[KuroShiro] Nụ cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hôm nọ, bằng cách nào đó, Hirai đã thó được quyển album ảnh của Shiroemon mà cậu ta không hề biết. Và nhân lúc Shiroemon đi về sau khi họ luyện tập, Hirai đem quyển album đó cho Komatsugawa và vài người khác trong đội ở lại cùng xem.

Thế nào đó mà Kuroemon cùng Chibiemon cũng có mặt.

"Ê hồi này Shiro nhìn ngố tàu thật đấy, cái đầu tròn ủng nhìn rõ ngộ..."

"Đây là anh Shiroemon lúc còn đi học ạ? Nhìn ảnh hề ghê đó."

"Mấy cậu chê người ta không vậy, ở đây có mấy ảnh nhìn ngầu lắm nè. Đó, cái này là lúc tụi tôi vô địch giải Big Dome, còn cái này là vô địch giải..."

"Thôi ngồi liệt kê từng cái như vậy thì đến bao giờ!"

"Nhưng mà công nhận, Shiroemon bảnh thật đó."

Tụm đầu quanh quyển album bé tí, mấy cậu trai bàn tán rôm rả. Họ nhận ra Shiroemon từ trước đến giờ đã thay đổi rất nhiều, mà dù có vậy, cậu ta vẫn luôn rất ngầu theo một cách nào đó. Một cầu thủ tài năng.

Nhưng ai đã chụp những bức ảnh này nhỉ?

"A! Xem nè!" Komatsugawa đột nhiên reo lên. "Bức này Shiro cười tươi lắm nè!" Cậu nói, rồi chỉ vào một bức ảnh nhỏ ở góc trái một trang album.

Hình ảnh này thực sự khiến mọi người trầm trồ. Trong đó, Shiroemon nhìn thẳng vào máy ảnh và cười một nụ cười tươi rất thật. Một nụ cười đặc biệt.

Kuroemon thẫn thờ. Đã từ bao giờ, cậu đã không được thấy nụ cười tươi rói như vậy của Shiroemon. Thậm chí ngay từ một khoảng thời gian khi hai người còn là bạn, Shiroemon đã mang lên mình những nụ cười gượng gạo hết mức khi nói chuyện với Kuroemon. Càng về sau, khi cậu ấy dần thay đổi và trở thành một đối thủ, một mục tiêu tưởng chừng như ngoài tầm với của Kuro, những nụ cười đó lại càng thêm hiếm hoi.

"Muốn đánh bóng chày thì trước tiên phải học cách cầm gậy đã."

Cùng với câu nói đó, điệu cười khinh khỉnh ngạo mạn chứa đầy vẻ khinh thường của cậu mèo trắng đã ăn sâu vào tâm trí Kuro.

Cái nụ cười đểu đểu, coi thường chẳng biết đã hình thành tự bao giờ, lại đi theo Shiroemon suốt thôi.

Kuroemon chẳng còn nhớ nụ cười thật lòng của cậu bạn thân kiêm kì phùng địch thủ của mình nhìn như thế nào nữa, cho đến khi thấy được tấm ảnh trong quyển album này.

Hình ảnh mới mẻ đó đã gây cho ai đó chút xuyến xao, luyến nhớ trong lòng.

"Á! Mặt Trời lặn đến nơi rồi. Chúng ta cũng nhanh về thôi." Một cậu trong đội Whiters bỗng để ý đến bầu trời đang dần chuyển màu kia mà kêu lên. Cũng sau câu nói đó, đám người vừa túm tụm lại quanh mấy tấm ảnh đó đã tản ra và rời khỏi sân bóng.

Trên đường về cùng với Hirai, Komatsugawa hỏi:

"Hirai, cậu định trả lại quyển album đó cho Shiroemon bằng cách nào?"

"À, để tôi nghĩ xem đã. Chắc là lẻn vào nhà rồi đặt lại chỗ cũ... Mà khoan..." Đang lên ý tưởng xem làm thế nào để trả lại món đồ mình vừa thó mất của đội trưởng, Hirai chợt nhận ra có gì đó thiêu thiếu.

