuống quít trong gương tìm hạ xuống sau (*), mới lên tiếng nói:"Vào đi."

Những ngày này thời tiết đặc biệt khô nóng, Đông Phương Bất Bại nhìn mồ hôi trên trán Sở Đông Thanh không ngừng chảy xuống, tâm vừa động liền nói: "Từ nay về sau đi vào không cần thông báo."

Sở Đông Thanh có chút sửng sốt, sau liền gật đầu đồng ý. Ngày hôm nay lúc trông thấy quần thâm trên mắt Đông Phương Bất Bại, Sở Đông Thanh càng thêm kiên định chuyện hắn làm trà lài là đúng. Sở Đông Thanh đem trà lài từ trong tay áo ra đưa đến trước mặt Đông Phương Bất Bại.

(*) Đoạn này ta không biết phải dịch sao cho xuông nên quyết định để vậy luôn, ai biết làm ơn giúp ta với.

Còn một chuyện nữa ta không hiểu lắm, đó là lúc đầu không phải nói Sở Đông Thanh làm trà hoa hồng sao, cuối cùng lại biến thành trà lài. Nói chung là không liên quan ta, do truyện nó ghi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net