Bái sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Kiệt Khắc cười đãi bôi nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn thôn tới, hai đứa nhỏ này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"

Người nọ có chút khinh thường, mang theo khinh miệt ánh mắt quét một vòng hai đứa nhỏ, ở nhìn thấy Thiên Linh Băng kia đạm nhiên khí chất cùng  khuôn mặt tinh xảo sau ánh mắt lóe lóe, nâng lên cằm nói: “Cái kia tiểu nữ hài có thể lưu lại, đến nỗi cái kia tiểu nam hài…… Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao? Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các ngươi không phải mạo danh chứ?” Môn phòng(gác cổng) nhíu mày, có chút âm dương quái khí nói

Lão Kiệt Khắc trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn còn nhẫn xuống xuất ra khai cụ chứng minh do chấp sự vũ hồn điện Tố Vân Đào đưa cho môn phòng.

Tên môn phòng quả thật rất quá đáng.
Hắn xem xong khai cụ chứng minh không những không biết điều mà còn xem thường chúng ta. Lão Kiệt Khắc cho dù tính tình có tốt, cũng bị hắn ta chọc tức tới nỗi mang theo Đường Tam cùng nàng hướng bên trong thành đi đến, tìm Vũ Hồn phân điện chấp sự đại nhân tới.

Chứng minh của Vũ Hồn phân điện tự nhiên không có khả năng là giả, chuyện này môn phòng cũng biết, bất quá bình thường tân sinh đến đây ít nhiều đều có chút ý tứ, nhất là gia đình bình dân. Tiểu quỷ khó qua ải Diêm Vương chính là cái đạo lý này mà nói thẳng ra chính là đút lót.
Lão Kiệt Khắc xuất thân hương thôn, mặc dù là thôn trưởng nhưng làm sao có thể hiểu được cái đạo lý này.

Môn phòng trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an, nếu người Vũ Hồn điện thật sự tới, chuyện này hắn làm sao có thể đảm đương, đương nhiên hắn cũng tin tưởng người Vũ Hồn điện tuyệt sẽ không vì hai cái người hương thôn này mà chất vấn học viện.

Trong lòng buồn bực, tự nhiên miệng xuất lời khó nghe: "Còn cái gì Thánh Hồn thôn, ta xem giống Khất Cái thôn cũng không sai biệt lắm."

"Ngươi nói cái gì?" Lão Kiệt Khắc mạnh bạo xoay người, lời nói của môn phòng đã xúc phạm tới kiêu ngạo lớn nhất trong lòng của hắn, lúc trước cũng vì vậy mà hắn hoà cùng Đường Hạo trở mặt. Mà môn phòng là người ngoài thôn càng làm cho hắn không cách nào chịu được, mới bước được vài bước đã quay lại căm tức nhìn đối phương.

Môn phòng bị khí thế hung dữ của lão Kiệt Khắc doạ hoảng sợ, nhịn không được lui về phía sau vài bước, bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, trong lòng thầm mắng chính mình, chẳng qua chỉ là một lão đầu nhi có cái gì đáng sợ.

"Như thế nào? Không phục khí à, ta nói các ngươi là từ Khất Cái thôn tới, chẳng lẽ sai sao? Ngươi xem cái tên tiểu quỷ này, y phục tất cả đều là bố đinh, nữ quỷ này cũng chẳng khác gì mấy, ta xem các ngươi tốt nhất lên tìm địa phương khác khất thực, chúng ta Nặc Đinh học viện còn không phải là Thiện đường. Khoái cút, khoái cút."

Vừa nói môn phòng đưa tay trái lên hướng ngực lão Kiệt đẩy mạnh.
Ngay khi lão Kiệt Khắc khí nộ công tâm, đột nhiên một đạo tiểu nhân ảnh chen vào giữa hai người. Động tác của hắn cực tốc, thân thể đồng thời di chuyển nhanh, hai tay chế trụ cánh tay của môn phòng nhịp nhàng dùng sức đẩy về phía trước, vừa lúc thoi mạnh vào tiểu phúc gã.

Phía sau chân trái của môn phòng trúng một cước, mặc dù một cước lực đạo cũng không có quá mạnh, nhưng cũng đủ đáp ứng hiệu quả của hắn, tiểu phúc thụ lực(trúng chiêu), dưới chân ăn cước, chỉ nghe một tiếng "bịch", môn phòng đã ngã ngồi trên mặt đất.