"Quyển album chạy đi đâu mất rồi?!"

Và hai cậu trai thuộc đội Arakawa Whiters lật đật chạy về phía sân bóng để tìm lại món đồ nọ, mà không biết thứ họ đang tìm đã nằm trong tay ai khác.

"Anh Kuro, anh vừa ăn trộm đồ của anh Shiro đó." Nhóc Chibiemon lon ton đi bên cạnh lên tiếng tỏ ý nhắc nhở đàn anh của mình.

Kuroemon bị nhắc tên thì chột dạ, tay đang cầm quyển album cũng giật thót.

"Ầy, cái thằng nhóc này..."

Đúng thế, nhân lúc Hirai không để ý, quyển album đã bị đánh cắp một lần nữa, bởi không ai khác mà chính là Kuroemon.

Chính cậu ta cũng chỉ lấy nó đi trong vô thức, nhưng khi nhận ra mình đang thực sự giữ nó, cậu lại không muốn đem trả. Bản thân cậu ta cũng thấy mình kì quặc nữa mà. Ai lại đi lấy cắp album ảnh của đối thủ bao giờ, đem về để ngắm hả trời?

Và Kuro đã ngắm quyển album cả buổi sau giờ cơm thật.

"Chết tiệt thật, cái tên này nhìn tuyệt quá đi mất..."

Vừa lật từng trang album, ngắm từng bức ảnh, Kuroemon vừa vò đầu bứt tai trên giường. Mặc dù hai cậu này vẫn gặp nhau suốt, nhưng nhìn nhiều Shiroemon thế này cứ làm sao sao.

Và Kuro không thể phủ nhận rằng Shiroemon rất ngầu, mà cũng... dễ thương, theo một hướng nào đó.

Nhìn cậu mèo trắng này bỏ mũ ra cũng đáng yêu đó chứ, đôi tai dài vểnh lên, con mắt còn lại không bị che khuất bởi vành mũ, lộ ra toàn bộ gương mặt trắng tinh.

Và hơn thế nữa, bức ảnh khi mà Shiro cười một nụ cười thật tươi.

Thực ra Kuroemon cũng đã từng chứng kiến những nụ cười chân thật của Shiroemon, những nụ cười thật đẹp, như lần hai đội đấu với nhau sau trận tỉ thí giữa những cầu thủ bóng chày hàng đầu Nhật Bản chẳng hạn. Đó cũng là lần Kuro vô hiệu hóa cú ném bóng World của cậu bạn...

Nhưng sau lần đó, những nụ cười đẹp tuyệt ấy dần rơi rớt bớt đi và chẳng còn ở đó nữa, nhường chỗ cho điệu cười khinh khỉnh phát ghét thường khi.

Mà kể cả vậy, nụ cười của Shiroemon trong bức ảnh kia cũng đặc biệt quá thể, đến mức khiến tâm trí cậu mèo đen xốn xao, rối bời.

Và thế là một đêm dài trôi qua...

"Được! Tớ quyết định rồi!"

Kuroemon thốt lên ngay sau khi cậu cùng Hiroshi xử lí xong bữa sáng của họ.

"Tớ sẽ làm cho cậu ấy cười!"

Nói rồi, Kuro chạy vụt đi mất. Để lại Hiroshi đứng đó một mình, ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Gì... Nhưng mà 'cậu ấy' là ai mới được?"

---------------

Tại sân bóng chày Arakawa, nơi mà đáng lẽ đội Whiters đang luyện tập.

Ừ thì là đáng lẽ. Thực ra, sáng hôm nay, Hirai nói rằng cậu ấy có việc quan trọng không thể đến tập được, kéo theo cả Komatsugawa đi theo luôn.

Thiếu mất hai thành viên chủ chốt như vậy, buổi luyện tập khó có thể đem lại kết quả tốt đẹp nên Shiroemon quyết định rời buổi tập đến hôm sau.

Nói là như vậy nhưng Shiro vẫn ở lại sân tập ném bóng, dẫu cho thành viên trong đội đã về hết.

