Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4: Vô cải (Không đổi)

Chương 56: Cốt trung ti (Tơ trong xương) – 1

Phương gia hiện tại, tổng cộng có mười một mười hai người.

Lão gia và phu nhân trước sau qua đời, bây giờ đương gia là hai vợ chồng Phương Thừa, Giang Thế Tĩnh.

Trần thúc là quản gia, Trầu tẩu vừa là quản sự vừa là đầu bếp, hai người sinh được một đôi huynh đệ song sinh, trông coi hiệu thuốc ở tiền đường, phụ trách bốc thuốc ghi sổ, tuy nhiên ban đêm sổ sách luôn phải đưa cho Phương Thừa xem qua.

Hạnh Tử từ nhỏ không có cha mẹ, được lão gia và phu nhân quá cố của Phương gia mang về, từ ngày Giang Thế Tĩnh được gả vào đây, vẫn luôn ở bên cạnh nàng, trên danh nghĩa xem như là nha đầu, thực tế nàng học được không ít kiến thức dược lý y lý vụn vặt từ Giang Thế Tĩnh, vào thời điểm quan trọng cũng có thể giúp đỡ.

Mấy người còn lại là người làm thuê giúp lo liệu mấy việc vụn vặt, hái thuốc phơi thuốc. Còn có mấy đứa nhỏ, là học trò nhà người khác đưa tới.

Song, người làm thuê cũng không thường xuyên ở lại, có lúc phải đi xa hái thuốc, một lần đi phải mất rất nhiều ngày. Mấy đứa học trò cũng không phải ngày nào cũng đến, bọn nó phần lớn đều là con nhà vất vả, ngoại trừ học chút tài nghệ, trong nhà cũng có rất nhiều việc phải làm.

Tối nay, có lẽ là ngày mà hậu viện hiệu thuốc Phương gia náo nhiệt nhất —— Đám ăn mày được Phương Thừa và Giang Thế Tĩnh mang về tắm rửa xong, lại nhăn nhăn nhó nhó thay quần áo mà Trần thúc và Trầu tẩu chuẩn bị cho bọn họ. Quần áo mặc dù không mới, nhưng chỉnh tề sạch sẽ, quan trọng nhất là không sờn rách không sứt chỉ.

Phương gia có thể cùng Giang gia giao hảo nhiều năm mà kết thành thân gia cũng không phải không có nguyên do, ít nhất hết thảy người trong phủ đều thích bận tâm như vậy.

Trần tẩu nhìn vết da rách thịt nát trên tay chân mấy người ăn mày kia, liên chục chép miệng, không nói hai lời lấy ra một ít lò sưởi ấm tay, thêm than lửa rồi nhét từng cái vào tay bọn họ: "Hầy —— Sưởi đi, xem mấy vết cước này nào...... Ôi? Đừng gãi! Có ngứa cũng đừng gãi, vết cước đều như vậy cả, chạm nhiệt liền ngứa, ta đi lấy ít thuốc cho các ngươi."

Mấy người ăn mày cũng không phải ham ăn biếng làm, mà là quê nhà họa loạn đói khổ, trên người lại có thương tàn, bất đắc dĩ mới lưu lại tới bước này. Mặc kệ nói thế nào, chuyện bọn họ bắt người trước đây, xác thật là không có lý. Nếu là người bình thường, không tính toán với bọn họ đã là bao dung rồi, vạn vạn không ngờ tới Phương gia này chẳng những không tính toán, còn nguyện ý giúp bọn họ trị bệnh cứu người, thậm chí còn được đối đãi như khách, thực sự là lấy ơn báo oán.

Được Trầu tẩu dàn xếp như vậy, nhóm ăn mày đều áy náy bất an, sự ngang ngược lúc trước đã tan thành mây khói, cả đám đều thành chim cút vụng miệng, lắp bắp nói: "Không, không vội, chúng, chúng ta từ lâu đã chịu lạnh thành quen, mấy vết cước này cũng không phải vừa mới có, cứ kệ nó thôi."

Có lẽ là đang ở nhà mình nên liền khí thế hẳn lên. Trầu tẩu lập tức trừng mắt, giáo huấn: "Ngươi bị thương hay là ta bị thương? Ngươi biết chữa hay là ta biết chữa? Che lại! Chớ buông tay, ta đi một lát rồi quay lại."

Hai huynh đệ song sinh trùng hợp vừa bước qua cửa liền thấy mẹ mình cất giọng như vậy, nhất thời nhớ tới cảnh tượng ngày nhỏ mình bị dạy bảo, rụt cổ muốn chuồn đi, kết quả còn chưa kịp quay đầu, liền bị Trần tẩu gọi lại, "Hai đứa chạy cái gì? Có quỷ đuổi theo cắn chúng bây hả? Lại đây lại đây."

Hai huynh đệ Tu Bình, Tu An ngượng ngùng quay đầu, cười gượng, trăm miệng một lời thưa rằng: "Mẹ à, có chuyện gì vậy? Tiệm vừa đóng cửa, còn phải mang sổ sách cho Phương thiếu gia nữa."

"Sổ sách nhiều lắm à? Sao cần tới hai người mang đi?" Trần tẩu tức giận chỉ tay, "Con đi mang một chén rượu tới đây, mạnh một chút, lấy cả một ít vải màn nữa."

"Rượu mạnh? Cần rượu mạnh làm gì ạ? Cha chọc mẹ không vui sao?" Đệ đệ Tu An bị sai sử nói thầm một câu, vị làm huynh trưởng thì đã mang theo sổ sách vội vàng bỏ chạy.

"Cha con mà có lá gan đó à?" Trần tẩu chỉ vào đám ăn mày trong phòng, cằn nhằn, "Người trong phòng này đều bị nổi vết cước, làm ấm cho bọn họ chút đi."

Vừa nghe đến vết cước, mặt đệ đệ liền hơi tái xanh.

Hồi nhỏ hắn rất nghịch ngợm, luôn kiếm cớ đánh nhau với Tu Bình, có một ngày trời đổ tuyết lớn, hai huynh đệ vốn là trốn đi nghịch tuyết, kết quả lại thành đánh nhau, đánh đến nỗi đầy đầu đầy mặt đều là tuyết, cuối cùng hắn dựa vào sức lực ngang tàng không sợ chết, chôn cổ ca ca xuống, chẳng những hai tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, mà còn bị mẹ đánh cho một trận, mông sưng vù cao lên ba thước, vì thế mà bị ông anh cười nhạo suốt một tháng.

Đáng tiếc, một tháng vừa trôi qua không bao lâu, hai huynh đệ đều chẳng vui nổi —— Hai người náo loạn trong tuyết quá lâu, khi trở về lại không quan tâm mà trực tiếp dùng nước ấm ngâm tay chân bị đông cứng, một lạnh một nóng, trên đầu ngón tay và gót chân nổi đầy vết cước, sưng thành củ cải, khi gặp nóng lại ngứa đến quắp tim cào phổi, quả thực là sống không bằng chết.

Trần tẩu xắt gừng, giã ra nước nóng, hòa vào trong rượu mạnh, bôi lên vết cước cho hai huynh đệ, Tu Bình thì còn đỡ, chỉ bị sưng lên, Tu An còn bị rách thành mấy vết nứt, xót đến độ kêu cha gọi mẹ, nước mũi chảy hết cả ra, lại bị ông anh cười nhạo suốt một tháng.

Tư vị kia quá mức tiêu hồn, đời này khó quên, vậy nên giờ Tu An vừa nghe được biện pháp này, liền không khỏi nhe răng trợn mắt.

Nhân lúc Trần tẩu không chú ý, hắn khoa tay múa chân nói với đám ăn mày trong phòng, "Tự cầu phúc nha."

Đám ăn mày: "........"

Thanh Bình mùa đông rét ẩm, người nổi vết cước không phải số ít, có vài người tự ở nhà nghĩ cách giảm sưng, có vài người thì đến hiệu thuốc hỏi xin đơn thuốc, Trần tẩu xử lý cho không ít người, đã sớm thành quen. Bà lưu loát xắt ra một chén gừng, chắt lấy nước, lại nhận lấy rượu mạnh mà Tu An mang tới, rót vào trong bát, dùng vải màn thấm vào, thoa lên vết cước cho mấy người ăn mày.

"Ổn rồi, bị rách ra, đau thì có đau một chút, nhưng hiệu quả nhanh lắm." Trần tẩu nói như vậy, đám ăn mày kia cũng bị xót đến độ nước mắt chảy ròng.

Những người tính cách ngang ngược này, vừa vào Phương gia chưa được một đêm, liền bị Trầu tẩu biến thành dễ bảo. Một đám tay dính đầy nước rượu gừng, hai mắt đẫm lệ hỏi Trầu tẩu bọn họ có giúp gì được hay không, ngồi không thật chẳng có mặt mũi.

Thời điểm bên này bận rộn, chỗ Phương Thừa và Giang Thế Tĩnh cũng chẳng hề nhàn rỗi, toàn bộ hậu viện chỉ có duy nhất một căn phòng đóng chặt cửa, một chút âm thanh cũng không truyền ra ngoài.

Tạm thời ở trong phòng này chính là hai người Huyền Mẫn và Tiết Nhàn.

Phòng ốc ở Phương gia tuy không tính là ít, nhưng cũng có hạn, đám ăn mày kia đã xếp vào hai gian sương phòng, bệnh nhân chiếm một gian nữa, còn lại chỉ có hai gian phòng trống, một gian để cho Thạch Đầu Trương, Lục Nhập Thất và kẻ không cần ngủ là Giang Thế Ninh, hai vị tổ tông còn lại chỉ có thể ở chung một gian.

Dù sao cũng chẳng phải chưa từng ở chung, hai người lại là người có ngủ hay không đều không quan trọng, vậy nên cũng chẳng có dị nghị gì.

Đương nhiên....... Tiết Nhàn bị dán phù úp mặt vào tường từng muốn đưa ra dị nghị, nhưng vì một chút tâm tư không rõ mà lại nuốt mấy lời dị nghị này về.

Có lẽ là vì bị quản chế nhiều, nên tạo thành chút thói quen, hôm nào không có ai quản lại thấy không thích ứng......

Từ lúc chạng vạng siêu độ cho vợ chồng Giang gia, Huyền Mẫn liền đóng cửa phòng, đả tọa trên giường tháp.

Kể từ ngày đầu tiên Tiết Nhàn quen biết hắn, hắn chưa từng chân chính nằm xuống ngủ một giấc bao giờ, ban đêm không phải ngồi bên bàn nhắm mắt dưỡng thần, thì chính là khoanh chân ngồi trên giường tháp đả tọa, từ đầu chí cuối đều duy trì bộ dáng sương tuyết không đổi bát phong bất động này, ngay cả khi nhắm mắt lại, cũng cho người ta một loại cảm giác không thể thân cận.

Song bản thân Tiết Nhàn cũng đang nhờ tiền đồng để tu dưỡng xương sống, không rảnh mà ngứa gòn gây phiền cho Huyền Mẫn, bởi vậy toàn bộ căn phòng một mảnh tĩnh lặng, yên ắng đến nỗi người của Phương gia cũng không dám đến quấy rầy.

Trước giờ cơm tối, Giang Thế Tĩnh và Phương Thừa từng đến mời người, kết quả gõ cửa lại không thấy có tiếng trả lời, suýt chút nữa còn tưởng hai người trong phòng xảy ra chuyện gì. Vẫn là Giang Thế Ninh nhờ thân thể giấy da, thò đầu qua khe cửa, nhìn thoáng qua trái phải, rồi đi ra khoát tay nói với tỷ tỷ và tỷ phu: "Tạm thời đừng đến gọi cửa, nếu bọn họ đói bụng, ắt sẽ ra ngoài thôi."

Hắn cũng không hiểu Huyền Mẫn và Tiết Nhàn cụ thể đang tĩnh dưỡng cái gì, nhưng thoạt nhìn cao thâm bí hiểm không thích hợp cắt ngang, huống hồ thân thể của hai vị tổ tông này vốn khác hẳn người thường, thiếu một bữa hay thêm một bữa đối với bọn họ cũng không quan trọng.

