Chương 1b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01 phần 04



Việc không thể vào được vào căn phòng đó khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tôi lại nghĩ tới một số chuyện mà hầu hết những người có liên quan tới cuộc sống của tôi đều nói. Chuyện đó luôn khiến tôi vô cùng oán hận, vì nó mà cuộc sống của tôi tại cái thị trấn Xích Bản này gặp phải rất nhiều khó khăn. Có một dạo tôi rất muốn nghe lén thử xem người ta nói gì về mình. Có rất nhiều câu chuyện về tôi được người ta đem ra buôn bán, tựu chung lại có 3 luồng thông tin chính. Luồng thông tin thứ nhất nói tôi sinh ra đã ngu ngốc, còn nói ba tôi là một con sâu rượu, chính chất cồn trong người ba tôi đã làm cho tôi trở thành ngu si đần độn. Thế nhưng với ba tôi, tôi chẳng có chút ấn tượng nào về ông cả. Không, tôi không chỉ không biết ông có phải là con sâu rượu hay không, ngay đến hình dáng của ông, tôi cũng không biết.


Luồng thông tin thứ hai thì nói khi tôi lên 5 đã mắc phải một căn bệnh nguy hiểm, sau khi lành bệnh thì tôi biến thành kẻ u mê, họ nói trước khi lên 5 tôi là một đứa trẻ thông minh. Tôi nghi ngờ không biết đó có phải là sự thật hay không, bởi vì tôi chỉ còn nhớ những gì sảy ra sau khi tôi 5 tuổi, với những gì trước đó, tôi không nhớ gì cả. Tôi đã từng hỏi qua bà nội Cố Ngọc Liên, bà không nói cho tôi biết, chắc chắn bà có biết vì một tay bà nuôi tôi khôn lớn, có điều không hiểu vì sao bà luôn lảng tránh khi tôi hỏi về vấn đề này, cũng như lảng tránh những câu hỏi liên quan đến cha mẹ tôi.

Luồng thông tin cuối cùng càng khiến tôi thêm mê muội, họ nói tôi không phải là cháu ruột của bà nội Cố Ngọc Liên, tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi bà nhặt về, khi được nhặt về tôi đã là đứa ngu ngốc rồi. Hiếm có người như bà nội Cố Ngọc Liên vì thương xót hoàn cảnh của tôi mà đem tôi về nuôi nấng đến lúc trưởng thành.

Tôi chưa bao giờ nhận thấy mình có vấn đề gì về trí não. Chính bọn họ đã khiến 20 năm nay tôi phải sống trong nỗi cô độc. Từ khi còn nhỏ cho đến lúc tốt nghiệp cao trung, tôi căn bản chẳng hề có bạn thân. Nói cách khác, khi bắt đầu vào mùa mưa năm tôi 20 tuổi, tôi gần như không có bạn. Vì cô độc nên tôi rất ít nói, sự cô độc khiến cho ánh mắt tôi luôn tràn ngập thù hận. Đây không phải là do lỗi của tôi, mà thủ phạm chính là những kẻ đã thêu dệt lên những cậu chuyện nhảm nhí về trí não của tôi. Tôi không thể tìm ra kẻ nào đã ác độc tung ra những tin đồn này, chính hắn đã huỷ hoại tôi, khiến tôi ở trước mặt mọi người đều luôn cảm thấy mặc cảm, tự ti và cả thù hận thấu xương.



Chương 01 phần 05



Tôi nhất định phải tìm cách vào gian phòng ấy. Tôi cần chìa khoá để mở khoá cánh cửa, chìa khoá chắc chắn ở chỗ bà nội Cố Ngọc Liên, nhưng tôi không biết chính xác nó được giấu ở đâu, nếu tôi biết, tôi đã không phải đau đầu như vậy. Tôi đang nghĩ xem làm thế nào để tìm được chìa khoá, bà nội Cố Ngọc Liên chắc chắn đã cất dấu nó rất kỹ.
Sau bữa tối bà nhìn tôi đến xuất thần rồi nói: "Khi bà chết rồi, thì cháu sẽ làm sao?".
Tôi nói với bà: "Bà sẽ không chết đâu".
Bà nội Cố Ngọc Liên cười khổ nói: "Cháu thật là ngốc. Con người ai mà không phải chết".
Bà nội Cố Ngọc Liên lấy tăm xỉa răng, bà đã hơn 70 tuổi, nhưng hàm răng vẫn còn rất đều đặn, nhờ vậy mà trông bà có vẻ trẻ hơn so với tuổi. Răng bà nội rất trắng, không giống tôi miệng đầy răng vàng ố. Bà lo lắng cũng không thừa, bây giờ tôi đã 20 tuổi, không học đại học, cũng không có công ăn việc làm, nếu như bà chết, ai sẽ nuôi nấng tôi. Nhưng tôi cho rằng bà sẽ không chết đâu, bà sẽ giống như một lão yêu tinh sống mãi để che chở cho tôi. Bà nội Cố Ngọc Liên của tôi bình thường rất khoẻ mạnh, chẳng mấy khi bà đau ốm gì.
Bà tìm đến nơi làm việc của dì Quách, dì nhận lời tìm giúp tôi một công việc. Thực ra, dì Quách chỉ là một cán bộ quản lý kế hoạch hoá gia đình của khu phố. Lúc dì ở trong nhà tôi ra dáng như một gã đàn ông hào sảng vỗ ngực nhận lời tìm việc làm cho tôi, tôi muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt mập mạp đẫy đà của dì, hỏi có phải dì đang khoác lác không. Nhưng thực tế thì dì Quách đã bỏ ra rất nhiều công sức để tìm việc làm cho tôi, sau khi dì dẫn tôi đến một xưởng chế biến thực phẩm, tôi mới thực sự tin vào năng lực của dì. Từ đó tôi trở thành một công nhân của nhà máy chế biến ra rất nhiều thực phẩm ngon.
Thế nhưng, tôi mới làm việc ở nhà máy chế biến thực phẩm được vài ngày đã bị đuổi.
Sau khi về nhà tôi kể lại cho bà nội, bà nhìn tôi thở dài, bà nói dì Quách đã tới nhà, chuyện của tôi dì đã kể cho bà nghe. Tôi không nói gì, bước lên lầu về phía phòng mình, tôi đợi bà nội ra ngoài, cuối cùng bà cũng đi ra cửa. Bà vừa ra khỏi cửa, tôi đã đi xuống lầu, chui vào phòng ngủ của bà. Phòng bà ẩm ướt, không khí ẩm thấp khiến tôi rất khó chịu, tôi lục tung cả căn phòng tìm kiếm chìa khoá. Chẳng biết tôi tìm mất bao lâu vẫn tốn công vô ích. Tôi vô cùng uất ức muốn đốt trụi căn phòng, sau đó lật tung đám tro tàn có lẽ sẽ tìm được cái chìa khoá. Tôi ngồi trên nền nhà ẩm ướt, một luồng khí lạnh truyền từ mông lên tận đỉnh đầu. Tôi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại tại bàn trang điểm của bà nội Cố Ngọc Liên, trên mặt bàn đặt một cái hộp nhỏ, cái hộp hơi cũ, bề mặt khảm hình những bông hoa. Mắt tôi sáng lên, sao tôi lại không chú ý đến cái hộp này chứ?


Chương 01 phần 06



Tôi tìm thấy chiếc chìa khoá trong cái hộp cũ của bà nội Cố Ngọc Liên, chiếc chìa khoá làm bằng đồng thau, được mài bóng loáng, tôi không biết nó đã mang trên mình dấu vân tay của những ai. Tôi không biết liệu cái chìa khoá này có chắc chắn mở đươc cánh cửa đó hay không, tôi giấu nó đi, nhất định phải lựa thời cơ mở cánh cửa đó.

Dì Quách quả là một người nhiệt tình, dì không vì việc tôi bị đuổi khỏi nhà máy thực phẩm mà không giúp tôi nữa, dì lại phải tốn rất nhiều sức lực nữa để tìm việc cho tôi ở khắp nơi, thế nhưng, dì đã không có đủ thời gian để tìm cho tôi công việc thứ hai.

Dì phải nhập viện K, bệnh viện thông báo cùng lắm thì dì cũng chỉ có thể sống thêm một tháng nữa. Dì bị ung thư gan, khi phát hiện ra đã ở giai đoạn cuối, bệnh đã bắt đầu di căn. Sau khi dì nhập viện, bà nội Cố Ngọc Liên từng dẫn tôi đi thăm dì, dì nằm trên giường bệnh, khuôn mặt đẫy đà bây giờ tái xanh, tôi không thể tin nổi chẳng bao lâu nữa dì sẽ chết. Dì Quách nhìn tôi cười, còn nắm tay tôi kéo lại, tay dì giá ngắt. Tay tôi như bị bao kín bởi một khối băng. Tôi rút tay ra, dì mỉm cười nói với tôi: "Phải tự tin vào bản thân mình, cháu nhất định sẽ tìm được việc làm". Tôi không nói gì, chỉ muốn rời đi, lập tức rời khỏi dì, đầu giường của dì cắm một bó hoa màu trắng, tôi biết đó là hoa bách hợp. Từng bông hoa bách hợp như những gương mặt nhợt nhạt, toát ra sự lạnh lẽo. Tôi không ngửi thấy mùi hương, khắp nơi chỉ toàn mùi thuốc.

