Chapter 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Nobita dựa theo lời hẹn, đến bãi đất trống tìm Dekisugi, trên người cậu đeo một bình nước nhỏ, cùng một chiếc túi chứa một cái đinh ba.

Dekisugi đã ở bãi đất trống từ rất sớm, nhìn thấy Nobita từ xa chạy tới, hắn cười khẽ, chậm rãi đến gần từ bên trong túi lấy ra một chiếc khăn giúp cậu lau mồ hôi, hành động vô cùng thân mật mờ ám.

Nobita không hề cảm thấy hành động này có gì kì lạ, cậu hào hứng nói với Dekisugi.

- Hôm qua tớ đọc rất nhiều sách về khủng long, trên sách nói hoá thạch khủng long thường xuất hiện ở những ngọn núi đất đỏ.

Dekisugi sờ đầu Nobita, gật đầu.

- Đúng vậy, cho nên chúng ta sẽ đến nhưng nơi đó tìm trước, trùng hợp tớ biết một nơi rất phù hợp.

Nobita ánh mắt sáng lên, Dekisugi khẽ bật cười, tự nhiên nắm tay cậu.

Phía sau, cách đó không xa, một bóng dáng nhỏ nhắn, không ngừng nhìn chằm chằm về phía họ.

---

Nobita cào cào đất, thở dài, lầm bầm nói.

- Chủng ta đào lâu như vậy, sao lại không thấy một hoá thạch nào hết.

Dekisugi nắm tay của Nobita, bảo đảm cậu không bị ngã xuống.

- Hiện giờ đã giữa trưa, chúng ta nghĩ ngơi một chút, rồi tìm tiếp.

Nobita gật đầu, đúng lúc này bên dưới vang lên tiếng la của một ông chú trung niên.

- Hai đứa trên kia, mau xuống đây.

Nobita giật mình, xém chút là té xuống, may mà Dekisugi nắm chặt tay cậu.

- Hai đứa làm gì mà bụi đất bay lung tung thế hả ?

Đợi hai người đi xuống, ông chú trung niên liền hỏi.

Nobita ngước nhìn nóc nhà đầy đất, biết mình làm phiền người ta, không khỏi có chút xấu hổ.

- Chú cho chúng cháu xin lỗi, chúng cháu sẽ đi ngay.

Nói rồi nắm tay Dekisugi muốn rời đi.

- Khoan đã, tưởng xin lỗi là xong sau, đúng lúc chú cần đổ rác, hai đứa giúp chú đào một cái hố đi.

Dekisugi mỉm cười nhận lấy hai cây xẻng từ tay ông chú, Nobita hơi há miệng, cảm thấy ông chú này thật biết lợi dụng cơ hội, nhưng dù sao cũng là do cậu làm sai trước, không thể trách người ta.

Vì thế cũng chỉ có thể nhận mệnh, cầm lấy xẻng cùng Dekisugi đào một cái hố chôn rác.

Ở phía không xa, Shizuka lấp ló nhìn về phía Nobita và Dekisugi, trong đầu thì trò chuyện với hệ thống.

"Hệ thống, ta cần ngươi giúp"

[Hệ thống 233 đã online, xin hỏi kí chủ cần giúp chuyện gì]

"Tao cần biết nơi này có hoá thạch khủng long hay không?"

[Đinh! Hệ thống có thể giúp ngài tra xét, nhưng không thể chỉ ra vị trí cụ thể, mong kí chủ thông cảm.]

Shizuka trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn nhịn xuống gật đầu.

[Bắt đầu rà soát, rà soát thành công, phát hiện dấu tích của hoá thạch khủng long.]

Shizuka mừng rỡ, thầm may mắn vì quyết định của mình, quả nhiên đi theo tên Nobita thì nhất định sẽ tìm được hoá thạch.

Bên này Nobita cùng Dekisugi đã đào gần xong hố để chôn rác, đúng lúc xẻng đập mạnh vào một cục đá, âm thanh vang vội.

Nobita tò mò cúi đầu, nhìn cục đá có hình thể kì lạ như quả trứng không khỏi trợn tròn mắt.

Sẽ không phải là hoá thạch khủng long đi!?

Nobita vội kéo cục đá lên, nhưng bởi vì nặng quá không những khiến cậu nhấc không nổi mà còn ngã xuống đất.

May mắn Dekisugi kịp thời đỡ cậu, hắn cúi người thật nhẹ nhàng nhấc tảng đá lên, khiến Nobita có chút ganh tị.

Đúng lúc ông chú trung niên đem theo nước đến, nhìn bọn họ đã đào hố xong, liền mỉm cười.

- Hai đứa đào xong rồi sao? Lại đây chú có làm nước mời hai đứa nầy.

Dekisugi thả tảng đá xuống, cười nhẹ đáp lại. Nobita phấn khởi ôm tảng đá lên, loạn choạng hỏi ông chú trung niên.

- Chú ơi có thể cho bọn cháu cục đá này không.

Ông chú trung niên nhìn tảng đá hào phóng nói.

- Các cháu cứ lấy đi.

Nobita vui vẻ, thẩm chí cả nước cũng quên uống hưng phấn kéo Dekisugi trở về nhà.

- Này còn nước...

Ông chú trung niên thở dài nhìn thân ảnh họ gần biến mất cúi góc phố.

Shizuka cách đó không xa đi ra, nhìn Nobita cùng Dekisugi hưng phấn ôm cục đá đi, trong lòng khinh thường.

Cục đá đó nhìn ra sao cũng chỉ là một cục đá bình thường, đúng là ngu ngốc khi xem nó thành hoá thạch khủng long.

Nghĩ vậy, Shizuka liền hướng mắt về phía ngọn núi.

Hoá thạch khủng long chắc chắn ở trong núi đó.

Shizuka trầm tư suy nghĩ, vấn đề là làm sao để tìm được hoá thạch đây. Ả cũng không thể leo lên đó được, rất khiếm nhã lại còn dơ bẩn nữa.

"Hệ thống có biện pháp gì giúp tôi đào đất ở bên trong mà không cần tự mình làm hay không"

[Máy xuyên thấu giá 500 tích phân, nó có thể giúp kí chủ nhìn xuyên qua mọi vật, cũng như lấy được vật mà kí chủ muốn, có thể sử dụng 3 lần]

[Hiện giờ kí chủ không có tích phân, hệ thống có thể cho ngài mượn]

Shizuka khẽ cắn môi, nhìn cái màn hình chớp động trước mắt, hận không thể xé nó ra.

500 tích phân, ả đã xem nhiệm vụ, phần thưởng cao nhất chỉ có 1000 tích phân, mở miệng đã lấy phân nữa, cái hệ thống chết tiệt này đúng là há mồm liền muốn nuốt trọn mà.

"Đồng ý"

Shizuka cắn răng nghĩ, cuối cùng vẫn phải đồng ý, cứ chờ đi, khi cô tích góp đủ tích phân, còn không phải là bá chủ của thế giới này sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net