Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng sáng lung linh, phủ xuống nhân gian một lớp áo bào mỏng nhẹ, tựa như trong suốt, lại tựa như ẩn hiện sắc trắng bàng bạc. Trên bầu trời đêm ấy, bầu bạn cùng trăng sáng là ngàn vạn ánh sao xinh lấp lánh tinh khôi, cũng có những dải mây phiêu lãng lúc bồng bềnh như kẹo bông, khi lại thưa thớt triền miên đến vô cùng.

"Chà, quả là một đêm trăng đẹp!"

Giọng nói vang lên, mang theo nét lười biếng, uể oải, lại cả nét thích thú, cảm thán.

Chủ nhân của giọng nói ấy đang đắm mình trong ánh trăng trắng trong, ánh trăng bao bọc lấy thân hình hắn, phát ra mảng sáng nhè nhẹ mê hoặc lòng người. Hắn sở hữu mái tóc bạch kim dài quá thắt lưng, từng đọt tóc như sóng biển dữ dội miên man nối đuôi nhau chảy về chân trời, mái tóc chuyển sắc đỏ thẫm như một đóa hoa đẫm máu ngay nơi đỉnh đầu. Khuôn mặt hắn thon gọn, trắng bệch như gạo. Nhìn qua một lượt, ánh nhìn của người ta không khỏi bị kéo lại nơi đôi mắt của hắn, bởi ngụ trong đôi đồng tử ấy là hết thảy bảy sắc màu của cầu vồng rực rỡ, và còn có cả cặp kí tự cổ "Thượng Nhị" như khắc như tạc giữa trung tâm.

Hắn ngước mặt, đưa tầm mắt phủ khắp trời cao, tay cầm chiếc quạt cứng cỏi ánh kim đang được thu gọn, khẽ chạm vào bờ môi. Rồi, hắn thu lại tầm nhìn, quay đầu hướng về đám người cách đó mười bước.

"Ta vốn muốn ngắm trăng trong yên tĩnh mà"

Đám người đông đúc, trên tay mỗi người là một món vũ khí sắc nhọn, vẻ mặt phức tạp đan xen giữa căm phẫn cùng sợ sệt. Nghe được lời hắn vừa nói, cảm nhận được áp lực đang đè nén lục phủ ngũ tạng, tuy nhiên, người đứng đầu vẫn dồn hết can đảm mà bước lên trước cùng lưỡi kiếm sắc lạnh chĩa thẳng về phía người đàn ông càn giở đang đứng trước mặt kia.

"Tên ác quỷ! Chính ngươi đã giết hại bao nhiêu cô gái của làng ta! Vậy mà còn có thể ung dung sống như một con người ở chính nơi đây! Ngươi nhất định phải trả giá!"

"Ồ?" Hắn khẽ nhếc mép.

Sau một tiếng hô mãnh liệt, tất cả mọi người đồng loạt xông lên nhắm vào hắn. Hắn vẫn đứng yên, nụ cười trên môi càng rõ nét, mắt cũng híp lại thành hình bán nguyệt méo mó.

"Tin đồn quả không sai, làng của các ngươi thật nhiều mỹ nhân"

Dứt lời, hắn vung quạt, vạch ra một đường sáng thanh mảnh trong không trung, nhẹ nhàng và đơn giản.

Trong tức khắc, thời gian như ngừng lại. Đám người sững sờ, mắt trừng to và lộ rõ những tơ máu mảnh khảnh đỏ hoe cùng con ngươi không ngừng dao động, cũng không giấu nổi âm thanh kinh ngạc tột độ vừa mới chạy đến cổ họng đã bị xé tan.

Ngay sau đó, âm thanh da thịt tiếp đất vang lên đồng loạt, cơ thể của tất cả bọn họ bị chia ra thành nhiều phần, cứ lần lượt rời ra, trượt xuống, rơi xuống, tiếp đất.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cả một đoàn người hừng hực khí thế đã trở thành một đống hỗn độn những bộ phận cơ thể, máu tươi bấy giờ mới bắt đầu tuôn ra, máu tuôn thành dòng, máu chảy trôi dưới nền đất như một nhánh suối nhỏ.

Hắn nhìn bãi tử thi ấy bằng đôi mắt vô hồn.

"Đáng thương thay!" Cất giọng thương cảm, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn trước sau như một, chỉ trưng ra cái vẻ kinh thường trống rỗng.

Rồi, hắn quay người, trở về bộ bàn ghế tre có bày một bộ ấm chén, bên cạnh là một cây đào đang độ bung nở. Giây tiếp theo, hắn ngồi xuống, cầm chiếc chén lên, ngửa cổ dốc hết thứ trong chén vào khoang miệng. Chất lỏng trong suốt, mềm mại mát lạnh chạm đến vị giác mang theo hương cay nhè nhẹ, chảy men theo cổ họng đi xuống làm hắn thích thú.

"Lâu rồi không uống rượu, nhưng quả nhiên, thứ này vẫn rất ngon"

Rồi hắn cầm lấy bình rượu, tự mình rót rượu vào chén, một hơi nốc cạn, cứ thế hết lần này tới lần khác. Không biết được hắn đã uống bao nhiêu, nhưng quỷ như hắn nào có biết say?

Chẳng biết từ khi nào, đã có khói sương mờ ảo, hòa cùng với ánh trăng dát bạc khiến đường nét của thế gian này từng chút nhẹ nhòe đi, từng chút nhẹ bồng bềnh như chốn tiên cảnh. Gió khẽ thổi, một vài cánh hoa hồng phấn lả tả rơi, càng làm cho cảnh vật thêm đẹp đẽ nên thơ. Hắn vô thức ngửa bàn tay đưa lên trước mặt, một cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống ngay nơi ấy. Rồi đột nhiên, đôi đồng tử cầu vồng vốn thờ ơ lạnh nhạt, giờ lại khẽ rung rinh.

Quen thuộc làm sao.

"Ngài Douma"

Giọng nói không biết từ đâu vọng lại.

Tưởng như gần ngay bên tai, nhưng cũng tưởng như cách xa cả một đời.

Giọng nói ấy dịu dàng, mềm mại, triền miên, tha thiết.

Hắn ngạc nhiên tột độ, quay đầu lại và buông tầm nhìn rộng khắp. Cuối cùng, khi nhìn đến bên gốc đào, hắn thấy một cô gái có vẻ quen thuộc đứng giữa làn sương mờ. Dung nhan nàng từ mờ nhạt trở nên rõ ràng, rồi hiện lên sắc nét hơn bao giờ hết.

Nàng đẹp vô ngần. Mái tóc xõa đen như mun, dài mượt thướt tha như nước; đôi mắt to tròn, mày liễu, mi dày đen bóng. Nàng có đôi đồng tử long lanh sắc lục bảo khiến người ta mê đắm; đôi môi hồng hào, xinh đẹp như cánh bướm, cùng nước da trắng như bạch ngọc. Khuôn mặt nàng toát lên vẻ mềm mại, dịu dàng mê người. Dáng vóc nàng cao gầy yểu điệu trong bộ kimono màu xanh lá nhạt.

Hắn đứng hình, mãi mới có thể bình tĩnh lại để hướng về phía mỹ nhân đang mỉm cười xinh đẹp kia.

"... Kotoha..."

Là bao nhiêu năm về trước, trong đêm tối mịt mù, nàng chạy đến, bộ dạng thảm hại thê lương...

Là bao nhiêu năm về trước, hắn đứng ngay sau nàng, lặng lẽ lắng nghe tiếng hát ngọt ngào của nàng...

Là bao nhiêu năm về trước, hắn tự nhủ phải giữ nàng lại ở bên mình, cho đến khi nàng trở về với cát bụi...

Là bao nhiêu năm về trước, nàng luôn tươi cười ngắm nhìn cảnh hoa rơi, còn hắn ở phía sau lẳng lặng ngắm nhìn nàng...

Là bao nhiêu năm về trước, trong đôi đồng tử đầy ắp sắc cầu vồng, nụ cười của nàng giữa những cánh hoa hồng phấn bay bay, trên thế gian này, tuyệt nhiên chẳng có thứ gì sánh bằng...

Là bao nhiêu năm về trước...

Nàng ngồi dưới sàn, một tay bế đứa con đáng yêu, một tay nắm cánh hoa, rồi tung lên không trung. Hoa rơi lả tả kiều diễm, đứa bé thấy thế cười khúc khích, nàng cũng cười theo. Chẳng ai để ý, vẫn còn một người nữa từ nãy tới giờ cứ chống cằm chăm chú ngắm nhìn nàng.

"Kotoha"

"Dạ, ngài gọi em?" Nàng khẽ quay đầu về phía hắn, mở to đôi mắt xinh đẹp, theo thói quen hơi nghiêng đầu cùng nụ cười tươi tắn trên môi.

"Kotoha rất thích hoa anh đào nhỉ?" Hắn chống cằm, mi mắt hơi cụp xuống, đồng tử lặng thinh ấm áp nhìn nàng.

"Dạ vâng! Hoa anh đào rất đẹp, nó còn gắn với một kỉ niệm đáng nhớ của em!" Nàng phấn khích cười vui vẻ.

"Chà! Kể cho ta nghe được chứ?" Hắn tò mò.

"Tất nhiên ạ!" Nàng vui cười đồng ý.

"Mùa xuân năm em lên chín, cả gia đình em cùng đi chơi hội. Cảnh quan ở đó rất đẹp, đâu đâu cũng ngập tràn sắc hồng từ hoa anh đào, các gian hàng cứ nối tiếp nhau, bày bán rất nhiều thứ. Em cùng cha mẹ anh chị đi đến hết quầy này đến quầy khác, ngắm nhìn những thứ xinh đẹp tinh xảo mà mình chưa bao giờ được thấy.

Trong lúc di chuyển, em thấy một người làm rơi đôi hoa tai xinh xinh. Rồi em mới chạy tới nhặt nó lên và định sẽ gọi người ta lại để trả đồ. Nhưng không biết tại sao đám người phía trước đột nhiên la lớn, rồi từng đợt từng đợt đông đúc đổ xô về phía sau. Em tính bước lên mà bị dòng người cuốn theo, nên càng ngày càng cách xa người ấy, cứ thế để người ta khuất dần rồi biến mất giữa dòng người..."

"Người ấy?" Hắn thắc mắc.

"Em.... không biết nữa, giờ thì em không thể nhớ được đó là ai nữa rồi..." Nàng dung ngón tay khẽ day thái dương.

"Em bị dòng người kéo đi xa lắm, rồi đến khi mọi người tản dần, em mới hốt hoảng nhận ra mọi thứ xung quanh thật xa lạ, có nghĩa là mình đã bị lạc mất rồi! Sợ lắm nhưng chưa kịp làm gì thì trời đã đổ mưa, nên trước tiên em đành chạy đến trú dưới một mái ngói cũ kĩ. Người người đã tản đi rồi nhanh chóng biến mất từ khi nào, không lâu sau, chỉ còn lại một mình em đứng ở nơi ấy.

Bỗng gió thổi, kéo theo những cánh hoa anh đào tung bay, trong màn mưa trắng xóa, em thấy có ai đó đang cầm ô tiến đến. Em cố nhìn, cuối cùng nhận ra người ấy là người đã đánh rơi đôi hoa tai khi nãy.

Em tính lên tiếng gọi, nhưng người ta đi nhanh quá, chớp mắt đã đến trước mặt em. Người ta đã siêu đẹp lại còn tốt lắm nhé! Cho em đi nhờ ô, còn giúp em trở về khu lễ hội để tìm người nhà, trên đường đi còn như một người bạn cùng em vui đùa, cuối cùng lại tặng em món quà nhỏ. Thoạt đầu em tưởng là một đồ cảm ơn bình thường nên vui vẻ nhận, khi về nhà mới nhận ra bên trong là một viên ngọc màu xanh rất đẹp. Không thể trả lại, em đã tìm thợ xâu một sợt dây qua đó làm thành dây buộc để luôn mang theo bên mình"

Hai má nàng ửng hồng, nàng lại cười:

"Ôi, em chỉ trả giúp người ta đôi hoa tai thôi mà..."

Hắn vẫn chống cằm, lặng im lắng nghe, bỗng đứng hình trong giây lát, rồi bình tĩnh trở lại. Như có chút bất bình hòa với trêu chọc, hắn hỏi nàng:

"Nè nè, có phải Kotoha thích người ta rồi không?"

Nàng hơi bất ngờ, quay về phía hắn cười hì hì:

"Đâu có đâu có, chỉ là lần đầu tiên em gặp người lạ tốt như vậy..."


"Vậy sau đó thế nào?"

"À, em gặp được người thân, tính quay lại cảm ơn thì người ta đã đi mất rồi... Thật sự chứ..."

"Chà chà..."

"Mà, đó là chuyện từ thuở tấm bé rồi, em thật bất cẩn khi không nhớ gì về người ấy, có lẽ sẽ chẳng thể gặp lại được nữa" Nàng luyến tiếc.

"Kotoha này" Hắn gọi.

"Dạ?"

"Tối nay, Kotoha cùng ta đi ngắm hoa đào nhé!" Hắn cười.

Nàng ngạc nhiên lắm, từ trước đến nay theo lời của tất cả tín đồ thì Giáo chủ của họ rất ít khi quan tâm đến mấy thứ như cảnh vật thiên nhiên này nọ. Rồi, một người thấp kém như nàng làm sao có thể đường đường chính chính đi bên người cao quý như thế? Cõ lẽ nàng nên từ chối.

"Đúng dịp lễ hội luôn nhỉ? Những lúc thế này thì ai ai cũng đi chơi hết đó. Ta thì đã lỡ bỏ qua nhiều dịp lắm rồi nên lần này muốn thử đi xem sao" Douma lại kể lể.

Nàng yên lặng trong giây lát, rồi ngước mặt lên, hướng đôi mắt lục bảo về phía hắn, khóe môi đỏ hồng xinh đẹp mấp máy:

"Vâng!"

Trăng lên, tròn vành vạnh, bầu trời đêm không một gợn mây, chỉ độc có một vầng trăng sáng và muôn vàn những đốm sao lấp lánh.

Trái ngược với cảnh trí yên tĩnh trên trời cao, dưới mặt đất, nơi rừng hoa anh đào hồng rực, đèn đuốc sáng rỡ, người người tấp nập trong tiếng nói cười xôn xao. Bởi lẽ lễ hội ngắm hoa năm nay đặc biệt được tổ chức suốt một ngày một đêm, còn người dân nơi đây không có lý do gì để bỏ lỡ một dịp hiếm có thế này. Mọi người đùa vui, đàn hát hăng say, tiếng gọi chào, tiếng cười nói cứ nhộn nhịp mãi không thôi.

Trong đám đông ấy, có ba người, một nam một nữ, người nữ bế trên tay một đứa bé vô cùng đáng yêu, cả hai người đều có dung nhan tuyệt trần, người nam như ngọc tạc, người nữ thì mềm mại thanh tú như tiên nữ giáng trần, họ chầm chậm sải bước bên nhau, quả là đẹp không đâu tả xiết!

"Ôi..."

Sau khi đi tới đi lui, toan tìm một chỗ để ngồi nghỉ chân nhưng nàng lại đi mà không cẩn thận để tóc mình vướng vào một cành đào sà thấp, thành ra mắc luôn ở đó. Không thể nhìn thấy, nàng đưa một tay gỡ đại, kết quả chẳng những không gỡ được lại càng rối thêm, lúc này nàng đành quay ra phía hắn rồi lên tiếng cầu cứu:

"Ngài ơi..."

Hắn nhìn thấy hết hành động của nàng, đang cười trộm thì nghe tiếng nàng gọi, nụ cười càng sắc nét trên môi.

"Tới đây tới đây"

Hắn bước đến, sát ngay cạnh nàng, nhẹ nhàng hết mức gỡ từng lọn tóc mềm mượt ra khỏi cành cây. Mặt nàng gần như áp sát vào lồng ngực hắn, hai má nàng bắt đầu đỏ bừng.

"Khổ thân cành cây ghê ha~"

"Ơ.....Ngài...Ngài..."

"Ha ha ha!"

"Oa~" Inosuke lên tiếng.

Cả hai người nhìn nhau rồi cười thật vui.

.

"Rồi, xong!"

Chừng năm phút sau, hắn hoàn thành công việc của mình, thành công gỡ mái tóc nàng ra khỏi cành cây mà hắn cho là tội nghiệp. Có vài cánh hoa hồng nhạt còn vương lại, hắn tiện tay phủ chúng xuống. Rồi hắn chỉ tay về một chiếc ghế gỗ đơn giản đang lặng lẽ tại một góc nhỏ vắng ánh đèn, thưa bóng người cách đó không xa.

"Ra ghế ngồi nhé!"

.

Nàng ngồi lặng lẽ ngắm nhìn lễ hội xuân nô nức đầy ắp tiếng cười, trong lòng không ngăn được bao hồi ức từ những ngày xưa dội về. Nhớ về những ngày xưa ấy khiến nàng bồi hồi xúc động, nhưng cũng chẳng khỏi nhói đau.

"Ngài Douma" Nàng khẽ lên tiếng.

"Có chuyện gì sao?"

"Ngài sẽ nghe em nói chứ?"

"Tất nhiên rồi"

"Cảm ơn ngài"

Nàng khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng cũng mang theo bao nỗi buồn, nàng trầm lặng, mi mắt cụp xuống. Nàng đắm mình trong ánh trăng, tỏa sáng nhè nhẹ, đôi mắt lục bảo vốn bị mái tóc che khuất nay lại sáng lên rực rỡ như chất chứa muôn vàn nỗi niềm chưa thể bày tỏ. Nàng hít một hơi thật sâu, đưa làn khí trong mát vào cơ thể, rồi lại thở ra.

"Năm mười ba tuổi, em phải đối mặt với điều vô cùng tồi tệ. Cha em thua bạc khiến cả nhà chìm trong cảnh nợ nần, đến độ phải bán đi toàn bộ gia sản... Tất cả mọi người trong gia đình phải đi làm thêm vô cùng cực nhọc để kiếm tiền trả nợ, cha mẹ thì bắt đầu thường xuyên cãi nhau thường xuyên...

Một buổi tối muộn, em trở về nhà với đôi chân mỏi nhừ vì phải đi một quãng đường xa. Vào nhà lại thấy không có ai, em hỏi hàng xóm thì mới biết cả nhà đã đi đến ngọn núi sau làng làm thuê cho người ta. Nên em tính ngồi nghỉ một chút rồi lên đường đi đến đó cùng họ.

Trong lúc ngồi chờ, em suy nghĩ rất nhiều về chuyện xưa, em nhớ đến mùa xuân ấm áp năm bảy tuổi ấy, nhớ đến cảnh cả gia đình quây quần bên nhau, nhớ lần đi lễ hội xuân đầy niềm vui ấy, nhớ người là mặt năm nào... rồi cuối cùng, em nhớ ra rằng mình có một viên ngọc. Nghĩ bụng dù có lỗi với người ấy, nhưng nếu bán nó đi thì gia đình em sẽ có đủ tiền để trả nợ không chừng!

Nghĩ đến đây, em lục tìm trong góc nhỏ của mình, lấy sợi dây buộc chứa viên ngọc ra, do các em của em cũng có những chiếc vòng na ná như thế, nên em đã quên đi mất rằng đây mới chính là viên ngọc thật sự và nó có giá trị vô cùng to lớn. Buộc vòng vào cổ tay, em chạy đến ngọn núi sau làng tìm cha mẹ. Khi em lên đến nơi..."

Nàng bỗng dừng lại, đồng tử rung rung, nhưng rất nhanh lại bình lặng như cũ, tiếp tục kể:

"Khi em lên đến nơi thì lại không thấy ai cả, gọi cũng không ai trả lời nên đành phải tự đi tìm. Em đi loanh quanh, rồi nghe thấy tiếng động từ phía sau bụi cây, tưởng mình sắp thấy mọi người rồi nên em không ngần ngại gì mà đi xuyên qua đó..."

"Ai ngờ rằng" Giọng nàng run run.

"Ai ngờ rằng trước mắt em là cảnh tượng hãi hùng, kinh khủng hơn bao giờ hết! Cha, mẹ, các em của em đang nằm trên vũng máu. Họ đã bị sát hại. Không chỉ thế, đằng xa còn có một sinh vật mang bộ dạng con người đang ngồi nhìn về phía em, tay và miệng nó toàn máu đỏ thẫm, trên miệng nó còn đang gặm một cánh tay...

"Kotoha, em ổn chứ?" Hắn thấy nàng kích động, đưa lời hỏi han.

Nàng bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng nói:

"...Vâng"

Rồi tiếp tục kể.

"Rồi nó lao về phía em. Nó rất nhanh, em chỉ chớp mắt một cái đã thấy nó ở ngay trước mặt. Em sợ hãi nhắm chặt mắt, đưa tay lên đỡ.... Nhưng lại không có chuyện gì xảy ra nữa cả, khi em mở mắt ra, nó lại có vẻ e dè sợ sệt mà cách em thật xa, rồi quay người chạy đi mất"

Nàng cười chua chát.

"Em chắc chắn rằng sinh vật ấy là một con quỷ dữ. Nhưng lại không một ai tin em hết, ai nghe em kể cũng quay ngoắt đi và bảo em bịa chuyện. Vì thế nên cuối cùng vụ việc chỉ bị coi là tự sát mà thôi. Em cũng không thể làm gì thêm nữa, đành mai táng cho mọi người rồi cố gắng sống tiếp. Người trong làng tuy coi em là kẻ hoang đường, nhưng vẫn không ít lần giúp đỡ và hỏi em về làm dâu.

Phải rồi, bởi nơi đây chỉ cần con gái có sắc là được mà, những thứ khác không quan trọng bằng.

Sống một mình đúng là không dễ chút nào. Không lâu sau đó em đã bị lừa, bị bán đi nhiều nơi. Biết thế rồi em cũng không buồn lắm đâu, bởi dù gì thì mình đã thoát khỏi ngôi làng lạnh nhạt ấy mà. Thế nhưng mọi việc chẳng khá hơn là bao, chỉ là đổi từ nơi lạnh nhạt này sang nơi lạnh nhạt khác mà thôi. Đó là khoảng thời gian tăm tối ngột ngạt nhất trong đời em..."

"Rồi, một ngày kia, tiếng trẻ em khóc trong trẻo vọng vào tai đã đưa em trở về thực tại. Khi ấy, em nhận ra, mình đã sống vô hồn trong suốt khoảng thời gian địa ngục trước đó; em bị gả cho một gã vũ phu và ngày ngày bị đánh đập... Nhưng tiếng khóc của Inosuke - đứa con bé bỏng mới chào đời của mình đã đưa hồn em trở về. Em như người sống lại, biết vui, biết buồn, biết giận... em nhìn thấy được sắc màu của thế giời này"

Nàng ôm Inosuke đang say giấc trong lòng thật chặt.

"Thằng bé vô cùng quý giá với em, bất kể lúc nào, ở đâu, bất kể em mệt mỏi hay đau buồn cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy được Inosuke, em lại thấy vui vẻ và yêu đời hẳn lên. Em bắt đầu hát ru Inosoke hằng ngày nhân lúc ông ấy chưa về nhà, bởi vì nếu làm ồn ảnh hưởng đến ông ta thì em sẽ lại bị đánh ngay.


Có lần, Inosuke không biết vì lí do gì mà khóc toáng lên giữa đêm. Em giật mình, sợ hãi, cố gắng hết sức dỗ dành nó nhưng không hiệu quả. Rồi ông ta tức tối đến độ đòi cướp lấy thằng bé trong tay em và bóp chết nó. Nhưng do vẫn còn men rượu trong người, hắn loạng choạng mất thăng bằng nên em thừa cơ chạy ra khỏi nhà, ra khỏi làng.

Em cứ chạy, cứ chạy mãi, Inosuke trong lòng cũng đã nín khóc từ bao giờ. Chẳng biết đã được bao nhiêu thời gian, nhưng em không dám dừng lại, vì em sợ sẽ có người đuổi kịp em, họ sẽ bắt em và Inosuke phải xa nhau. Và rồi..."

Đến đây, nàng mỉm cười. "Và rồi, em đến được đây, gặp được ngài. Nhờ ngài cưu mang, em mới có nơi dừng chân, không phải lo lắng sẽ bị đánh đập như xưa. Nhờ ngài, em mới có những phút giây hạnh phúc như thế..."

"Từ tận đáy lòng, em biết ơn ngài rất nhiều!"

Nói đến đây, nàng đột ngột đứng lên làm hắn giật mình, nàng tiến đến đối diện hắn, thấy đầu gối nàng hơi chùng xuống, hắn hốt hoảng đứng dậy đỡ nàng lên. Hắn biết nàng sắp quỳ.

"Kotoha ngốc! Không cần làm thế đâu"

"Nhưng mà...."

"Nếu muốn trả ơn ta, hãy cứ sống thật vui vẻ đi đã nhé!" Hắn nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc buông xõa của nàng ra phía sau tai, để lộ rõ đôi mắt xanh lung linh với hàng mi đen rợp bóng. Đôi mắt xinh đẹp ấy đang phản chiếu hình ảnh của hắn. Trong khoảnh khắc nào đó, hắn đã muốn đông cứng thời gian để được ngắm nàng mãi như thế.

"Vậy, em nợ ngài"

"...Ừ, một ngày nào đó ta sẽ đòi mà" Hắn hết cách với nàng.

Gió thổi, mang theo làn không khí mát lạnh, cuốn theo những cánh hoa anh đào khiến chúng như đang nhảy múa trong không trung.

Trong làn mưa cánh hoa thơ mộng đó, nàng đưa tay lên, ngửa lòng bàn tay nhỏ nhắn, chờ đợi vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, nàng khẽ cười, cười hiền, cười dịu dàng, cười thanh thản, cười hạnh phúc.

Hắn nhìn nàng, hắn ngơ ngác như đang đóng băng. Rồi cũng bắt chước đưa tay ra, dùng ánh mắt ấp áp, yêu chiều vô hạn nhìn nàng, rồi mỉm cười đáp lại nàng.

Hoa rơi lả tả, đẹp mê lòng người. Trong làn mưa hoa ấy, có hai người đứng đối diện nhau, mỉm cười hạnh phúc.

Là bao nhiêu năm về trước...

Nửa đêm.

Ngọn đèn vàng hiu hắt soi sáng gian phòng. Trong không gian âm u mù mịt ấy, một cảnh tượng rùng rợn đã diễn ra: dưới sàn nhà sõng soài những xác người, mỗi cái xác đều bê bết máu me, còn mất đi vài phần cơ thể. Ngay cạnh là một sinh vật đang ngồi khom lưng, trên chiếc miệng dính đầy máu là một bàn tay người. Nó dung hàm răng sắc nhọn của mình để cắn xé thịt, nó ăn ngấu nghiến, phát ra tiếng máu thịt bị nghiền nát đến kinh dị.

"Nó" ở đây, chính là vị Giáo chủ cao quý, được người người sung bái cho rằng bằng đôi mắt cầu vồng tuyệt diệu, hắn có thể nghe thấy tiếng nói của những vị thần linh - Douma.

Bỗng, cửa gỗ phát ra tiếng động, dường như có ai tính tiến vào. Hắn nhận ra điều ấy, ánh mắt sắc lẹm. Vốn không muốn bị làm phiền lúc đang ăn nên hắn đã xác định sẽ giết ngay tại trận người ấy.

Cửa mở rộng, vừa đủ để người bên ngoài có thể nhìn vào trong. Hắn nhìn chằm chằm, đưa bàn tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net