"Này! Shiroemon!"

Từ phía đường bên trên, một tiếng gọi lớn vọng xuống sân bóng. Chắc chắn rồi, đó chính là cậu mèo Kuroemon của chúng ta, người đang nỗ lực vì nụ cười của kì phùng địch thủ Shiroemon.

Nghe thì buồn cười thật đấy, nhưng đây là một nhiệm vụ cực kì, cực kì cao cả đối với đội trưởng đội Edogawa Doras.

"Kuro? Là cậu à?" Nghe thấy tiếng gọi tên mình, Shiro ngừng việc ném bóng lại, hướng mắt về cậu mèo máy nọ.

"Hừm... Thay vì luyện tập cho những trận đấu sắp tới, cậu quyết định tới đây làm phiền tôi à? Chiến thuật hay đấy."

Giờ thì hai cầu thủ bóng chày "Đen" và "Trắng" vô cùng nổi tiếng trong làng nghiệp dư đang ngồi cạnh nhau ở một góc bên sân cỏ. Shiroemon, vẫn như thường khi, dành cho Kuroemon đối thủ lớn nhất của mình ánh mắt khinh khỉnh và câu nói mỉa mai.

Đúng rồi, cậu ta có ý xấu đấy. Nhưng Shiro tuyệt đối không phải người xấu, Kuroemon hiểu và tin tưởng vào điều đó.

Cười đẹp thế kia thì làm sao mà xấu xa được...

"Hì, hôm nay bọn tớ quyết định nghỉ tập một hôm. Hyoro thì bận trông quán cá này, Tora thì đi câu, Suzu đang đi du lịch với gia đình..."

"Hiểu rồi, cậu không cần liệt kê hết ra như vậy đâu."

Đáp lại thái độ mỉa mai của Shiro, Kuro tỏ ra vô cùng thành thật mà đáp lại. Nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị đối phương ngắt lời.

Kể cả vậy cũng không quan trọng. Điều cần làm hôm nay của Kuro là làm cho Shiro cười kìa.

"Phải rồi, sao cậu lại tập ở đây một mình thế? Đội Whiters đi đâu cả rồi?" Kuroemon hỏi.

"Hirai có việc bận rồi, cả Komatsugawa cũng đi chung với cậu ấy thì phải, nên cả đội không thể tập được." Shiroemon nhẹ giọng đáp.

Nghe xong câu trả lời, Kuroemon mới chợt rơi vào trầm tư.

Ra là vậy sao, kể cả khi cả đội nghỉ tập, Shiro vẫn một mình ở lại. Cầm quả bóng chày trên tay, cậu ta tập đi tập lại những cú ném thường khi, nâng cấp chúng lên, từng bước trở nên mạnh mẽ hơn. Dẫu cho chỉ có một mình, dẫu không có Hirai bắt bóng, dẫu không có đồng đội ở cạnh động viên, thì Shiro vẫn ở đây cùng quả bóng trắng.

Suy cho cùng thì cậu ta chưa bao giờ ngừng cố gắng, chưa bao giờ dậm chân tại chỗ, chưa bao giờ từ bỏ.

Shiroemon vẫn luôn gắng sức mà tiến lên.

Điều này thực sự đáng suy ngẫm.

Chỉ có điều, Shiroemon không phải là người duy nhất luôn luôn cố gắng. Kể cả trong bóng chày hay là lĩnh vực khác.

Có một ai đó cũng không bao giờ chịu bỏ cuộc.

"Vậy thì thôi. Đừng tập nữa."

"Gì cơ?"

"Tập một mình thì chán lắm. Cả đội nghỉ rồi thì cậu cũng nên nghỉ một hôm đi."

"Ý cậu là sao?"

Kuroemon chỉ nhún vai trước điệu bộ khó hiểu của Shiro.

"Hay là bọn mình đi chơi đi? Để tớ dẫn cậu đi đâu đó." Cậu mèo đen lại nói, kèm theo một nụ cười tươi. Đáp lại là gương mặt ngơ ngác của cậu mèo trắng.

