Chap1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua, một cơn mưa to mới vừa trút xuống, khắp nơi trong thành phố điện ảnh và truyền hình đều là dấu vết bị mưa cọ rửa qua.

Nhiệt độ vẫn còn rất cao, nhưng không giống như vài ngày trước, độ ẩm trong không khí cao hơn, ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hứa Nùng ngồi trong một góc râm mát, yên lặng tựa vào bên tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm qua, cô thức suốt đêm để giúp các diễn viên may trang phục bị hỏng, sáng sớm hôm nay lại bị đàn chị gọi tới hỗ trợ giám sát thử vai diễn, dày vò hết nửa ngày, không dễ dàng gì chờ đến lúc bấm máy, cuối cùng cô cũng có thời gian thở ra một hơi, tạm nghỉ ngơi một lát.

Trên mặt cô đeo một cặp kính gọng đen quá khổ, tóc mái trên đầu cũng rất dày và nặng, nhưng ngay cả như vậy, lúc này cũng rất khó để che giấu nét mệt mỏi trên mặt cô.

Một nam diễn viên phụ trong tổ là bạn học cùng lớp với cô, chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong, cho nên quan hệ với cô còn có thể, thường tìm cô nói chuyện.

"Phó đạo diễn, hôm qua lại thức đêm sao?"

Cậu ta vừa nói, vừa nhìn thoáng qua bộ đồ Hứa Nùng diện hôm nay. Vẫn là một thân áo phông dài cùng quần bò, mái tóc rất dài, nhưng cô căn bản không hướng tới hình ảnh thời thượng, thậm chí còn cắt một cái tóc mái dày và nặng, kiểu có thể che hết lông mày lại.

Cái này còn không tính, cô còn luôn đeo mắt kính, kiểu dáng cũng là cái loại hộp đen cực khoa trương, cực quê mùa kia.

Một thân ăn diện này ở lớp biểu diễn được cho là xấu, có điều trong giờ học biểu diễn cô cũng thường xuyên chọn một ít vai hề cùng vài nhân vật cực phẩm, dần dà mọi người ngược lại cũng quen rồi.

Hứa Nùng vừa mới chập chờn ngủ, lúc này đột nhiên bị một câu nói của cậu ta đánh thức, vẫn còn có chút hoảng hốt.

Sau hai ba giây im lặng, cô mới chậm rãi mở miệng.

"Ừ, ngủ rất muộn." Nói tới đây, cô lại bổ sung một câu, "Lý Hướng Nam, cậu đừng gọi bừa, tớ vẫn chưa phải là phó đạo diễn đâu."

Lý Hướng Nam cười hì hì, cũng không để ý, "Cậu dốc sức như vậy, đàn chị cuối cùng chắc chắn sẽ cho cậu vị trí phó đạo diễn."

Lời vừa mới dứt, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nói --

"Người nào đó mỗi ngày chỉ biết làm biếng, cái dạng này, còn không biết ngượng mà tranh vị trí phó đạo diễn với tôi nữa?"

Giọng nói của người kia không nhỏ, giọng điệu cũng âm dương quái khí, Hứa Nùng nhìn qua, quả nhiên, là Bạch Hiểu.

Hứa Nùng này, là sinh viên năm 3 khoa biểu diễn đại học B, bình thường ăn diện không khoa trương, trong lớp xem như không nổi bật.

Nếu nhất định phải nói đến một chuyện cô đã từng làm có để lại ấn tượng, đại khái chính là đột nhiên ở học kỳ hai năm thứ hai cô chạy đến khoa đạo diễn phụ tu.

Thật ra cũng không xem là phụ tu gì, nhiều lắm là dưới tình huống có thời gian đến học ké chút mà thôi.

Giáo viên hai bên đều cho rằng cô chỉ là có thời gian dư thừa mới làm những việc này, nhưng không ngờ tới, về sau cô càng làm càng nghiêm túc. Thậm chí, sau khi một đàn chị là nghiên cứu sinh năm ba thả ra tin tức muốn thành lập một tổ phim, cô liền chạy đến trước mặt người ta, nói muốn làm phó đạo diễn.

Đàn chị kia chỉ muốn quay một bộ phim vườn trường chiếu mạng cấp thấp nhất, đầu tư lôi kéo được cũng không nhiều lắm, vì thế thời kỳ đầu thành lập tổ, quả thật không tuyển được cái gì mà nhân viên hậu trường.

Hứa Nùng ban đầu cũng nói thẳng, cô không cần tiền, bất kỳ công việc gì của phó đạo diễn cô cũng có thể làm, chỉ cần về sau cho cô một cái ký danh.

Đàn chị kia đồng ý cho cô vào tổ, nhưng cũng chưa nói khẳng định, chỉ nói cô muốn ký danh phó đạo diễn, thì phải nhìn biểu hiện của cô sau này.

Sau đó, cô đi theo đàn chị cùng nhau chọn cảnh, tu sửa kịch bản, làm phân cảnh, thậm chí rất nhiều đạo cụ trang phục trong tổ, đều là cô tìm về, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng phó đạo diễn khẳng định là cô, Bạch Hiểu đột nhiên xuất hiện.

Đàn chị lười phải giải thích nhiều, chỉ nói Bạch Hiểu là thuộc khoa đạo diễn, sau đó cùng Hứa Nùng đảm nhiệm vị trí phó đạo diễn tạm thời, sau khi đóng máy, hai người ai biểu hiện tốt hơn chị ta sẽ cho người đó ký danh.

Thật ra bình thường trong một tổ, có thể có nhiều phó đạo diễn, chị ta nói những cái này cũng là muốn Hứa Nùng càng bán mạng hơn mà thôi.

Mọi người đều cho rằng Hứa Nùng sẽ trở mặt, nhưng cô chỉ yên tĩnh suy nghĩ hai giây, gật gật đầu nói đã biết.

Vì thế, sau lần đó, hình tượng của Hứa Nùng, yếu đuối, không tranh giành, cũng không bất hòa cùng người khác càng ăn sâu vào lòng mọi người.

Mà đối thủ cạnh tranh Bạch Hiểu kia cũng sẽ dùng ánh mắt ám chỉ mà nhìn Hứa Nùng, bắt đầu cố ý vô ý đối địch với cô. Có lúc nhìn thấy cô và Lý Hướng Nam nói chuyện phiếm, thái độ càng ác liệt hơn, gần như sắp viết lên trên mặt sự chán ghét cùng chua ngoa.

Lúc này, Hứa Nùng nghe xong lời cô ta nói, ngẩn ra một chút, mỗi ngày làm biếng? Nói cô sao?

Lý Hướng Nam cũng không nghe nổi nữa, "Hứa Nùng mấy ngày nay vẫn luôn vội trước vội sau, tất cả mọi người ở đây đều rõ như ban ngày, cậu nói thế này, có phải là quá đáng quá không?"

Bạch Hiểu không ngờ Lý Hướng Nam sẽ nói chuyện thay cô, nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nùng càng không khách khí.

"Tưởng là tôi không có việc gì tới nơi này trông coi à? Tôi cũng không có rảnh rỗi như cô ta! Là chị Tư Ngữ bảo tôi đến tìm cô ta!"

Đàn chị Tư Ngữ chính là người thành lập tổ, đạo diễn Mạnh Tư Ngữ, cũng là người mà Hứa Nùng trước giờ vẫn luôn đi theo làm việc.

Nghe thấy chị ta gọi mình, cũng không quan tâm gì nữa, nhanh chóng đứng dậy đi về phía phim trường.

Lúc đi ngang qua bên người Bạch Hiểu, đối phương còn ngang nhiên trợn mắt, lại nhìn cô một cái từ đầu đến chân, cuối cùng giọng không cao không thấp nói: "Đồ nhà quê."

Hứa Nùng lười để ý đến cô ta, giống như không nghe thấy, trực tiếp đi sát qua vai.

Bạch Hiểu quay đầu thoáng nhìn bóng dáng đã đi xa của cô, vẫn cảm thấy chán ghét, lại nhìn về phía Lý Hướng Nam. "Cậu thích cái đồ nhà quê kia à?"

"Cậu nói bậy bạ gì đấy?"

"Không thích cậu còn luôn sáp đến trước mặt cô ta làm gì? Một thân ăn mặc cùng diện mạo kia của cô ta cậu không thấy ghê tởm à?"

Bạch Hiểu nói tới đây, vẻ mặt là ý cười châm chọc, "Có điều, người ta phỏng chừng cũng sẽ không để ý đến cậu, tôi nhưng là nghe nói, người ta học biểu diễn là bởi vì mẹ cô ta muốn cô ta gia nhập vào xã hội thượng lưu, về sau muốn làm một ngôi sao lớn cơ, nói không chừng còn sẽ gả vào nhà giàu, loại sinh viên nghèo chỉ có khuôn mặt như cậu khẳng định không có cơ hội đâu."

Tiếng của Bạch Hiểu rất lớn, Hứa Nùng nghe thấy, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Cũng may, chuyện này không có ảnh hưởng lớn tới Hứa Nùng. Sau khi đến trường quay, Mạnh Tư Ngữ đang ngồi trước máy giám sát nhìn di động, vây xung quanh là hai ba nhân viên trong tổ, ánh mắt của mỗi một người đều tập trung vào điện thoại di động của chị ta.

Hứa Nùng không biết chị ta có phải bởi vì chờ mình mới nhàn rỗi nhìn điện thoại di động hay không, vì thế vội vàng mở miệng: "Đàn chị, chị tìm em à?"

Cũng không biết giọng cô quá nhỏ, hay là bọn họ xem quá chăm chú, cô nói xong mà thật lâu cũng không nhận được câu trả lời, ngược lại là nghe được tiếng bàn luận sôi nổi của mấy người đó.

-- "Ôi, đoạt giải rồi, đoạt giải rồi, Bùi Ngọc thật sự đoạt giải rồi nha!"

-- "Đừng ồn ào, nghe cảm nghĩ khi đoạt giải của Bùi ảnh đế đi."

-- "Có thể có cái gì mới mẻ chứ, anh ta từ khi ra mắt năm mười tám tuổi đến bây giờ, trên cơ bản mỗi lần đoạt giải đều là cảm tạ cái này cảm tạ cái kia, sau cùng là mười phần muội khống, lại nhắc đến em gái anh ta."

-- "Xuỵt, Bùi ảnh đế sắp nói rồi, mọi người yên tĩnh chút đi."

Tiếng thảo luận ngừng lại, xung quanh nháy mắt là một mảnh yên tĩnh, Mạnh Tư Ngữ tận lực chỉnh âm thanh loa ngoài của di động lên to nhất, một giây sau, giọng nói ấm áp lại mang theo từ tính vang lên --

"..................

Cuối cùng, tôi muốn dành thời gian còn lại cho em gái tôi, em ấy hiện giờ đã là đại học năm 3 rồi, còn có một năm nữa, em ấy sẽ đến bên cạnh tôi. Em ấy và tôi giống nhau, cùng có giấc mơ làm diễn viên, hy vọng một ngày kia, em ấy cũng có thể đứng ở vị trí của tôi hiện giờ."

Người trong Video cố ý dừng lại một giây, sau đó đôi mắt quyến rũ nhìn về phía máy quay, giống như là đang đối diện ai đó --

"Nùng Nùng, nhanh lớn lên đi, anh trai chờ em rất lâu rồi."

Lời nói vừa dứt, vô số tiếng la hét cùng truyền đến, thậm chí mấy người vây quanh Mạnh Tư Ngữ kia cũng có chút kích động kêu lên hai tiếng.

Mọi người thật sự hưng phấn, có người đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, đưa mắt nhìn Hứa Nùng.

"Ơ, Hứa Nùng, em gái của Bùi ảnh đế cùng tên với cô, cũng gọi Nùng Nùng, không phải là cô đấy chứ ha ha ha!"

Mọi người đều nghe ra được người kia là đang châm chọc, nhưng Hứa Nùng nghe thấy, lại nhịn không được sống lưng cứng đờ.

Vừa muốn mở miệng phủ nhận, phía sau liền truyền đến tiếng của Bạch Hiểu.

"Thôi đi, Bùi ảnh đế đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, làm sao có thể có một cô em gái quê mùa chứ? Còn để cô ta lăn lộn ở đây? Đừng lôi kéo người ta xuống có được không."

Hứa Nùng nghe xong, âm thầm thở phào, sau đó hướng về phía bọn họ cười cười, "Đúng, tôi làm sao có thể là em gái của Bùi Ngọc, đừng đùa nữa."

Mạnh Tư Ngữ lúc này ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nùng.

"Trong tay còn có việc sao? "

Hứa Nùng trực tiếp đáp: "Tạm thời không có, nhưng mà tiếp theo vẫn còn muốn đối diễn với diễn viên nữa."

Mạnh Tư Ngữ gật gật đầu, suy nghĩ giây lát, lại nói: "Cô trước tiên đi mua chút đồ. Mọi người mới vừa kết thúc một cảnh quay, hiện tại vừa mệt lại vừa khát, mua ít kem với nước uống đi, lại tiện thể mua một cái bật lửa, lát nữa trong cảnh diễn cần làm đạo cụ."

Hứa Nùng gật đầu đáp ứng, lại hỏi một câu: "Chỉ cần những thứ này thôi sao?"

"Ừ, tạm thời chỉ như vậy, cô trước tiên đi mua đi."

Lần này Hứa Nùng không nói thêm gì nữa, yên lặng đi ra khỏi phim trường.

Bạch Hiểu nhìn bóng dáng cô đi xa, trợn mắt khinh thường.

----------

Thành phố điện ảnh có một cái siêu thị, đồ bên trong rất đầy đủ, đắt rẻ trung bình loại nào cũng có, cái tủ lạnh lớn bán kem cũng có ba ngăn, một ngăn để kem que cũ giá rẻ các loại, một ngăn để kem giá vài đồng, trong một ngăn là kem ly nhập khẩu.

Hứa Nùng không chút do dự, trực tiếp chọn kem trong ngăn ở giữa, cô ở trong đầu nhẩm tính số người, cuối cùng mua hai mươi cây.

Lúc đến quầy tính tiền lại chọn một cái bật lửa từ giá hàng bên cạnh nhân viên thu ngân, cùng quét mã, cuối cùng trả hết một trăm linh năm đồng.

Lúc đi ra, cô bị người đụng một cái, trực tiếp ngã ngồi trong vũng nước, kính trên mặt cũng bị văng sang bên cạnh, vỡ nát.

Người kia nhìn như rất vội, nhưng cũng biết đã gây họa, vội vàng nâng Hứa Nùng dậy.

"Không có việc gì chứ?"

Hứa Nùng nhìn ra sự lo lắng trên mặt đối phương, cũng không làm khó cô ta. "Tôi không sao, cô đi đi, tôi tự mình xử lý được rồi."

Đối phương liên tục nói cảm ơn, nói xong cũng thật sự vội vã rời đi.

Đối phương đi rồi, cô cúi đầu nhìn một chút. Ngoài cặp kính đã vỡ ra, quần bò cũng bị bẩn một mảng lớn, còn phủ đầy mấy vết nước bẩn màu vàng, nhầy nhầy dính lên chân vô cùng khó chịu.

Cô không có bệnh ưa sạch sẽ, nhưng tình trạng này cũng có chút chịu không nổi.

Cô cam chịu số phận xoay người, quay trở lại siêu thị.

„Xin lỗi, có thể cho tôi dùng nhà vệ sinh một lát được không?"

. . .

Sau khi vào toilet, Hứa Nùng trước tiên cởi cái quần bẩn, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.

Có điều, cũng may áo phông trên người cô đủ dài, trực tiếp che đi đường cong, ngược lại cũng không cần lo lắng vấn đề có thể đi ra ngoài hay không.

Kính mắt trên mặt không còn, cảm giác quê mùa lại nặng nề giảm đi hơn phân nửa. Hứa Nùng nhìn chằm chằm bản thân trong gương vài giây, cuối cùng thở dài, cam chịu số phận lấy ra một sợi dây buộc tóc, nâng tay buộc túm mái tóc dài của mình lên đỉnh đầu.

Sau khi làm xong hết thảy những việc này, người trong gương cơ bản đã không có một chỗ nào giống lúc ban đầu, ngoại trừ cái áo phông dài rộng kia.

Có điều, cho dù lúc này cái áo phông mặc trên người cô, cũng hoàn toàn không có cảm giác lôi thôi, nặng nề lúc trước, thay vào đó lại nhiều hơn một phần vẻ đẹp thời thượng.

Hứa Nùng nhìn thời gian, lại tính toán một chút quãng đường từ nơi này đến khách sạn, cuối cùng quyết định vẫn là trước tiên quay về khách sạn đổi quần áo rồi lại nói.

.......

Chu Khởi là bị điện thoại của Trần Tiến đánh thức.

Lúc ấy hắn đang ngủ trong một góc ở cổng thành phố điện ảnh, dưới người là cái ghế nằm đơn giản mà người phụ trách tìm cho.

Hắn mặc một thân quần đen áo đen, nửa nằm nửa dựa ở nơi đó. Hai cánh tay tùy ý ôm trước ngực, chân dài gác lên nhau đặt trên một cái ghế nhựa. Đầu hơi cúi xuống, mái tóc nửa dài nhẹ quét trước trán, sống mũi cao thẳng, hình dáng rõ ràng.

Điện thoại di động vẫn luôn để ở trong túi quần rung động, sau hơn mười lần liên tục, hắn cuối cùng bị lay tỉnh.

"Nói!"

Lúc nhận điện thoại, hắn cau mày, vẻ mặt bực bội.

Trần Tiến và Chu Khởi là anh em tốt, vì thế nghe hắn nói xong cũng không thèm để ý chút nào, cười hì hì nói: "Cậu thật sự đi thành phố điện ảnh kia xem trường quay dưới tay Thẩm Mộ Ngạn đấy à?"

Thẩm Mộ Ngạn trong miệng Trần Tiến cũng là bạn tốt của hai người, đồng thời thành phố điện ảnh này cũng là sản nghiệp trong tay hắn.

Chu Khởi hôm qua một đêm không ngủ, vừa mới có chút buồn ngủ lại bị Trần Tiến đánh thức, lúc này dây thần kinh hai bên trán cũng nhảy lên đau đớn.

"Cậu rảnh quá hả? Gọi điện thoại chỉ để hỏi chuyện này?"

"Ê, thái độ của cậu là gì thế hả, tớ đây là quan tâm cậu người anh em này có tốt hay không thôi!"

Chu Khởi lười cãi nhau với hắn, sau khi biết hắn không có việc gì gấp, liền mở hands-free, đặt điện thoại di động ở một bên, rồi ngồi thẳng người dậy.

Tiếng của Trần Tiến ở bên kia vẫn không ngừng vang lên: "Ôi, có điều nữ minh tinh quay phim bên đó rất nhiều, mỗi bộ một người đẹp đi?"

Chu Khởi lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, trên mặt đã bớt đi sự phiền chán và cũng bình tĩnh hơn.

Nghe thấy Trần Tiến nói vậy, trên mặt tất cả đều là vẻ lười biếng, hắn tùy ý trả lời: "Đẹp cái rắm."

Mỗi một bộ gần giống một cái mặt nạ ấy.

"Tớ nhổ vào, cậu yêu cầu cũng quá cao đi, tớ nghe nói tiểu hoa Lưu XX cũng quay phim ở đó nhá, cậu không thấy à? Cô nàng khá dễ nhìn đấy! Còn có người kia. . ."

Trần Tiến lải nhải liên tục không ngừng, Chu Khởi nghe câu được câu không, xoay người cầm lấy hộp thuốc lá ở bên cạnh, rút ra một điếu.

Bật lửa không biết bị hắn ném tới chỗ nào, ánh mắt hắn vô thức nhìn thoáng qua về hướng bên đó, cái bật lửa không thấy nữa, ngược lại nhìn thấy một cô gái thanh tú.

Một đôi chân trắng ngần tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc tùy ý buộc thành một nắm tròn trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán đầy đặn cùng hai gò má mềm mại xinh đẹp.

Trong tay cô ấy cầm một cây kem yên tĩnh ăn, đôi môi dính một ít vệt sữa trắng, nhìn có phần ngây thơ và ngọt ngào.

Ánh mắt Chu Khởi không tập trung nhìn về bên đó, từ đầu đến cuối không động đậy.

Tiếng của Trần Tiến vẫn còn vang lên ở bên kia: ". . . Thôi đi, nói nhiều với cậu cũng thêm uổng phí, cậu là loại đại thiếu gia vô tính vô ái không có tình cảm, vẫn là chờ ngày nào đó gặp gỡ một cô gái nhất kiến chung tình đi, đến lúc đó cái mũi, cái miệng, đùi chân của người ta cũng đã lớn thành dáng vẻ mà cậu thích, tớ xem cậu có đổ hay không!"

Trần Tiến vừa dứt lời, cô gái kia đã cách bên này chỉ khoảng hai bước chân, đầu lưỡi của Chu Khởi không chút để ý đẩy đẩy chân răng, phút chốc, đưa tay cắt đứt cuộc gọi.

Đôi chân dài của hắn vừa nhấc, giống như chướng ngại vật trên đường, trực tiếp dẫm lên cái kệ ở đối diện.

Người bên kia bị ngăn cản có chút trở tay không kịp, giật nảy mình, hoang mang nhìn qua. Ánh mắt của hai người gặp nhau ở giữa không trung. Một giây sau, giọng nói lười biếng có chút vô lại của Chu Khởi vang lên --

"Cho xin chút lửa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net