Phần truyện bị sót ( bị sót thật đó mấy bác😭😭)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Hoa ba chân bốn cẳng hớt hãi chạy đến phủ đệ của Tôn Nhuế, trong lòng bà ta vô cùng hốt hoảng, nha đầu Tống Hân Nhiễm này rõ ràng hôm nay cùng A Tam công tử đi ngoại thành, làm sao bây giờ lại thành kêu bà mang giấy bán thân đến, Tống Hân Nhiễm là cần câu khách hữu dụng nhất của bà, ngàn vạn lần bà không muốn mất đi.

Rất nhanh đã đến nơi, phía trước phủ đệ tập trung một vòng người lớn, chuyện náo nhiệt như thế này, lại còn có La tiểu huyện gia trong đó, ai mà không hóng.

Trong đại sảnh không khí căng thẳng, không một ai mở miệng lên tiếng, bầu không khí im ắng tới mức một con ruồi bay ngang cũng nghe được tiếng động rõ ràng. Từ bên ngoài tiếng bước chân giẫm không có trật tự xuống nền đã phá tan sự im lặng ngột ngạt này.

"La tiểu huyện gia, sao ngài ở đây?"

Kim Hoa vừa chạy vào trong hơi còn chưa kịp lấy đã bị La Quý vẻ mặt âm u ngồi đó doạ cho sửng sờ, đại não không kịp phản ứng liền hỏi ra một câu.

"Bà nói xem làm sao ta ở đây."

La Quý vẫn thái độ ngạo mạn đó, 1 một tay chống lên bàn gỗ, trưng ra vẻ mặt lười biếng, nhếch lên nữa miệng ý cười có như không mà hỏi ngược lại Kim Hoa, dáng vẻ này của hắn, ai nhìn vào còn tưởng hắn mới chính là chủ nhà.

Mồ hôi sau lưng Kim Hoa chảy ròng ròng, xong rồi, lần này dính tới vị quan gia này khó giải quyết rồi đây.

"La công tử bớt giận, là lỗi của ta là lỗi của ta."

Kim Hoa nghĩ rất nhanh, thay vì đắc tội với vị lão phật gia này, bà thà đắc tội với  A Tam công tử mới chuyện đến kia, nặng nhẹ bên nào bà suy xét rất nhanh.

"Biết sai là tốt, bà thấy chuyện này đến cùng giải quyết thế nào mới tốt?"

La Quý hắn, mở miệng rồi ai mà không phục tùng, lần này hắn cho tên oách con mới đến này bẻ mặt, lần sau thấy hắn thì biết ngỏ mà nhường đường.

"À, vâng, cái kia, A Tam công tử, ngài..."

"Chuộc thân cho Tống cô nương, bà muốn bao nhiêu, ra giá đi."

Tôn Nhuế im lặng nãy giờ, nhìn xem hai kẻ phía trước kẻ tung người hứng, nàng lười lên tiếng, dù sao hôm nay làm tới mức này, mục đích của nàng cũng chỉ có 1, là chuộc thân cho Tống Hân Nhiễm, một cô nương như hoa như ngọc như thế, cầm nghệ là giỏi, không nên vùi thân mãi chốn thanh lâu như vậy.

"A, chuộc thân!"/ "chuộc thân!"

2 miệng 1 lời, tất cả kinh ngạc nhìn Tôn Nhuế, lúc nãy trước cửa nhìn nàng nói to nói nhỏ gì đó với thư đồng, thì ra là nói cái này, đến Tống Hân Nhiễm cũng phải kinh ngạc nhìn chằm chằm Tôn Nhuế, trong mục quang nhanh chóng ánh lên một tầng hơi nước.

Chuộc thân, chuyện này có mơ nàng cũng không dám nghĩ đến, lại là còn một người tử tế như A Tam công tử chuộc thân cho nàng, nàng bỗng chốc cảm thấy, Tôn Nhuế giống như một vị phật sống, lúc trước là ngưỡng mộ ngài ấy, bây giờ ngài ấy lại muốn chuộc thân cho nàng, nhanh chóng trong lòng gieo xuống một lời thề, nếu lần này thuận lợi được chuộc ra, nàng cả đời sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài ấy, nếu kêu nàng đi chết, nàng cũng sẽ không ngần ngại.

"Đúng, ta muốn chuộc thân, chẳng lẽ không được?"

"Cái này, cái này không phải là không được, nhưng mà.."

"Nhưng mà cái gì, bà sợ ta không chuộc nỗi?"

Kim Hoa nghe thế lắc đầu lia lịa, A Tam này mỗi lần đến chỗ bà, hào phóng như thế nào bà đều biết rõ, nhìn quần áo trên người ngài ấy, tuyệt đối là đồ thượng hạng, hơn nữa mới đến nơi này nói mua nhà liền mau không kì kèo trả giá, chuyện này lúc trước còn làm Lạc Dương này xôn xao một trận, bây giờ muốn chuộc người, giá trên trời như thế nào tuyệt đối tin người ta có thể chuộc được, chẳng qua là bà e ngại La Quý. Tên phá gia chi tử này yêu thích Tống Hân Nhiễm như thế nào bà hiểu rõ, hắn 5 lần 10 lượt muốn ép giá để chuộc Tống Hân Nhiễm về làm thiếp nhưng mà không thành, lần này ở trước mặt hắn nói chuyện chuộc thân này, e là sau này bà khó làm ăn.

Tôn Nhuế quan sát ánh mắt của Kim Hoa liền biết bà ta lo sợ cái gì, trông nháy mắt một sự khinh từ đáy mắt của náng loé lên khi quét qua La Quý, hắn muốn ngông, e là ngông không lâu nữa đâu.

"Bà cứ ra giá, ta muốn chuộc, ai có ý kiến hay chuyện gì cứ tính lên đầu ta ta gánh."

Trời cao đất dày, chuyện này ai ai cũng biết riêng chỉ La Quý hắn là không biết, hắn không tin là tên nhãi này có thể chuộc nỗi người, dưới mí mắt của hắn mang người đi.

"Kim Hoa, bà cứ ra giá đi, ta xem có người gia tài tới mức nào, có bản lĩnh thế nào mà gánh được cơn thịnh nộ của "hoàng đế"?"

Hai chứ "hoàng đế" vừa phun ra, mọi người nháy mắt liền biết hắn ám chỉ ai, sống lưng tất cả những người biết ra thân phận của Tôn Nhuế đều lạnh toát, xem ra có kẻ không sợ chết, tự xưng đế một vùng.

"La công tử đã nói vậy, ta không khách khí nữa. Cái đó A Tam công tử, lúc trước khi mua Tống Hân Nhiễm ta đã bỏ ra 500 lượng bạc để mua, đó là hai năm trước, nha đầu này lúc đến chỗ ta vừa nhỏ vừa xấu, bây giờ là bộ dạng hoa gặp hoa nở thế này, hao tốn của ta không ít tiền, lại nói nàng có kỹ năng cầm nghệ tuyệt đỉnh, nếu ngài muốn chuộc, ít nhất phải là con số này." Vừa nói xong, bà ta liền giơ mười ngón tay lên.

"Mười ngàn lượng bạc? Bà không giỡn đó chứ,lúc trước ta ra giá như thế, sao bà không cho ta chuộc?"

La Quý nháy mắt tức điên người, mụ Kim Hoa này, dám giỡn mặt với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net