Phương Gia không quen thuộc với Tiết Nhàn và Huyền Mẫn, chỉ biết hai vị này đều là cao nhân, mà cao nhân trên đời phần lớn đều có chút tính cách và thói quen kỳ quái, vì thế để tránh phạm vào kỵ húy, bọn họ đương nhiên nghe theo lời Giang Thế Ninh.

Ngày thường Phương gia đến Mậu thời là đã nghỉ, nhưng hôm nay nhiều người, đến tận giờ Hợi mới lục tục đi ngủ. Đèn trong các phòng dần tắt, tiếng trò chuyện thì thầm cũng dần nhỏ đi, cuối cùng cả viện đều yên tĩnh. (Mậu thời ứng với 7 – 9 giờ tối, còn giờ Hợi là 9 – 11 giờ.)

Thời điểm Tiết Nhàn mở mắt ra, mõ canh ba đã vang một hồi, người trong các phòng ở trạch viện đều đang chìm vào mộng đẹp, chỉ có thể nghe được một ít tiếng ngáy mơ hồ. Đèn dầu trong phòng đã cháy hơn phân nửa, bấc đèn hồi lâu chưa hết, hiện lên ánh lửa lờ mờ.

Song y mở mắt cũng không phải bởi vì tiếng ngáy ồn ào hay là đèn dầu sắp cạn, mà là bởi lá phù trên giấy bỗng dưng phát nóng.

Bởi vừa hấp thu một khúc long cốt, chính bản thân Tiết Nhàn vốn đã có chút nóng, mà lá phù dán trên trán y so với y còn nóng hơn nhiều, nóng đến mức ngay cả y cũng cảm thấy có chút bức bối. Y hít nhẹ một hơi, nhíu mày nhìn sang phía Huyền Mẫn, khẽ gọi một tiếng: "Lừa trọc?"

Huyền Mẫn không đáp.

"Lừa trọc? Gỡ tờ giấy rách này xuống đi, hơn nửa đêm rồi ta cũng đâu làm loạn được." Tiết Nhàn chịu đựng cảm giác thiêu đốt trên trán, mở miệng nói.

Vẫn không ai trả lời.

"Lừa trọc?" Tiết Nhàn cảm thấy có điểm không ổn, sau khi gọi thêm hai tiếng, liền đổi cách gọi khác, "Huyền Mẫn! Đừng giả chết, ta biết ngươi không ngủ."

Nương theo ánh đèn mập mờ, y trừng người đang đả tọa trên giường, đợi qua một lát, vẫn không thấy Huyền Mẫn có động tĩnh gì.

"Ngươi không có chuyện gì ——" Còn chưa nói hết câu, Tiết Nhàn chợt cảm giác lá phù nóng bỏng trên trán đột nhiên buông lỏng, nhẹ nhàng từ trước mũi y rơi xuống, chạm đất.

Giấy phù rơi xuống, Tiết Nhàn liền có thể cử động. Y cũng không để ý cái khác, vội vàng điều khiển xe lăn di chuyển đến mép giường, thử chạm vào bàn tay đặt trên đầu gối của Huyền Mẫn.

Kết quả y vừa chạm vào ngón tay Huyền Mẫn, liền bị nóng đến cả kinh.

Phải rồi, lá phù kia là do Huyền Mẫn làm ra, xuất hiện dị thường đương nhiên cũng không thoát khỏi liên quan với Huyền Mẫn.

"Nè, lừa trọc?" Tiết Nhàn dò xét mạch của Huyền Mẫn, phát hiện mạch tượng vừa gấp vừa nặng, chẳng hiểu sao khiến người ta có cảm giác sốt ruột bất an.

Không lẽ nốt ruồi kia lại xảy ra vấn đề gì?

Thấy qua dị trạng của Huyền Mẫn mấy lần, Tiết Nhàn gần như là theo bản năng muốn đi xem nốt ruồi bên gáy Huyền Mẫn. Nhưng ánh đèn trong phòng quá mờ, tình trạng của nốt ruồi kia thật sự không thấy rõ được. Tiết Nhàn đành bất đắc dĩ ghé sát vào một ít.

Nốt ruồi kia không lan ra tơ máu gì nữa, nhưng Tiết Nhàn lại có hơi mất tự nhiên ——

Bởi vì nhiệt độ cơ thể của Huyền Mẫn thật sự rất cao, sau khi ghé sát vào, nhiệt khí bốc lên từ da cổ hắn xộc thẳng vào Tiết Nhàn, mang theo hơi ẩm của mồ hôi, khiến Tiết Nhàn vốn đang khô nóng khó bình ổn giờ lại càng thêm nóng, xông thẳng lên não, đến nỗi đầu y bỗng chốc có chút trống rỗng.

Vậy nên y ma xui quỷ khiến dời mắt, bất tri bất giác từ nhìn chằm chằm nốt ruồi bên gáy Huyền Mẫn, biến thành nhìn chằm chằm vào sườn mặt Huyền Mẫn.

Có lẽ là do nhiệt khí bốc lên, khiến người ta trở nên lười nhác, tiêu điểm của mắt y hơi hư mờ, cũng không biết là dừng ở mắt Huyền Mẫn, hay là sống mũi, hay là.......

Tuy nhiên cao tăng đúng là cao tăng, cho dù quanh thân nóng thành như vậy, nhưng nếu chỉ nhìn mặt thì không nhận ra chút manh mối nào.

Thần sắc Huyền Mẫn không đổi, vẫn nhắm mắt y hệt như lúc chạng vạng, nếu không phải Tiết Nhàn ấn được mạch tượng gấp như nổi trống của hắn, cảm nhận được nhiệt ý không ngừng tỏa ra từ hắn, có khi sẽ bị bộ dáng trầm tĩnh không gợn sóng của hắn lừa gạt.

Không biết là do nhiệt độ trên người Tiết Nhàn ảnh hưởng, hay bởi cái gì khác, mạch của Huyền Mẫn càng lúc càng nặng, nhiệt ý ẩm ướt ở cổ cũng càng bốc càng nhiều, Tiết Nhàn nhìn đôi mắt miễn cưỡng khép lại của Huyền Mẫn, cũng không biết là trúng tà gì, bỗng dưng không muốn nhúc nhích lắm.

Ngay tại thời điểm nhiệt khí xông lên não, ngón tay ấn mạch Huyền Mẫn của y vô thức động một chút.

Mạch tượng nặng như nổi trống của Huyền Mẫn cũng nhảy giật, nửa mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Nhàn.

Trong khoảnh khắc đó, hơi thở của hai người gần như giao hòa với nhau, khiến người ta giật mình sinh ra một loại ảo giác vô cùng thân cận........

✿Tác giả có lời muốn nói:

Xem bình luận chương trước, tui suýt chút nữa tưởng là mình đi nhầm vào lớp sinh vật huyền bí, bài tập về nhà là "Luận x loại công dụng của long tiên", viết luận văn từ 2 thước Anh trở lên.

Chương 57: Cốt trung ti (Tơ trong xương) – 2

Con mắt nửa mở của Huyền Mẫn gần như hòa thành một thể với bóng tối trong phòng, khiến người ta không thấy rõ điểm nhìn của hắn, không biết là hướng đến con ngươi cũng đang hoảng loạn của Tiết Nhàn, hay là chóp mũi đẫm mồ hôi, hay là càng xuống dưới một chút nữa......

Xung quanh hai người như thể xuất hiện một màn chắn dày mà vô hình, hết thảy tạp âm hướng đến chỗ hắn đều bị ngăn cách ở bên ngoài màn chắn, xa xôi mà mơ hồ, duy chỉ sót lại hơi thở chầm chậm, nặng nề quấn quít........ Nhồi đầy toàn bộ chung quanh, cho người ta một loại ảo giác lo sợ, giống như cả gian phòng bỗng trở nên chật chội nhỏ hẹp, khiến người ta không thể thoát ra, cũng chẳng nhúc nhích nổi.

Cổ tay Huyền Mẫn bị Tiết Nhàn nắm lấy bỗng nhiên giật giật, phản thủ bắt ngược lấy tay Tiết Nhàn, cường ngạnh phiên chuyển, giữ chặt tay y. Không biết có phải là phản ứng thân thể khiến hắn không khống chế được lực tay hay không, mà bàn tay túm lấy Tiết Nhàn siết lại rất chặt.

Bấy giờ, Tiết Nhàn mới trong cơn mờ mịt và mê loạn phát hiện trên người Huyền Mẫn đều là mồ hôi ẩm ướt, bất luận là cổ, bả vai, cánh tay hay bàn tay, đều là mồ hôi, khi hắn lật cổ tay khiến đốt tay gặp lại, ngón tay bởi vì ẩm ướt mà trượt vào kẽ tay Tiết Nhàn, khi siết chặt, làn da nơi kẽ tay khó tránh khỏi ma sát lẫn nhau......... Loại ảo giác gần gũi này càng nặng hơn, thậm chí có thể xưng là thân mật.

Con mắt khép hờ như nửa tỉnh của Huyền Mẫn lại lần nữa mở ra, một giọt mồ hôi nóng ướt không biết là từ cằm hắn hay nơi nào khác nhỏ xuống dưới, vừa vặn dừng ở cằm Tiết Nhàn, lại theo cổ y trượt xuống, thấm vào tà áo trước ngực.

Hơi thở của Tiết Nhàn bỗng trở nên nặng nề, trong đầu bất chợt giật nảy.

Trong con hẻm bên ngoài hậu viện, không biết mèo ở đâu bỗng nháo lên, kêu một tiếng thật dài, giữa đêm có vẻ vô cùng rõ ràng, như thể đang ngồi ghé ngay mép giường vậy.

Huyền Mẫn dường như bị tiếng mèo kêu này triệt để đánh thức, bàn tay hắn thu bớt lực, một lần nữa khép mắt lại.

Tiết Nhàn nheo mắt, ngón tay bị hắn cầm theo bản năng rụt lại, thân thể ngồi lại ngay ngắn. Mà khi y tính toán rút tay điều khiển xe lăn thối lui, Huyền Mẫn cũng đã ngồi thẳng người, hai mắt hắn vẫn đóng, thần sắc chưa động, bàn tay nắm Tiết Nhàn lại buông lỏng ra.

Hắn nhắm mắt hồi lâu rồi lại mở ra, lẳng lặng nhìn Tiết Nhàn, nói: "Ngồi xa một chút."

Ngữ khí vẫn bình tĩnh phẳng lặng trước sau như một, nhưng thanh âm thấp hơn bình thường một ít, còn hơi khàn khàn.

Tiết Nhàn tuy rằng đã lùi sang một bên, nhưng tim và mạch đập vừa áp chế lúc trước giờ lại bất chợt ập đến, nhảy điên cuồng như nối mệnh, gần như dán lên tai Tiết Nhàn mà đánh trống. Vậy nên quanh tai y đều là tiếng đập "Thình thịch, thình thịch" dồn đều, căn bản không nghe rõ câu nói trầm nặng kia của Huyền Mẫn.

"Hả?" Y lên tiếng.

Cảm xúc vẫn chưa thoát ra khỏi ảo giác thân cận vừa rồi, vậy nên thanh âm y mang theo một ít giọng mũi, có vẻ dịu ngoan mà biếng nhác.

Huyền Mẫn yên lặng một chốc, rốt cuộc vẫn lạnh nhạt nói: "Không có gì."

Mạch của Tiết Nhàn dần dần khôi phục lại bình thường, y thở nhẹ một hơi, nhưng tay phải bị nắm đến run lên lại nhắc nhở y hết thảy những gì vừa xảy ra. Y vừa buông lỏng gân cốt ở tay phải, vừa yên lặng điều khiển xe lăn đi đến mép bàn, quay lưng lại với Huyền Mẫn, cạy bấc đèn để áp chế cảm giác không quá tự tại kia.

