XXVI. MANG THAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi trưa một hôm nọ, Nobita trở về nhà thăm ba mẹ sau mấy tháng biệt tăm biệt tích trong công ty. Trước tiên cậu ghé qua siêu thị mua một giỏ đồ ăn, khi ghé qua chỗ bán sơn trà lại không nhịn được có chút thèm. Thế là phải mua thêm một bọc to.

Bà Nobi thấy con về nhà thì rất vui mừng, bà định nói con gầy đi rồi nhưng nhìn Nobita một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nhanh chóng nuốt lại lời định nói.

"Nobita à, con mập lên rồi."

"Con cũng thấy vậy. Dạo này bụng con cứ mập lên. Với con thấy đói liên tục luôn." Nobita buồn bực chỉ bụng mình, ở đó từng thon gọn, bây giờ lại hơi tròn tròn.

"Các con làm việc nhiều quá. Thấy đói là đúng rồi." Bà Nobi thở dài phiền muộn.

Nói rồi, bà đem sơn trà đi rửa, Nobita đứng kế bên bèn thò tay qua lấy ăn, trông bộ dạng là thèm đến không chờ được. Thấy cậu ăn ngon lành, bà cũng cầm một trái ăn.

"Trời đất. Con lựa trái gì chua quá vậy."

"Chua sao ạ? Con thấy ngon mà." Nobita lại lấy thêm mấy trái ăn.

Bà Nobi lắc đầu lầm bầm: "Nếu con không phải con trai thì mẹ đã tưởng con có thai."

"Kìa mẹ, mẹ nói gì đấy." Nobita trợn mắt nhìn mẹ mình.

"Hừ! Lúc mang thai thường sẽ ăn nhiều, thích ăn chua, không ngửi được mùi tanh, hay mệt mỏi, thích ngủ. Xem có giống không? Mà thôi đừng nói về vấn đề này nữa, mẹ đi hâm nóng đồ ăn lại, ba con cũng sắp về rồi."

Bà Nobi quay đi nên không thấy được vẻ hốt hoảng của con trai. Nobita ở lại nói chuyện với ba mẹ thêm một lúc, sau đó thì lái xe rời đi. Trên đường về, Nobita tự đấu tranh tâm lý thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định lái xe tới bệnh viện.

Nửa tiếng sau, Nobita cùng bác sĩ mắt đối mắt, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Người mở lời đầu tiên là bác sĩ: "Tôi cho rằng cậu Nobi nên khám lại một lần nữa."

"Vâng, tôi cũng nghĩ vậy."

Một tiếng lại trôi qua, kết quả vẫn y như cũ, hai người cố chấp nhìn nhau, đồng thanh nói: "Kiểm tra lại!"

Sau đó, hai người con trai ngồi trong phòng bác sĩ thừ mặt nhìn nhau. Bác sĩ mới đầu còn đầu tóc nghiêm chỉnh nay bị vò rối dựng xuôi dựng ngược, hắn thở ra một hơi bất lực.

Hắn nói: "Chúng ta đã kiểm tra 4 lần. Kết quả đều cho thấy cậu đang mang thai."

Nobita khó tin chớp mắt: "Anh Yoshi à, anh biết đó tôi là con trai."

"Tôi biết nhưng kết quả xét nghiệm của bệnh viên tôi chưa bao giờ sai. Tuy là khó tin nhưng tôi nghĩ thế giới này luôn tồn tại những điều kỳ lạ mà nên việc cậu mang thai thật ra cũng không sốc lắm." Dù sao hắn cũng là bác sĩ, tiếp xúc với nhiều tình trạng bệnh nên rất nhanh hắn đã chấp nhận việc bệnh nhân nam của mình đang mang thai.

"Đây là sổ tay mang thai. Có việc gì cứ đến tìm tôi." Yoshi nở nụ cười chuyên nghiệp, "Cậu yên tâm. Dù sao tôi cũng là anh họ của Dekisugi. Chuyện này tôi sẽ không nói với ai đâu."

"Cảm cảm ơn anh." Nobita hốt hoảng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ra tới bãi đổ xe cậu lại quay lên lầu, vội nói với người trong phòng: "Anh Yoshi, khoan hãy nói chuyện này cho Hidetoshi-"

Yoshi khựng lại, điện thoại trong tay biểu thị đang có cuộc gọi, mà đầu dây bên kia cũng im lặng một cách lạ kỳ.

"Nobita, chờ anh. Anh đến liền." Giọng Dekisugi vang lên trong điện thoại sau đó chỉ nghe được tiếng tút thật dài.

Yoshi cười tươi như nắng tháng 7 lung linh sáng chói, hắn mời bệnh nhân Nobita vào phòng ngồi còn mình thì đi đóng cửa lại tránh cho người ngoài nghe được cuộc trò chuyện của mình.

Vài phút sau, Dekisugi mang một thân đầy mồ hôi chạy đến phòng làm việc của bác sĩ Yoshi, ngay cả đồng phục công ty còn chưa thay ra. Anh cuốn quýt hỏi han bệnh tình của Nobita, cả quá trình cứ nắm lấy tay cậu không buông.

So với hai người thì trông mức độ tiếp nhận của Dekisugi mạnh hơn hẳn, anh chỉ lo lắng việc mang thai sẽ ảnh hưởng đến Nobita, nghe được lời khẳng định nhiều lần của Yoshi anh mới yên tâm đôi chút, tuy nhiên anh vẫn luôn nhíu mày suốt chặng đường trở về.

"Chúng ta không về công ty hả anh?"

Dekisugi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Hôm nay em cũng vất vả rồi. Về nghỉ ngơi trước đã."

Về tới nhà, Dekisugi bày đồ ăn vừa mua trên đường về nhà ra bàn cho Nobita, cả quá trình anh cứ im lặng như có tâm sự. Cậu nhìn anh rồi thở dài đặt đũa xuống, ngay tức thì đổi được ánh mắt sốt sắng của nửa kia.

"Thức ăn không ngon sao em?" / "Anh đang lo lắng ư?"

Cả hai đồng thời cất giọng, Dekisugi cụp mắt trước tiên, anh bước khỏi ghế ngồi và quỳ xuống chỗ Nobita, tay anh đặt lên bụng cậu, nhỏ giọng nói: "Anh xin lỗi."

Nobita ngạc nhiên trước lời xin lỗi của Dekisugi, cậu đặt tay mình lên bàn tay anh khẽ khàng vỗ, "Anh có lỗi gì đâu. Đừng tự trách mà. Em sẽ buồn đó."

Nói đến đây, Nobita như nghĩ đến gì đó bèn bật cười, cảm thán: "Không ngờ bé cưng lại đến vào hôm sinh nhật của em đấy. Cũng ba tháng rồi."

"Sẽ vất vả và mệt mỏi, anh không muốn em... Nobita à... anh sợ lắm." Dekisugi úp mặt xuống đùi Nobita, ngăn không cho cậu thấy vẻ mặt của mình.

Nobita đã hiểu mối lo lắng ngổn ngang trong lòng Dekisugi lúc này, cậu vuốt ve mái tóc anh, dịu dàng nói: "Em không sợ điều đó đâu. Tuy rất khó chấp nhận nhưng khi nghĩ đến đây là bé cưng của anh và em, em cảm thấy tất cả đều thật bình thường. Vậy còn anh, anh cảm thấy thế nào?"

Anh ngước mặt lên, khoé mắt hơi ửng đỏ cho thấy ai kia vừa lén lút rơi lệ, anh nắm lấy tay cậu và đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên các ngón tay trắng trẻo ấy.

"Anh cũng rất vui, Nobita. Cảm ơn em vì tất cả."

"Anh yêu em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC