4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hỏi bác của mình: "Chị Linh đã bao giờ kể những chuyện thường ngày trải qua cho bác nghe chưa? Đã bao giờ tâm sự điều gì cùng bác chưa?"

Bác trầm ngâm không nói. Trước đó còn chỉ tay chửi tôi ăn nói hỗn láo. Tôi thừa nhận những lời tôi nói với bà ngoại và mẹ có chút nặng nề nhưng đó là suy nghĩ của tôi, những gì tôi ức chế bao lâu cuối cùng cũng phải bộc phát. Tôi nhẫn nhịn, chịu đựng bao nhiêu lâu cũng chẳng nhẫn nổi nữa.

Tôi nhìn qua Linh, con bé ít tuổi hơn tôi, đứa trẻ ở trong độ tuổi vị thành niên, độ tuổi bất ổn nhất, dễ tổn thương nhất, mẹ nó lại suốt ngày chỉ chửi mắng nó, trút giận lên nó. Có lần tôi rủ nó đi ăn chè mà không mang theo Dương - em nó. Lúc về, con bé Dương nói gì đó với bác tôi, Linh bị chửi, bị đuổi khỏi nhà, vừa khóc vừa chạy ra nhà bà nội tôi (khi đó tôi về quê, ở nhà bà nội). Nhìn con bé khóc nức nở, tôi tự hỏi chỉ là hai chị em đi ăn chè với nhau thôi, có cần phải làm như vậy hay không?

Tôi rất thân với Linh, lại hiểu tâm tình nó. Không phải tự nhiên mà chuyện gì nó cũng chỉ tâm sự với tôi mà không phải ai khác. Con bé mỗi lần nhắc đến bố mẹ và em gái, giọng điệu đều là oán hận. Tôi cười khẩy, lại nói với bác: "Bác có thể tự nhận thấy được bản thân mình làm mẹ có bao nhiêu thất bại"

Kỳ thật, đối với bác, tôi nhịn cũng không ít. Trước kia, khi tôi còn học cấp hai, bác mất một cái điện thoại di động, liền đổ thừa cho tôi ăn cắp. Tới khi biết được hung thủ là ai cũng không thèm xin lỗi tôi một câu. Tôi nhịn, coi như cho qua chuyện. Nhưng hạn chế tối đa bước chân vào nhà bác.Xe đạp điện hồi cấp ba của tôi, xin về bằng được sau đó thì đi khắp nơi chê xe đểu. Quần áo của tôi, xin về bằng được sau đó lại nói tôi cho nhà bác toàn giẻ rách. Tôi nhịn, coi như không nghe thấy gì. Còn rất nhiều những chuyện nhỏ nhặt khác nữa. Cho nên đối với tôi, bác sớm đã không có tư cách xen vào chuyện của tôi.

Tính tôi không bao giờ ghi thù hay giận dỗi ai quá lâu nhưng trí nhớ thì đặc biệt tốt. Tôi nhớ ai đối tốt với tôi, không tốt với tôi để có thái độ thích hợp nhất với người đó. Người đối xử không tốt với tôi trường kỳ, người khiến tôi cảm thấy không thoải mái, từ từ tôi đều tự động đặt ra khoảng cách, tự động bài xích.

Mọi người đều trách móc tôi tại sao về quê mà chỉ ở nhà bà nội không xuống bà ngoại mặc dù hai nhà chỉ cách nhau khoảng nửa km. Hôm đó mẹ về, mẹ gọi tôi xuống ngoại. Ăn uống xong, mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện, hiển nhiên tôi bị trách móc. Nhân tiện có mọi người ở đó, tôi mới hỏi mọi người trách tôi như vậy, liệu có biết lý do tôi làm vậy hay không. Tôi rất thẳng thắn mà nói ra, tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi nói chính họ đẩy tôi ra chứ không phải là tôi vô lý tách ra. Ông ngoại luôn nói rất nhiều về cùng một vấn đề và lặp đi lặp lại. Luôn nói tôi phải thế này thế kia, xem người này, nhìn người kia. Ngủ trưa chưa được 5 phút liền bị gọi dậy. Bà thì luôn đay nghiến tôi về vấn đề học hành và việc làm.

Từ hồi học hết cấp ba, sau khi thi đại học, tôi đã quyết định không nộp hồ sơ vào bất kỳ trường nào trong những trường mà mình đỗ. Sau đó bà ngoại luôn đay nghiến tôi, nói tôi học hành chẳng ra gì, nhìn con cháu người ta đỗ trường này trường kia, cảm thấy bẽ mặt,... Cho xin. Tôi là muốn nghỉ ngơi một năm chứ không phải thi không đỗ. Hiện tại lại tới vấn đề việc làm, tốt nghiệp 4 năm vẫn chưa tìm được việc làm. Là lỗi của tôi nhưng thay vì đay nghiến tôi thì tại sao không động viên một chút để tôi cố gắng hơn. Thành tích ở đại học của tôi khá cao, đánh giá đạo đức ở đại học cũng tốt, nhan sắc cũng không phải không có. Nhưng họ cứ không nhận tôi vào làm thì phải làm sao. Áp lực từ bên ngoài đủ khiến tôi mệt mỏi, tôi không thể cứ đâm đầu vào cái nơi khiến tôi không thoải mái được. Tôi về quê để thư giãn đầu óc chứ không phải để mọi người mang ra đay nghiến. Sau đó liền bị chửi là hỗn láo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tâmsự