Bấc đèn bị cạy ra, ngọn lửa liền lớn hơn một chút, cả gian phòng bỗng sáng sủa hơn nhiều. Tiết Nhàn xoay ghế, nương theo ánh lửa, thấy rõ bộ dáng hiện tại của Huyền Mẫn ——

Lớp tăng y mỏng manh trên người hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, hình dáng cơ bắp nơi vai lưng, cánh tay được phác thảo nửa ẩn nửa hiện........ Dẫu vừa rồi chúng có thể làm ra bao nhiêu loại ý vị khác, nhưng hiện tại sau khi lãnh tĩnh lại, quả thực chẳng thoải mái là bao.

Nhìn hắn một thân mồ hôi ẩm ướt, lại nghĩ đến nhiệt độ cơ thể khác hẳn bình thường của hắn vừa nãy, Tiết Nhàn không khỏi suy nghĩ một hồi, hỏi: "Ta đi lấy nước đến cho ngươi, ngươi tắm rửa một chút nhé?"

Với cái tính không chịu nổi dơ bẩn của Huyền Mẫn, một thân nhễ nhại mồ hôi thế này tất nhiên là khó mà chịu đựng nổi. Thế nhưng Tiết Nhàn chỉ suy xét đến điểm này, lại quên mất cái khác. Tỷ như tắm rửa thì phải cởi đồ, tỷ như trong phòng này không chỉ có một mình Huyền Mẫn......

Song khi vừa hỏi câu này, y liền nghĩ đến những điều đó, tức thì lại muốn nuốt lại mấy câu vừa rồi.

Huyền Mẫn vẫn đả tọa, nghe vậy thì trầm mặc một lát, mở mắt ra đánh giá Tiết Nhàn, lại lạnh nhạt nhắm mắt lại, nói: "Không cần, ngươi ngồi xa ra chút là được rồi."

Tiết Nhàn tức giận nói: "........Ta là bị ngươi ghét bỏ đấy, xa nữa là ra khỏi phòng luôn rồi."

Mắt Huyền Mẫn vẫn không mở, sau khi Tiết Nhàn dời về "góc tường dồi dào linh khí", hắn mở nặng nề mở miệng: "Không phải."

Câu này không đầu không đuôi, quỷ mới biết "Không phải" của hắn là nói cái gì.

Tiết Nhàn ngồi ở mép giường, từ góc độ của y có thể thấy sườn mặt Huyền Mẫn, còn lại thì bị màn giường chắn lại hơn phân nửa. Song che đậy lấp lửng thế này, vừa vặn có thể giảm bớt sự xấu hổ lúc trước, khiến người ta triệt để trầm tĩnh lại.

Mà sở dĩ nói là xấu hổ, là bởi........ khoảnh khắc ban nãy, Tiết Nhàn có thể cảm giác được thân thể của mình có chút phản ứng. Đương nhiên, y đã kịp thời ngừng nó lại, chỉ là.......

Không biết Huyền Mẫn có trạng thái giống vậy hay không.

Khuỷu tay y đặt lên tay vịn, ngón tay thả lỏng, biếng nhác tựa vào ghế, một tay còn lại vô thức vân vê xâu tiền kia, ngón cái vuốt ve rìa đồng tiền, ánh mắt dừng một lát ở ngọn đèn dầu lay động, sau một lát lại dừng trên người Huyền Mẫn.

Theo lý mà nói, hắn một thân mồ hôi như vậy, nếu thực sự có phản ứng, vậy phải rõ ràng hơn mới đúng, song không chịu nổi tính tình cực độ nội liễm khắc cẩn lại lạnh như băng của hắn, nên mới khiến người ta rất khó liên hệ hắn với cái việc thế tục kia. Huống chi hắn còn khoanh chân đả tọa, vạt trước tăng bào liền với đầu gối, có nhìn cũng không nhìn được gì.

Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại như vậy?

Ban đêm quá mức tĩnh lặng, thời gian trôi qua liền có vẻ vô cùng chậm chạp, Tiết Nhàn chán muốn chết, đột nhiên nhớ tới vết thương ở hổ khẩu của Huyền Mẫn bị y liếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy