Download Tình Yêu 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phải nghe anh giải thích.

-Em biết em như thế nào. Anh không cần kiếm lấy một lí do vớ vẩn nào hết bởi em không nghe đâu.

-Anh sẽ coi như chưa nghe thấy gì.

-Không đâu Nguyễn Hải Long, chúng ta chấm dứt từ đây. Anh cần giải thích việc gì hết bởi có gỡ được nút thắt này thì sẽ lại xuất hiện những nút thắt khác mà thôi.

-Băng

-Đơn giản vì chúng ta không hợp nhau. Nếu cứ tiếp tục thì sẽ lại có những cuộc cãi vã. Anh hiểu mà, đôi khi kết thúc càng sớm thì càng tốt. Chào.

-Nếu em đi thì chúng ta chấm dứt thật đấy.

Băng bước đi không quay đầu lại, bỏ lại bóng dáng Long đứng chơi vơi.

Gió bỗng nổi lên. Nền trời, may đen quấn vào nhau từng cuộn từng cuộn, xà thấp xuống. Cơn bão mới sắp tràn về.

***

-Không phải vì bão về mà đầu cậu ấy chập chứ? Chị Dương chị nói xem sao cậu ấy lại ăn như thế? – Hiểu Anh vừa thì thầm với Dương vừa nhìn Băng với ánh mắt khiếp sợ.

Phía đối diện, Băng đang ăn điên cuồng, từng cốc bia cũng theo đó mà đi vào người. Hai mắt Băng cay xè, có lẽ là do món lẩu cay. Băng vừa ăn vừa rơi nước mắt. Khựng lại vài giây nhìn giọt nước mắt long lanh trên tay, Băng nốc cạn cốc bia.

Bia vừa lạnh vừa đắng đi vào trong cơ thể Băng khiến cô tê cứng. Từ trong nhà hàng nhìn ra bên ngoài, mưa bao phủ kín khắp không gian, mưa lao ầm ầm trên mái nhà, những cơn gió mạnh rít lên đập vào nhau, đáng sợ.

-Thôi! Đừng uống nữa – Dương vội ngăn khi thấy Băng tiếp tục đưa cốc bia lên miệng.

Hiểu Anh kéo ghế ngồi sát gần Băng, nhẹ nhàng nói:

-Có chuyện gì thế? Cậu nói cho bọn tớ biết đi

Nghe Hiểu Anh nói vậy, Băng bỗng òa khóc nức nở. Hiểu Anh nhìn Dương nhưng cô ấy chỉ nhìn lại với ánh mắt “Để cho nó khóc đi”

Sau nửa tiếng ngồi khóc như mưa, Băng sụt sịt lấy tay lau nước mắt rồi câm lặng nhìn ra ngoài đường. Nồi lẩu sôi sùng sục tỏa ra hương thơm nồng đậm bao quanh Băng một làn khói trắng.

Băng thấy nguội lạnh trong lòng, tâm trí lại hiện hữu lên bóng hình của Long. Người ấy thật giống bố, bội bạc, giả dối. Thế mà Băng lại dám đặt cả sự tin tưởng vào đấy. Băng thật ngây thơ, bị người ta trêu đùa, bị người ta lừa dối mà không biết, thậm chí còn đặt người ta vào một chỗ trong trái tim. Băng phải làm gì bây giờ? Băng lại khóc rồi. Ngày ấy, bố mẹ li hôn, Băng khóc. Bố quay trở lại, Băng cũng khóc. Băng quá yếu đuối và giờ đây Băng cũng khóc.

Mưa rào rào. Mưa rơi nghiêng nghiêng. Từng hạt mưa rơi xuống đất bắn tung tóe lên. Bọt nước trắng xóa trong đêm tối lạnh lùng. Vạn vật mờ mịt trong mưa, Băng cũng chìm trong mưa lạnh lẽo.

Rất lâu sau đó, Băng mới dần tỉnh lại, nước mắt cũng đã cạn. Băng quay đầu lại nhìn hai người bạn rồi buồn bã nói:

-Xin lỗi

-Sao cậu lại khóc? Có chuyện gì thế?

Băng lắc đầu nhẹ, thở nặng nhọc.

-Thôi chúng ta ăn đi

Hiểu Anh định nói thêm gì đó nhưng bị Dương ngăn lại, cô ấy nhìn Băng vài giây rồi thẳng thừng nói:

-Em có vấn đề gì với Long phải không?

Mắt Băng lại cay cay.

-Em bị tên khốn ấy lừa.

Hiểu Anh bật lên một tiếng kêu nho nhỏ còn Dương lạnh lùng tựa lưng vào ghế như thể cô ấy biết quá rõ rồi chuyện này sẽ có ngày xảy ra.

-Cậu đừng khóc nữa –Hiểu Anh vỗ về an ủi Băng

Dương lạnh lùng phun ra từng chữ:

-Đừng có khóc làm gì. Không một người đàn ông nào xứng đáng với những giọt nước mắt của em, người xứng đáng với chúng thì chắc chắn không bao giờ để em phải khóc.

Băng nức nở kìm lại tiếng khóc. Đúng vậy, chẳng có ai xứng đáng để Băng phải khóc hết. Tất cả đều không xứng đáng.

Thêm vài phút nữa Băng mới có thể chấn tĩnh lại và ngừng khóc. Băng hít thở thật sâu rồi nâng cốc bia lên.

-Em sẽ không khóc nữa. Uống thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net