"Tiểu Tam, ngươi…." Kiệt Khắc trợn mắt há mồm nhìn người che trở ở phía trước mình.
Người ra tay đúng là Đường Tam. Đường Tam mặc dù không lớn, có điều lực lượng tuyệt đối không nhỏ.

Linh Băng đứng phía sau Kiệt Khắc gia gia nhìn Đường Tam ra tay mà nàng thầm giơ hai ngón cái lên''Ca ca, ngầu lắm.'' Một người như nàng rất không ưa những người xem thường người khác như tên môn phòng cho nên đáng lẽ đã sớm ra tay trừng trị hắn. Nhưng Đường Tam lại nói nàng sức khỏe không tốt, không tiện để ra tay nên cứ để hắn.

"Xú tiểu tử, ngươi muốn chết." Bị một cái tiểu hài tử đánh ngã, môn phòng điên cuồng từ mặt đất đứng lên nhằm phía Đường Tam phóng tới.

"Được rồi, dừng tay lại đi." Đúng lúc này thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên, ngăn cản động tác của môn phòng lại.

Môn phòng đầu tiên có chút sửng sốt, ngay sau vẻ mặt tức giận của hắn biến thành xu nịnh, biến hoá cực nhanh kẻ khác khó có thể tưởng tượng, quay lại đối diện với người mới đến cúi người gật đầu nói: "Đại sư, ngài trở lại."

Linh Băng quay qua nhìn, trong lúc đó một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tử không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.
"Đại sư" chỉ liếc mắt nhìn môn phòng một cái, cũng không để ý tới hắn, hướng lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?"

Lão Kiệt Khắc dù sao cũng xuất thân là thôn trưởng, ánh mắt cũng có chút dùng được, từ thái độ và vẻ mặt của môn phòng là có thể nhìn ra địa vị của người trung niên trước mắt này tại học viện tuyệt đối không thấp, càng huống chi người đó còn có danh hào đại sư. Đưa tay cầm chiếc chứng minh qua, đại sư nhìn một chút chứng minh, ánh mắt lần nữa nhìn qua trên người Linh Băng cùng Đường Tam, cao thấp đánh giá hắn vài lần.

Không biết tại sao mặc dù ánh mắt đại sư cũng không lợi hại, nhưng cả hai có cảm giác bị nhìn thâu suốt tới tận đáy lòng.

"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Đứa nhỏ này giờ giao cho ta đi."

Một gã ít nhất là Hồn sư hướng về chính mình xin lỗi, *tâm hư vinh của lão Kiệt Khắc được thỏa mãn cực đại, cản lại phe phẩy hai tay nói: "Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. chúng ta cũng không đúng. Đại sư, hai đứa nhỏ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Băng, Tiểu Tam, hai ngươi hãy theo đại sư đi, nhất định phải nghe lời."

Linh Băng, Đường Tam gật đầu nhưng cũng không có mở miệng.
Kiệt Khắc sau lại dặn dò hai người vài câu nữa mới rời đi.

Đại sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn môn phòng một cái: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi cũng không cần lưu lại nữa." Thanh âm sa ách (khàn khàn) của hắn mang theo sự bình tĩnh, nhưng có một loại cảm giác làm người khác vô pháp phản bác.

Sau lưng môn phòng mồ hôi lạnh tuôn ra, nhanh chóng đáp ứng và vọt sang một bên đứng

Đại sư cúi đầu nhìn về phía Đường Tam và Linh Băng, trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười, cơ nhục trên mặt hắn tựa hồ có chút cứng ngắc, bộ dáng lúc cười lên khiến kẻ khác có chút không dám cung duy (nịnh bợ, nịnh hót). Kéo tay cả hai, nói: "Chúng ta đi thôi."

Tay đại sư mềm mại khô ráo, nắm lấy rất thoải mái, vô hình trung gây cho  vài phần cảm giác tính nhiệm. Dưới sự hướng dẫn của hắn, Đường Tam, Thiên Linh Băng rốt cục đã đi vào tòa học viện này.
"Sư phụ, cảm ơn ngài." Linh Băng, Đường Tam đồng thanh hướng về đại sư nói.

"Sư phụ? Ta không phải sư phụ của học viện." Đại sư cúi đầu liếc mắt nhìn cả hai một cái, nhàn nhạt nói.

