Kanao&Tanjiro oneshort:Lời chưa thể nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau 3 tháng cuộc chiến đã kết thúc sát quỷ đoàn đã giải thể,Giyuu đã về ngôi nhà nhỏ cuq thầy Urokudaki để chăm sóc cho thầy đến hết đời,còn nhóm Tanjiro sau một thời gian ở ngôi nhà của cậu trên núi đã quyết định quay trở lại Điệp phủ lý do là giao thông ở chỗ đấy không thuận tiện.Nhà cửa xuống cấp trầm trọng nên đành phải rời đi,ngoài ra đã có thư của ngài Kiriya-sama mời cậu về phục vụ cho tổ chức mới.Trong thời gian ở nhà cũ của cậu,Tanjiro và Kanao hay viết thư trao đổi cho nhau nhưng chưa một lần nói tình cảm của mình qua thư vì họ muốn gặp và nói trực tiếp tình cảm của mình với đối phương.Tình cảm mà cả hai nghĩ sẽ không bao giờ nói ra được thành lời vì họ là thợ săn quỷ chuyện nay sống mai chết không hứa trước được điều gì.Bản thân của hai nguời họ cũng không biết khi nào sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời mình nữa.Nên họ đã nghĩ rằng tình cảm này sẽ chôn giấu mãi mãi trong ngõ ngách trái tim và sẽ mang theo kể cả lúc chết.Nhưng bây giờ thế giới đã trở lại hòa bình không còn loài quỷ cuộc sống con nguời không còn bị đe dọa bởi loài quỷ.Sát quỷ đoàn đã trở thành đội vệ binh bảo vệ nhân dân và chính phủ.Kiriya-sama đã gửi đơn xin sự chấp thuận của chính phủ và đã được phê chuẩn cho tổ chức này hoạt động.Công việc là họ sẽ quan sát tóm gọn một số nơi bán buôn không có giấy phép,bắt cướp và tội phạm bị truy nã,di tản nguời dân khi có động đất hay hiểm họa gì đó.Thực ra ban đầu công việc khá khó khăn nhưng họ cũng dần dần quen được.Những người như Inosuke,Zenitsu,Kanao và Tanjiro được phong lên làm Đại tướng do đã có công lớn trong việc đánh bại chúa quỷ Muzan.Họ được quyền điều hành một đại đội tới đó trong đó có binh bét,binh nhì và binh nhất và đội trưởng.Bọn họ sẽ phải kiểm soát và bảo vệ nguời dân và đội trưởng phải báo cáo lại việc cho Đại tướng.Nhận được bức thư của ngài Kiriya.Tanjiro,Nezuko cùng với hai nguời bạn của mình quay trở về Điệp phủ.Kanao biết được tin đó cô cũng vui lắm,vui vì sắp gặp lại anh,tim cô thì cứ đập liên hồi không ngớt vì biết tromg ngày hôm nay họ sẽ tới nơi.Hiện giờ cô đang ngồi tại hiên nhà nơi cô hay thả tâm hồn mình vào trong cảnh vậy thiên nhiên,cũng là nơi giúp cho cô bình tĩnh lại.Cô hướng ngón tay đến phía những chú bướm đang bay trong trang viên,một con bướm đã nhẹ nhàng đậu lên ngón tay của cô.Cô nhìn con bướm mỉm cuời nhớ lại ngày chị Kanae dạy cô cách này,cô thực sự vẫn còn rất nhớ hai nguời chị của mình,chưa bao giờ cô thoát khỏi nỗi ám ảnh về quá khứ kể cả khi được giải thoát bởi chị Shinobu và Chị Kanae.Nhưng nguời đã giải thoát cho cô là anh,Tanjiro.Cô biết được giọng nói trong trái tim mình quá nhỏ bé vì vậy sau này cô sẽ không có được hạnh phúc thực sự.Đang chìm đắm vào suy tư của mình thì đột nhiên có một giọng nói làm cho cô giật mình
-Chị đang suy nghĩ về anh Tanjiro hả ?
Là Aoi đang đem trà tới cho cô,chính Kanao đã nhờ cô bé pha cho mình một tách trà nóng đem ra mỗi khi cô ngồi đây.Nhưng khi bị nói trúng tim đen.Cô lập tức chối biến:
-Đâu có,đâu có..
Mặt của cô hơi đỏ lên nhìn thoáng qua ai cũng biết.Aoi tiếp tục châm chọc cô:
-Thôi nào,em biết hết rồi,chị thích anh Tanjiro lâu rồi đúng không,em biết hết rồi.
Kanao lúc này không thể phủ nhận điều đó được nữa nên đã gật đầu:
-Ừm,chị có thích Tanjiro nhưng...chị nghĩ...rằng anh ấy...chắc không thích chị...đâu ?
Aoi:Em nghĩ chị nên nói cho anh ấy biết đi cứ giấu mãi trong lòng thế này sẽ khó chịu lắm.
Kanao:Chị biết nhưng...chị không muốn cậu ấy khó xử,chị nói ra rồi sau này phải đối mặt với cậu ấy như thế nào đây ?
Aoi:Em nghĩ sẽ không sao đâu,anh ấy chắc sẽ hiểu cho chị mà.Chị cứ ngồi đây suy nghĩ kĩ đi.Em đi xuống bếp nấu cơm để chiều nay đón bọn họ nữa.
Ở chỗ của Tanjiro thì hiện giờ bọn họ đang ngồi nghỉ ngơi và ăn cơm trưa trên một cánh đồng xanh mướt với đầy những bông hoa cúc trắng.Đáng lẽ ra là bọn họ định tính đi thêm một đoạn nữa mới dừng lại ăn trưa nhưng do Zenitsu cứ than mệt giữa đường nên bọn họ đành dừng lại sớm hơn dự kiến.
Nezuko:Anh hai ơi anh nhìn nè vòng hao của anh Zenitsu tặng em nè anh thấy có đẹp không?
Tanjiro:Đẹp lắm cảm ơn cậu nha Zenitsu

Zenitsu:Khômg có gì anh vợ quá khen rồi.
Nezuko hôn lên má Zenitsu một cái thay lời cảm ơn làm cho cậu đỏ mặt hạnh phúc đến nỗi phải khóc.
Zenitsu:Tanjiro cậu làm ơn đánh tớ một cái đi.
Tanjiro:Cậu nói gì thế ? Tớ không muốn đánh cậu.
Nezuko:Anh đang buồn hả anh Zenitsu.
Zenitsu:Không cái này khác đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Inosuke:Ta no rồi chúng ta tiếp tục lên đường thôi.
Zenistu:Cái gì vậy,chúng ta mới nghỉ ngơi có chút xíu mà.Cho nghỉ thêm tí nữa đi.
Tanjiro:Không được chúng ta phải đi gấp.
Zenitsu:Tanjiro bình thường thì cậu rất bình tĩnh sao hôm nay cậu khác mọi ngày này,âm thanh cậu phát ra có chút vui vẻ hơn mọi ngày xen lẫn sự phấn khích ngoài ra tim cậu còm đập nhanh nữa.
Nezuko:À,em biết rồi anh hai đang rất mong muốn gặp lại chị Kanao.
Tanjiro:Em nói gì kì vậy làm gì có chứ.
Zenitsu:Thôi đi,nhìn qua ai cũng biết mặt cậu đang đỏ lên khi mọi nguời nhắc đến Kanao.Cậu thích Kanao đúng không Tanjiro.
Nezuko:Đúng vậy đó,lần cuối em gặp chị Kanao lúc hai nguời đang ngắm hoa em thấy anh cứ nhìn chị ấy mãi thôi.
Tanjiro không thể nói thêm lời nào liền chạy đi.Mọi nguời cũng đi theo cậu trêu chọc suốt dọc đường.Thâm tâm cậu thật sự bây giờ cả lý trí lẫn con tim mong muốn nói trực tiếp với Kanao là:Anh yêu em.
To be continue....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net