"Cậu... Bị khùng hả?"

"Không có! Tớ nói thật mà!"

Và, Kuroemon đã, bằng một cách nào đó mà, khiến Shiroemon thực sự đồng ý đi chơi với cậu ta.

Shiro cũng đã đổi trang phục sao cho hợp lí và thoải mái hơn, thay vì đồng phục bóng chày như mọi khi. Kể ra thì Kuroemon cũng hiếm khi được thấy Shiroemon mặc thường phục thay vì đồng phục của đội. Lúc cậu ta không bị mũ che mất nửa bên mặt và trang phục nhìn phóng khoáng hơn, đối với Kuro mà nói thì nhìn cũng ưng mắt đấy chứ...

"Rồi, thế bây giờ cậu định đưa hai đứa mình đi đâu?" Shiroemon vừa mặc áo khoác vào vừa nghiêng đầu hỏi.

Kuroemon gãi đầu, nghĩ ngợi một chút rồi bảo: "Hay là bọn mình đi công viên nha?"

Shiroemon gật đầu.

Họ đi đến công viên Edogawa. Hôm đó là Chủ Nhật nên công viên khá đông. Các cô bác trung niên đến tập thể dục, có cả các cầu thủ bóng đá nữa. Nhiều em nhỏ chơi đuổi nhau quanh những bồn cây. Tất nhiên là có cả robot như Kuro và Shiro nữa. Một khung cảnh nhộn nhịp.

Nhưng hai cậu mèo kia lại chẳng biết phải làm gì ở đây.

Kuroemon cứ ngồi yên trên ghế đá đó, thi thoảng lại liếc sang Shiroemon và thấy gương mặt lạnh lùng thường khi của cậu ta, đầu nghĩ ra vô số kịch bản để làm cậu mèo trắng kia phải bật cười, nhưng cái nào cái nấy đều vô lí như nhau và khả năng thành công của chúng cũng bấp bênh quá.

"Shiro, cậu muốn uống gì không?" Nhằm xóa bỏ không khi im lặng giữa hai người trong khi công viên đang vô cùng nhộn nhịp này, Kuroemon lên tiếng. Nhận được cái gật đầu từ Shiro, cậu chạy tuốt đi đến quầy bán nước.

Trở về chỗ cũ với hai lon nước ép hoa quả trên tay, Kuroemon bắt đầu nghĩ ngợi thêm nữa. Điều gì có thể làm cho Shiroemon vui đến vậy nhỉ? Điều gì có thể làm cậu ấy cười thật tươi như thế? Điều gì mà có thể khiến cậu ấy buông bỏ cái vẻ lạnh lùng đến chán ngắt mọi khi mà thả mình với cảm xúc hạnh phúc như vậy?

À đúng rồi, sao Kuroemon phải nghĩ ngợi nhiều đến thế làm gì nhỉ. Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao?

Thứ có thể khiến Shiroemon vui vẻ đến như vậy, còn có thể là gì khác ngoài bóng chày nữa.

"Shiroemon! Tụi mình đi xem đội Sapporo Fighters tập luyện đi!"

"Hả?"

Thế là sau câu nói đó, ta có hai cầu thủ vô cùng nổi tiếng trong giới bóng chày nghiệp dư vốn được coi là hai kì phùng địch thủ, đứng dựa người vào hàng rào, đưa mắt dõi theo đường bay của quả bóng nhỏ của những đàn anh, những cầu thủ chuyên nghiệp. Vừa xem vừa uống nước hoa quả.

"Đánh trượt cả ba lần... Anh ta ném bóng đỉnh thật đó."

"A! Home run rồi kìa!"

Như thể hai đứa trẻ tìm được món đồ chơi hợp rơ với mình, hai cậu mèo máy đó phấn khích theo từng lần quả bóng bay đi. Từng cú ném, từng cú đánh... Đều phản chiếu trong hai đôi mắt ấy, cùng với sự thích thú và đam mê cháy rực.

Kuroemon như muốn quên đi mục đích mình dẫn cậu kì phùng địch thủ kia đến đây mà nhập hồn vào theo quả bóng, dù đó chỉ là một trận đấu tập. Phải thôi, bởi vì Kuroemon cũng yêu bóng chày lắm. Giống như Shiroemon vậy.

Chính vì không để ý nên khi vô tình quay sang và thấy được Shiro với nụ cười tươi, Kuroemon tưởng chừng đứng hình luôn tại đó.

"Cậu... Cười rồi!" Kuro hét toáng lên.

"Gì?"

Tiếng hét đó tình cờ lại thu hút sự chú ý của các cầu thủ đội Sapporo.

"Này! Hai cậu ở đằng đó!"

Nghe thấy tiếng gọi, Kuro và Shiro ngó trước ngó sau, và rồi nhận ra rằng mình chính là người được gọi.

"Có muốn vào chơi với chúng tôi chút không?"

"Vậy cũng được ạ?!"

---------------

"Cú ném 3 lần WWW!"

"Ối chà! Cậu này ném khá quá chứ!"

"Đừng có hòng! Xem cú đánh "Vòng xoáy ma thuật" của tớ đây nè!"

"Oái! Xém chút nữa là home run rồi!"

---------------

Hoàng hôn dần buông trên con đường dọc bờ hồ nơi sân bóng Edogawa.

Trên con đường vắng, có hai người nọ, một đen một trắng rảo bước nhẹ nhàng, bóng theo nắng mà chảy dài trên nền đường bê tông.

"Hôm nay vui nhỉ, Shiro!" Kuroemon cười khì reo lên.

Shiroemon không đáp lại câu nói đó. Cậu ta trầm ngâm trong phút chốc, rồi quay sang hỏi một câu hỏi khác.

"Kuro, lúc nãy cậu hét lên... Ừm, cái "Cậu cười rồi" đó là sao thế?"

"À... Hả?" Kuro giật bắn. Cậu cũng chẳng biết phải trả lời làm sao nữa. Cứ nói thẳng ra thì hơn đấy, nhưng cũng ngại...

Dù sao cũng đâu còn cách nào khác.

"À thì, Shiroemon ấy, cái mặt cậu lúc nào cũng cau có như vầy nè." Kuro bắt đầu giải thích, thêm vào đó còn bắt chước điệu bộ thường ngày của Shiro. "Nhưng mà tớ nhớ là có lần cậu cười rồi đấy, dù là rất ít... Nhưng mà, ừ... Cậu biết mà..."

"..."

"Tớ... Tớ muốn được thấy cậu cười."

Câu nói đó của Kuroemon đưa cả hai vào im lặng. Âm thanh duy nhất còn vang vọng trên con đường ấy là tiếng bước chân của hai cậu mèo máy.

Kuro cảm thấy hối hận, đáng lẽ cậu không nên nói vậy. Chẳng biết Shiroemon sẽ coi cậu ra thứ gì nữa.

Nhưng giọng nói của Shiro vang lên, đánh bay suy nghĩ rầu rĩ trong đầu cậu mèo đen:

"Đồ robot vô dụng... Cậu đần thật đấy."

"Cái gì?!"

Shiroemon đi vượt lên trước, để cho cái cậu đang bắt đầu tức lên chửi rủa mình tụt lại phía sau.

Cậu ta sẽ không nói đâu, sẽ không cho Kuroemon biết đâu, rằng những nụ cười hiếm hoi của cậu ta đều là do một người duy nhất. Những nụ cười thực sự ấy, khi mà cậu cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc mãnh liệt chảy trong tim mình, cũng là khi cậu ở cạnh một người.

Cậu ta sẽ không nói đâu, rằng tất cả những nụ cười thật lòng nhất của cậu ta đều từ Kuroemon mà ra cả.

Sẽ không nói đâu, rằng Kuroemon là người có thể khiến cậu cười nhiều nhất.

---------------

Cùng lúc đó, ở sân bóng Arakawa...

"Trời ơi! Rốt cuộc quyển album đó đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?!"

07/08/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net