Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung điện hoàng gia trên núi, Katapa.

"Mà nếu là vậy thật thì càng phải đưa cô ta vào sơn cốc. Cô hãy ra lệnh đi, nhất định chủ thành sẽ nghe theo." Urhi lạnh lùng nói, ánh mắt trong đêm tối tỏa ra từng ánh sáng sắc lạnh. Trong sự sững sờ của Ursula, hắn vứt lại một câu như thế rồi rời đi:

"Đừng quên, nếu chuyện này bại lộ thì người chết sẽ là cô đó."

Ursula đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng vị tư tế biến mất vào đêm tối. Khuôn mặt xinh đẹp cùng biểu cảm hoang mang khiến cô gái dường như là một con thỏ chấn kinh và yếu đuối. Thế nhưng, khi bóng hình người kia thật sự không còn ở trong tầm mắt, đôi mắt nàng nheo lại như suy tư điều gì đó, và cô gái mạo danh nay như thay đổi một bộ mặt hoàn toàn.

"Nữ thần Ishtar thật đã tới, thời gian của ta cũng không còn nhiều lắm. Sư phụ..ta cũng phải nói cho sư phụ, đẩy nhanh tiến trình."

Ursula quay về khoảng sân trước phòng ngủ, đối mặt với không khí mà ra nói, giọng nói hiền hòa nhưng kiên quyết:

"Các hương thân, đồ ở trong nhà, chúng ta nên đi thôi."

Từ trong bóng tối, một vài người dân bình thường nhanh chóng đi ra, chạy vào bên trong nhà rồi khuân ra hàng loạt thùng rương, có những người còn khuân những bao tải dày cộp. Một người đàn ông đứng lại trước mặt Ursula, vái một cái thật sâu:

"Cô nương, Katapa chúng ta cảm ơn ngươi."

Hóa ra người này chính là Kurk, con trai chủ thành, cũng là người có vai vế lớn nhất ở đây. Ursula và người này đã hợp tác từ vài tháng trước, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, cũng là nhờ khả năng diễn xuất được rèn luyện kỹ càng của nàng , sự nhanh nhẹn của những hương thân cùng sự mắt nhắm mắt mở của lính canh. Thở dài một hơi, Ursula nói:

"Ishtar thật sắp đến. Kurk, nàng ấy sẽ mang được hoàng tử đến, lúc đó các ngươi sẽ không phải làm thế này nữa."

Kurk vội lắc đầu, không đồng tình nói:

"Cô nương, ngài và sư phụ của ngài đã làm những việc rất tuyệt cho Katapa. Tuân thủ những hướng dẫn của ngài, mọi người đã được cứu trợ, ơn này chúng tôi không bao giờ dám quên."

Ursula lắc đầu, thở dài một cái nữa, song lại không muốn nói gì thêm. Nàng tháo trang sức trên người xuống, lấy một chiếc áo choàng khoác lên người, sau đó cùng Kurk và những người dân bí mật ra khỏi cung điện.

~~

Thung lũng, Katapa.

Đi sâu vào bên trong thung lũng là một khung cảnh khiến ngươi ta khiếp sợ. Đêm tối tĩnh lặng, nhưng ở đây là đèn dầu khắp nơi, sáng trưng một vùng rộng lớn. Những chiếc lều dã chiến được may thô sơ được sắp xếp theo thứ tự, dùng ký hiệu đánh dấu người bệnh nặng đến nhẹ, để tiện cho việc chữa trị. Các hương thân đã đem đồ đạc ra chỗ phân loại riêng, còn Kurk thì cùng Ursula tiến về phía căn lều ở cuối thung lũng. Trên đường, thôn dân ra chào hỏi họ, mọi người đều mặc áo dày che kín người, đeo khẩu trang và găng tay bằng cao su cẩn thận. Ursula rửa tay và mặt một lượt, sau đó đeo khẩu trang và găng tay lên và chạy vào lều. 

Bên trong là một khung cảnh mà nếu Yuuri ở đây thì hẳn phải là biết: một phòng thí nghiệm.

Căn phòng tuy đơn sơ, song lại đầy những thiết bị kỳ lạ như của những nhà giả kim thời xưa. Không gian trong phòng đầy mùi sát khuẩn, và ở những cái ống trong suốt kỳ lạ là những dung dịch kỳ lạ, thậm chí một trong số chúng còn đang sôi sùng sục.

Ở cạnh bàn làm việc, một thanh niên mặc áo blouse trắng đang nhìn chằm chú vào một cái nhiệt kế, tập trung đến nỗi hai người kia vào phòng cũng không thèm để ý. Ursula cũng không để ý, nàng vui vẻ đi đến gần sư phụ mình, khẽ nói:

"Sư phụ, con đã trở về từ cung điện."

Thanh niên không nhìn cô gái, chỉ nhàn nhạt hỏi:

"Đừng tới đó nữa."

"Sư phụ..." Ursula không đồng tình nói. "Chúng ta cần lương thực và thuốc.. Một số khoáng thạch cũng ở cung điện đó mà? Ít nhất hãy để con đến đó đến khi Ishtar thật công bố danh tính.."

Kurk cũng vội nói: "Tiên sinh, thật sự không cần như vậy.."

Thanh niên lúc này mới quay người, nhìn thẳng vào hai người kia. Khuôn mặt thanh niên chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng đôi mắt anh rất sáng, rất sâu, lại lạnh nhạt đến khiến người rùng mình. 

Đặt nhiệt kế thủy ngân xuống bàn, thanh niên lật lật bản giấy, nói:

"Chế tạo huyết thanh đã thành công, lứa thử nghiệm đầu tiên đã giảm bớt triệu chứng bệnh. Khẩu trang, găng tay cao su và cồn rửa tay cũng đã được phổ biến, người dân tuân thủ việc ăn chín uống sôi. Ít nhất ở Katapa, không lo lắng việc tái phát quy mô lớn. Hoàng tử đến, việc này không cần tiếp diễn."

Ít nhất là vì danh dự của nữ thần Ishtar, hoàng tử sẽ không bỏ mặc người dân vùng này.

"Vâng nhưng.."

Thanh niên nhíu mày nhìn Kurk, chậm rì rì chỉ tấm bản đồ toàn cảnh Hittite, trên đó có những vùng được khoanh bằng mực đỏ và vàng lẫn lộn.

"Katapa không phải là vùng có dịch nghiêm trọng nhất. Thời gian rất gấp."

Nghe tới đó, Ursula tỉnh cả người, nghiêm túc nói mà không chút chần chừ:

"Vậy sư phụ, chúng ta đi thôi!" Đoạn lại lo lắng lẩm bẩm:

"Chỉ là..pháp sư Urhi.."

'Urhi??' Thanh niên nhíu mày nhưng không nói. Anh không nghĩ rằng Urhi và thái hậu Nakia lại nhúng tay vào chuyện này, đây thật sự là một bất ngờ ngoài dự kiến. Nhưng cũng đúng thôi, một bên tạo dựng uy thế, một bên bôi đen nữ thần chiến tranh Ishtar, tấn công từ hai phía, đúng là tác phong của người này..

Chỉ là..

Thanh niên thở dài một tiếng, trong lòng loạn đến không thể khống chế.

~~

Lâm xuyên đến Hittite vào rất nhiều năm trước, khi anh vẫn còn là một sinh viên đại học năm 3 của khoa Công Nghệ Sinh Học. Ở thời đại mà đao kiếm quyết định tất cả này, một người trói gà không chặt như anh xuyên đến đây tương đương với chịu chết. Đứng giữa đống xác chết, mặc trên người bộ áo blouse của phòng thí nghiệm, Lâm tận mắt chứng kiến lần giết người đầu tiên trong đời, khi máu bắn tung tóe, màu tanh nồng quanh quẩn dưới chóp mũi, làm anh muốn nôn ọe.

Đến bây giờ, Lâm không biết làm thế nào mình có thể trốn khỏi chiến trường khốc liệt đó. Chật vật chạy trong cơn mưa tên, Lâm còn tinh tường nhớ rõ cảm giác đau đớn đến tột cùng khi tận mắt nhìn thấy mũi tên xuyên vào da thịt, đầu mũi tên gồ lên sau lưng.

Nhưng Lâm không chết.

Khi tỉnh lại, máu anh vẫn cứ chảy, nhưng tinh thần lại tỉnh táo đến kỳ lạ. Bằng một cách thần kỳ nào đó, Lâm xoay xở rút ra được mũi tên, và cho dù bản thân chưa ngày nào làm bác sĩ, Lâm vẫn cứu sống được chính bản thân mình.

"Đây là ở đâu chứ?" Lâm tự hỏi, cuộn chiếc áo blouse dính đầy máu và cái khẩu trang cùng mũ chuyên dụng thành một đống bùi nhùi. Anh chưa bao giờ là một người giỏi lịch sử, nhưng nhìn mấy người này thôi cũng đủ biết được: Đây không phải thời hiện đại.

Và thứ ngôn ngữ kỳ lạ toát ra từ miệng những người kia, không có một từ nào là  Lâm nghe hiểu.

Lâm thật sự có chút bất lực, nhưng điều cấp bách là giữ được mạng sống trong cái thời thế lạc loạn hiện tại. Anh thu thập đồ đạc, đạp lên những xác chết mà đi về phía thành trấn gần nhất.

Và tại cái làng mạc nhỏ bé đó, Lâm gặp được Urhi Shalma, trần trụi, thảm hại, cô độc trong lao ngục của những tên thổ phỉ, tuyệt vọng đến muốn chết.

~~

Lâm thừa nhận, ở lúc đó, anh đã có ý định không cứu đứa trẻ này. Không vì gì khác, chỉ là vì anh không có thuốc men gì cho cam. Vết thương của hắn ta thì đã nhiễm trùng, và giờ dù có cầm được máu thì cũng không thể ngăn được tình trạng uốn ván..

Nhưng cuối cùng, anh vẫn bế thốc cậu bé hơn 10 tuổi đó lên, chạy một mạch ra ngoài, cố gắng tìm kiếm nước và bất kỳ loại rượu hay cồn nào mà mình có thể dùng được.

Hơ con dao bạc duy nhất bản thân có thể trộm được từ đồ dùng bọn cướp cướp được, Lâm để mặc thiếu niên cắn vào tay anh đến chảy máu để cắt phần thịt hoại tử ra rồi dùng cồn rửa một lần. Đau và thô sơ, anh biết, nhưng thi thoảng, ta không có cách nào khác.

Vừa xé băng vải từ quần áo của bọn cướp vừa cầu nguyện cho sức sống mãnh liệu của thiếu niên trẻ tuổi, Lâm lúc đó không còn có thời gian quan tâm đến tình hình của bản thân nữa. Chỉ khi mặt trăng ở trên đỉnh đầu và mọi thứ trở nên lạnh lẽo, Lâm mới miễn cưỡng ngồi trước đám lửa, vừa trông thiếu niên vừa gật gù vì đói bụng.

Cứ như thế, anh đã trải qua đêm đầu tiên ở Hittite.

~~

Urhi Shalma vẫn luôn nghĩ rằng Lâm là một thứ gì đó rất thiêng liêng từ ngay lần đầu tiên gặp mặt. Hắn tỉnh dậy bên cạnh đống lửa đã gần tắt, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của người ấy, liền kinh ngạc đến không nói nên lời.

Kỳ thật, đó không phải là một người đẹp, thậm chí là đặc sắc. Làn da người đó vàng khè và có phần cháy nắng - dấu hiệu mà đáng lẽ ra phải xuất hiện ở những người Ai Cập sống giữa sa mạc cằn cỗi - với thân hình gầy gò và ngũ quan thậm chí không phải tinh tế hay sắc nét.

Chỉ là, đôi mắt lạnh nhạt của người đó, không hiểu sao lại khiến hắn chột dạ.

"Cảm ơn..tiên sinh.." Cố nén đau đớn, Urhi thực hiện đủ lễ tiết của một đứa trẻ được cho ăn học, thành khẩn cám ơn dù nước mắt chảy dài trên mặt. Người ấy, trái ngược với sự cao ngạo ban đầu, im lặng đưa cho hắn một mảnh vải không biết từ đâu ra, rồi nhàn nhạt ngồi nhìn hắn khóc.

Ngày hôm đó, Urhi ôm chặt lấy người lạ mặt mà mình không biết là ai, khóc đến đau lòng. Hắn nhớ tới người mẹ hiền của hắn, nhớ tới nụ cười rạng rỡ của chị gái, nhớ về con ngựa gỗ mà cha thường làm cho hắn sau mỗi buổi triều sớm. Cuộc sống của Urhi đã từng đơn giản mà rực rỡ như thế, cho đến khi tất cả bị một đao chém chết.

Vị vua hùng tráng của Hittite đó đã chém chết cha mẹ hắn, phá hủy một nửa cơ thể hắn, tước đi của hắn khả năng làm một người cha. Bị bọn buôn nô lệ đó đem bán đến Hittite, Urhi dùng hết sức tàn của mình chạy trốn khỏi đám buôn nô lệ, lại bị bọn thổ phỉ bắt lại. 

Urhi nghĩ đến đây, nhất thời lại càng tuyệt vọng.

"Ta nên làm gì đây?? Mối thù này, ta có thể dùng sức tàn của mình mà giết chết vị vua kia không?"

Người lạ mặt ấy im lặng, thủy chung không nói. Cuối cùng, anh ta bế thốc Urhi vào lòng, dùng chân dập tắt đám lửa đang cháy âm ỉ trên mặt đất, từng bước đi về phía ngược lại với thôn làng.

Từ đó, Urhi và Lâm, là hai người bạn đồng hành.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC