Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vẫn có chút khó chịu, y vừa đáp lại vừa tức giận nói: "Ngươi còn muốn mấy ngày không ra khỏi cửa hả......"

Hai người quấn lấy nhau từ ngoài sân vào đến Phật đường, khoảnh khắc ngả xuống, Huyền Mẫn giơ tay đỡ lấy ót Tiết Nhàn, tránh kẻo đầu rồng tôn quý của tổ tông này tiếp xúc thân mật với nền đất lát gạch xanh, còn tiện tay nhặt một cái bồ đoàn lót dưới người y.

Tiết Nhàn khó khăn lắm mới giải phóng đôi môi khỏi Huyền Mẫn, vừa dứt ra là không nhịn được muốn làm loạn, đôi mắt sáng đen láy ấy chuyển một vòng, giơ tay ôm lấy cổ Huyền Mẫn, thì thào nói bên tai hắn: "Lừa trọc, trước kia chúng ta chưa từng làm chuyện này trước tượng Phật bao giờ, sư phụ ngươi mà biết thì có đuổi ngươi ra khỏi sư môn không?"

Nói xong, lại còn không sợ chết thổi một hơi vào tai hắn.

Huyền Mẫn khe run lên vì hành động trêu chọc của y, song vẻ mặt vẫn chẳng mảy may lộ ra chút gì.

"Không sao, ông ấy không ở đây. Hơn nữa toàn bộ sư môn đều chưa thụ giới."

Như thể sợ y lại lên cơn sinh sự, Huyền Mẫn vững vàng nắm chặt lấy bộ móng vuốt không an phận kia, cúi người ép xuống.

Tiết Nhàn vừa nóng vừa tê dại bởi những cái hôn âu yếm nóng bỏng của Huyền Mẫn rơi trên người mình, y bỗng dưng sinh ra cảm giác nôn nóng sốt ruột cùng cực.

Mẹ nó, nóng quá đi mất.....

Cơ thể thấm đẫm mồ hồi, xúc giác cũng trở nên nhạy cảm lạ thường, nhạy cảm đến mức chỉ khẽ nhúc nhích một cái, y phục nhăn nhúm sượt qua làn da, cũng khiến cho y giật mình, đồng thời lại đổ mồ hôi khắp người.

Loại tư vị này ai mà chịu đựng được?!

Tiết Nhàn chịu hết nổi, vùng vẫy tránh thoát khỏi sự khống chế của Huyền Mẫn, hai tay quơ loạn lôi kéo tăng bào thuần trắng của Huyền Mẫn, động tác mạnh bạo mà gấp gáp, như là đang khẩn cấp tìm kiếm nơi để phát tiết.

Tình trạng của Huyền Mẫn giờ phút này cũng không khá hơn y là bao, khuôn mặt luôn thanh lãnh cấm dục giờ đã nhuốm sắc đỏ, một giọt mồ hôi nóng ẩm nhỏ xuống từ cằm hắn, vừa vặn rơi lên cằm Tiết Nhàn, rồi theo chiếc cổ thon dài của y mà trượt xuống, chảy vào trong vạt áo trước ngực.

Hơi thở của Tiết Nhàn bỗng chốc trở nên nặng nề, não giật nảy một cái.

Lúc này chẳng hơi đâu mà quan tâm chi nữa, y dán mình vào cơ thể tráng kiện phía trên, Huyền Mẫn ôm y vào lòng, một tay còn lại nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo đen thấm đẫm mồ hôi của y.

Ngón tay thon dài mơn trớn cơ thể y, mang theo cơn run rẩy khe khẽ vì động tình, Tiết Nhàn chỉ có thể hổn hển thở dốc, rên rỉ đứt quãng dưới thân Huyễn Mẫn. Khoảnh khắc dâng trào khi mà Huyền Mẫn cầm lấy nơi ấy, Tiết Nhàn đã cạn kiệt sức lực bởi những ve vuốt khiêu khích trước đó, chỉ tuốt nhẹ vài cái, y đã tiết ra hết trong tay Huyền Mẫn.

Tiết Nhàn dở sống dở chết ngồi bệt trên hạ thân Huyền Mẫn, đôi mắt khép hờ, mặc cho bản thân chìm đắm trong dư vị cực khoái, hồi lâu sau mới uể oải lên tiếng: "Lừa trọc, ngươi hại ta không ăn được sơn trà rồi, phải tính sổ thế nào đây?"

Khóe miệng Huyền Mẫn hơi nhoẻn lên, hắn cực ít khi nở nụ cười trước mặt người khắc, dù là người thân mật bầu bạn suốt mấy chục năm như Tiết Nhàn mà cũng chỉ thấy được một lần, đáng giận nhất chính là tên lừa trọc này còn quay mặt đi không chịu thừa nhận.

Bỗng dưng nhìn thấy nụ cười tự nhiên ấy của hắn, thật giống như trăng rơi vào ngực, trời hửng mây tan. Dù là kẻ mắt cao trên đầu như Tiết tổ tông mà cũng có một thoáng ngẩn ngơ.

Huyền Mẫn lấy ra một quả sơn trà từ chiếc túi bên hông, Tiết Nhàn còn đang thắc mắc hắn giấu mình đi kiếm thứ này lúc nào thì giây tiếp theo, Huyền Mẫn đã thong thả bóc vỏ sơn trà ra, thịt quả căng đầy, mọng nước ngọt lành, thấm ướt đầu ngón tay trắng nõn của người này, mùi hương dịu ngát đặc biệt của sơn trà tràn ngập trong không khí, yên ả thanh tĩnh tựa như một bức họa.

Đấy là nếu như không có đoạn phía sau.......

Tiết Nhàn bị gương mặt thoải mái của Huyền Mẫn mê hoặc con mắt, mỹ thực bày trước mặt càng khiến y mất cảnh giác, mãi đến khi lối vào đột nhiên bị nhét vào một vật thể lành lạnh trơn mềm, theo phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt cửa sau, một thứ dịch thể dinh dính từ giữa đùi chậm rãi tràn ra......

Bấy giờ Tiết Nhàn mới ý thức được Huyền Mẫn bỏ cái gì vào.

"Lừa trọc!"

Sắc mặt Huyền Mẫn điềm nhiên, bát phong bất động.

"Ngươi mà còn dám bỏ cái này vào trong cơ thể chân long nữa, ngươi có tin ta cắn chết ngươi ngay bây giờ không!"

Huyền Mẫn vẫn dửng dưng như cũ: "Ngươi và ta đồng thọ."

Tiết Nhàn quả thực bị hắn chọc tức đến bật cười: "Nè lừa trọc, ta nghiêm túc nói với ngươi một câu, ngươi nói như thế là rất dễ cô độc đến già đấy."

"Có ngươi ở đây mà."

Huyền Mẫn đáp như lẽ đương nhiên, tay cũng không rảnh rỗi, nâng đùi Tiết Nhàn lên, gác ở trên vai mình, theo dòng chất lỏng dinh dính trong huyệt ban nãy, trực tiếp đẩy thứ của mình vào.

Tiết Nhàn nhanh chóng chào thua trước thế tiến công mãnh liệt của Huyền Mẫn, liền mặc kệ người này trắng trợn thảo phạt trong cơ thể mình. Huyền Mẫn sức lớn, mỗi lần tiến vào luôn có thể tìm đúng điểm mẫn cảm của y, dương vật đã tiết một lần của Tiết Nhàn lại run run cương lên, bắn hết những gì chưa bắn. Bờ mi Huyền Mẫn khẽ động, ôm chặt y vào trong ngực, động tác dưới thân không giảm mà lại tăng, cuối cùng khiến người nọ bật ra tiếng thở dốc, hậu huyệt co thít lại, siết cho Huyền Mẫn sảng khoái tiết ra dương tinh.

Sau trận đánh chiến kịch liệt, Tiết Nhàn biếng nhác dựa vào vai Huyền Mẫn, dùng ngón tay vân vê cằm hắn, ung dung nói: "Lừa trọc, dạo này ngươi càng ngày càng hư hỏng, cũng càng ngày càng hẹp hòi, ta chỉ nói thêm một câu mà ngươi đùa bỡn ta như vậy....."

Huyền Mẫn chẳng đoái hoài: "Ăn nữa không?"

"......"

Tiết Nhàn đột nhiên cảm giác trong tương lai thật lâu về sau, y sẽ không muốn đụng vào sơn trà nữa.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy
Ẩn QC