Sau khi rời bệnh viện, bà nội trách tôi không có lương tâm, dì Quách bỏ bao công sức tìm việc làm cho tôi, tôi thì ngay cả một câu cảm ơn bên giường bệnh của dì cũng chẳng nói được. Tôi nghe không rõ bà nội cằn nhằn những gì, trên đường lớn người qua lại như mắc cửi, trong đầu tôi đều là những khuôn mặt trắng xanh như hoa bách hợp. Có người nói, cái chết của dì Quách có liên quan đến tôi, tôi là một kẻ chuyên mang đến tai họa, người nào dính dáng đến tôi, người đó sẽ gặp xui xẻo. Tôi nghĩ, nếu như tôi đúng là kẻ như vậy thì bà nội Cố Ngọc Liên vì sao vẫn sống khoẻ mạnh, dù đã hơn 70 tuổi vẫn không bệnh tật gì.

Sau hôm dì Quách mất vài ngày là tới mùa mưa, mùa mưa tại thị trấn Xích Bản năm tôi 20 tuổi.

Chương 01 phần 07



Cuối cùng tôi quyết định phải vào căn phòng đã đóng cửa 20 năm qua, việc này diễn ra trước khi mùa mưa đến 1 ngày.

Tôi đợi bà nội Cố Ngọc Liên đi ra ngoài rồi lén lấy chìa khoá. Tôi vẫn không thể khẳng định chiếc chìa khoá này có thể mở cửa căn phòng đó không? tôi thấp thỏm cầm chìa khoá cắm vào ổ, lúc này, tôi hy vọng cái âm thanh đêm hôm đó lại xuất hiện. Tôi quay chìa khoá, tôi nghe thấy một tiếng "cạch".

Khóa mở, tôi run run hồi hộp, tôi không mở cánh cửa ra ngay, tôi thở nhẹ một hơi, mọi thứ đang khiến tôi có cảm giác như không thể thở nổi.

Trong phòng rất tối, mặc dù bây giờ đang là ban ngày, tôi cũng không thể nhìn thấy gì. Tôi hoàn toàn không biết công tắc đèn nằm ở chỗ nào, thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết căn phòng này có lắp đèn hay không. Tôi thấy không khí xung quanh trong phòng ngập tràn bụi, tôi tìm chiếc đèn pin, nương theo ánh sáng đèn, tìm được công tắc. Tôi bật đèn, ánh sáng trắng xuyên qua bóng tối, trong chớp mắt cả căn phòng bừng lên ánh sáng trắng chói mắt. Cũng giống như trong giấc mơ tôi nhìn lướt qua căn phòng, trong phòng trang trí đơn giản hệt như trong giấc mơ của tôi, có chiếc giường lớn, trên giường phủ tấm ga màu trắng; có một chiếc bàn học, trên bàn là một khung ảnh có hình của một đôi nam nữ. Trong phòng còn có một tấm vải trắng đang phủ lên thứ gì đó. Tôi nhấc tấm vải lên, là một cây đàn dương cầm. Tôi phủ lại tấm vải dính đầy bụi lên bề mặt của cây đàn, vừa ngẩng đầu lên, thấy trên tường là chiếc đồng hồ, kim đồng hồ chỉ 12 giờ. Tôi nghe thấy mùi thơm phảng phất như trong giấc mơ, tôi đi tới đầu giường, thấy một cái gối đôi, tay tôi run rẩy, cắn răng một cái, tôi đưa tay nhấc cái gối lên, tôi thấy một đoá hồng tươi tắn, chẳng mấy chốc đoá hồng kia đã héo rũ, cả gốc và ngọn đều héo rũ dưới gối. Đột nhiên, có tiếng chim kêu khiến tôi giật mình, hoa hồng dưới gối lại tươi tắn trở lại. Tiếng chim véo von truyền đến từ cửa sổ, tôi không kịp để ý đến cái rương dưới sàn, tiện tay kéo tấm rèm dày bằng nhung, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ soi rọi khắp phòng.

Tôi nhìn thấy một tờ tiền, màu xanh mệnh giá 100 tệ dán bên ngoài cửa sổ bằng kính.

Trên tờ tiền dính máu, đầm đìa máu, dưới ánh mặt trời loé lên sắc đỏ kỳ dị. Bên ngoài có gió, nhưng xem ra nó được dán rất chặt vào cửa sổ nên không hề lay động. Xuyên qua đồng tiền dính máu, có thể nhìn thấy cửa sổ trên lầu nhà của nhà văn Tiêu Ái Hồng. Tôi nhất định phải mở cửa ra, phải lấy đồng tiền máu xuống. Đồng tiền máu dán chặt vào cánh cửa sổ bằng thuỷ tinh nhìn trông vô cùng kỳ quái? Trong giấc mơ không hề có cảnh tượng này. Tôi mở cửa sổ, chạm tay vào đồng tiền máu, nó dường như có linh hồn, lập tức rơi vào tay tôi.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang lên lầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net