"Không phải sư phụ? Ngài không phải mới vừa nói là đại biểu của học viện sao?" Linh Băng khó hiểu hỏi.

Đại sư lắc lắc đầu, hắn luôn luôn không hề có tính nhẫn nại nhưng hôm nay lại phá lệ khoan dung, lại lộ ra một nụ cười khó coi: "Ai nói nhất định phải là sư phụ của học viện mới có thể đại biểu cho học viện?"

Đường Tam chợt nói: "Ta hiểu rồi, vậy ngài nhất định là hiệu trưởng của học viện, hoặc là lãnh đạo?"

Đại sư bật cười nói: "Ngươi là một đứa nhỏ sáu tuổi, nhưng lại rất thông minh. Bất quá, ngươi vẫn chính là vẫn còn đoán sai."

Linh Băng nghi hoặc nói: "Vậy ngài là?"
Đại sư nói: "Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ uống nhờ mà thôi. Hai ngươi và những người khác giống nhau, gọi ta là Đại sư đi. Mọi người đều xưng hô với ta như vậy. Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình. Trên chứng minh của Vũ hồ điện viết tên của hai ngươi là Đường Tam cùng Thiên Linh Băng sao, các ngươi phải hiểu được, ý tứ của Đại sư và sư phụ thiên soa địa viễn (khác nhau một trời một vực), sau này không nên gọi sai nữa, trừ phi…"

Nói tới đây, trong mắt hắn lại lóe ra quang mang nóng rực: "Trừ phi các ngươi thật sự nguyện ý đề cho ta làm sư phụ của các ngươi."

"Ngài có thể dạy ta tu luyện vũ hồn không?" Linh Băng, Đường Tam vẫn như cũ là đồng thanh hỏi.
Đại sư dừng chân lại, đứng lại đối mặt với hai hài tử trước mắt: "Vậy các ngươi có nguyện ý hay không?"

Linh Băng tự nhiên cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vị Đại sư trước mặt, quan sát trong khoảng cách gần, vừa là nhìn từ dưới lên trên, hắn phát hiện miệng Đại sư có chút lớn, môi cũng rất dầy. Nàng không hề mở miệng, chưa nói đáp ứng, cũng chưa nói không đáp ứng.

Đại sư nhìn hai tiểu hài tử dùng nhãn tình kinh ngạc kia nhìn mình, loại nụ cười cứng ngắc lại xuất hiện: "Tốt, các ngươi quả nhiên là hai đứa nhỏ thông minh."

Không mở miệng có hai tầng nghĩa, một là không vội cự tuyệt, để tránh đắc tội với Đại sư. Hai là chỉ dùng hành động đề hỏi lại Đại sư, ta tại sao lại phải bái ngươi làm vi sư đây?

Đại sư giống như lão Kiệt Khắc vậy, đặt tay lên đầu hai người xoa xoa: "Thiên phú dị bẩm, lại thông minh như thế, xem ra, ta cũng phải làm thêm một lúc nữa. Nhưng nói như thế nào thì tiểu tử ngươi cũng là người thứ ba trong trăm năm qua có song sinh vũ hồn." Đại sư nhìn Đường Tam đang chấn động nói.

''Song sinh vũ hồn?'' Linh Băng nghĩ trong đầu, chắc hẳn chính là có hai vũ hồn đi? Hình như là rất hiếm, Đường Tam chính là người thứ ba trong trăm năm qua có song sinh vũ hồn. Tam ca chúc mừng ngươi. Nàng thầm mừng thay cho Đường Tam.

Sau đó Đại sư lần lượt giảng về vũ hồn cùng vũ hồn biến dị. Linh Băng, Đường Tam trong lòng thực khâm phục người Đại sư này.

Nghe xong Đại sư nói Đường Tam gật gật đầu, đột nhiên, hắn lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của mình và Đại sư trong lúc đó, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy.

Lúc này, đến phiên Đại sư sững sờ: "Ngươi làm gì?"

"Sư phụ." Đường Tam cung kính kêu lên: "Xin ngài thu ta làm đồ đệ."

Đại sư nở nụ cười, nở nụ cười rất hài lòng, khom lưng kéo Đường Tam đứng lên: "Sỏa tiểu tử (đứa bé ngốc), bái sư tại sao phải dập đầu, ngươi không biết đây là lễ tiết bái quân vương cùng cha mẹ sao? Chỉ cần cúc cung (cúi chào) là được."

Linh Băng ngạc nhiên nhìn Đường Tam đang quỳ gối, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy. Thói quen của Đường Tam cùng nàng đương nhiên là bất đồng. Kiếp trước, nàng chỉ có sư phụ là người dạy võ cho nàng, tuy thế lúc bái sư chỉ cần cúc cung (cúi chào) là được.

Hắn trịnh trọng nói: "Một ngày là thầy, cả đời là cha. Ta hẳn là phải quỳ lạy ngài."

Đợi Đường Tam nói xong nàng cũng hành động giống Đường Tam lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của nàng và Đại sư, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy, nghiêm túc nói:''Sư phụ, với ta cũng vậy, một ngày là thầy cả đời là cha...'' Huống chi Tam ca cũng đã tin tưởng Đại sư như vậy, cớ gì mà nàng lại không tin tưởng.

Đại sư động dung nhìn Đường Tam cùng nàng: "Một ngày là thầy, trọn đời là cha, hảo, hảo, xem ra, ta quả nhiên không chọn sai." Sở vị kiến vi tri trứ ***, tỉ mỉ quyết định thành bại, mặc dù thầy trò ba người này tiếp xúc không lâu, nhưng Đại sư đối với hai đứa nhỏ trước mắt này đã có nhận thức không nhỏ.

"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi gặp giáo vụ trình diện." Đại sư lại kéo tay Linh Băng và Đường Tam, bàn tay hắn vốn khô ráo bởi vì kích động nên có chút mồ hôi xuất ra.

Nặc đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng không có lớn như bề ngoài vừa nhìn qua, chủ yếu chia làm mấy khu vực, chủ giáo học lâu (tòa nhà dạy học chính), thao trường cùng với túc xá lâu phía đông của thao trường.

Mặc dù chỉ là sơ cấp hồn sư học viện, nhưng nơi này đối với đệ tử yêu cầu phi thường nghiêm khắc, sợ là nhà bên cạnh học viện, đệ tử cũng phải vào ở trong học viện, tiếp nhận quản lý thống nhất.

Giáo vụ nằm ở tầng một Chủ giáo học lâu, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một gã sư phụ nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi làm thủ hạ cho lão sư phụ.

Đại sư đặt chứng minh ở trên bàn, hướng về lão sư lớn tuổi nói: "Tô chủ nhiệm, đây là hai công độc sanh năm nay Thánh Hồn thôn đưa tới, phiền ngươi giúp hắn đăng kí một chút."

Tô chủ nhiệm đẩy đẩy mắt kính, có chút kinh ngạc: ''Nga? Không phải chỉ có một người sao?''

Đại sư nhìn nhìn Thiên Linh Băng bên cạnh hắn, sờ sờ đầu nàng  nói: “Đây là Vũ Hồn điện xin thêm một cái danh ngạch .''

Tô chủ nhiệm minh bạch liền gật gật đầu, cũng không truy cứu nhiều.

Tô chủ mặt đầy tiếu ý nói: "Đại sư, ngài như thế nào lại tới, hi khách a! ngồi đây đi."

Đại sư lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, nói: ''Các ngươi ở chỗ này đăng ký,  mấy vị sư phụ này sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào. Ta đi trước, giúp các ngươi chuẩn bị đồ vật,ta sẽ tự quay lại tìm các ngươi.''

Hai đứa nhỏ gật gật đầu nói:'' Lão sư tái kiến'', liền nhìn theo đại sư rời đi.

Đây là tô chủ nhiệm mới xoa xoa đôi mắt không chút để ý nói: ''Các ngươi gọi Đại sư là sư phụ? Hắn không phải là sư phụ của học viện chúng ta.'' Thần sắc hắn có chút cổ quái, đó là vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa muốn cười nhưng lại cố nén lại.

=3 =3 =3=3 =3 =3 =3 =3 =3 =3 =3 =3 =3
<3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3

Khà khà khà mọi người thấy ta giỏi hay không a~
Vì ý tưởng cuối cùng nó cũng đã đi du lịch về rồi (^O^) nên tiện tay viết luôn một chương này Hehe

--------
cầu m/n ủng hộ cuồng nhiệt nga.
•>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net