xviii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo Doyoung vẫn đến công ty làm việc, giải quyết giấy tờ và gặp khách hàng, sau đó trở về nhà cùng cậu bạn trai nhỏ rồi lại tiếp tục làm việc. Bữa ăn tối hôm ấy trôi qua như chưa từng tồn tại, ít nhất là về mặt hình thức, vì cả Giám đốc Park và Giám đốc Suh đều không gọi đến để thăm dò suy nghĩ của anh, có lẽ bọn họ thật sự nghiêm túc khi nói rằng Doyoung có toàn bộ thời gian để quyết định. Nhưng đối với Doyoung sự im lặng ấy lại khiến anh cảm thấy thật ngột ngạt, anh không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian, và anh cũng không biết quyết định nào của mình sẽ là tốt nhất cho cả bản thân và những người xung quanh.

'Em có muốn về nghỉ ngơi sớm không? Mấy hôm nay trông em mệt mỏi lắm đấy.'

Taeyong hỏi, kéo cái ghế xoay lại gần rồi ngồi xuống cạnh Doyoung.

'Em không sao, chắc tại mấy hôm nay em ngủ không ngon.'

'Cũng không phải giai đoạn cao điểm của công ty, có muốn nghỉ vài ngày ở nhà cho lại sức không? Anh sẽ giúp em nói với Giám đốc một tiếng, ông ấy cũng biết em chăm chỉ thế nào suốt thời gian qua mà, sẽ cho phép thôi.'

Doyoung vốn lại muốn nói mình không sao, nhưng có vẻ như từ lúc ở bên cạnh Jungwoo thì khả năng từ chối người khác của anh ngày càng giảm xuống, chưa kể đến vẻ mặt đáng sợ của Taeyong lúc này chẳng khác nào muốn ném anh ra khỏi công ty ngay lập tức.

'Em biết rồi, hôm nay em sẽ không ở lại muộn nữa.'

'Và?'

'Mấy hồ sơ này em sẽ đem qua để Jaehyun sắp xếp.'

'Giỏi, về sớm nghỉ ngơi tốt thì làm việc mới có hiệu quả được. Dì mà có hỏi anh tình trạng em thế nào thì anh cũng không nói dối mãi được đâu, may mắn cho em bỗng nhiên có một Kim Jungwoo xuất hiện đấy, không thì anh cũng không biết em sống chết ra sao rồi.'

'Jaehyun nấu cơm ăn cũng được lắm đó.'

'Em nói gì?'

'Không có gì.' Doyoung nhún vai vờ như mình chưa từng nói gì rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc trên bàn, chuẩn bị ra về.

Đến ngày Doyoung được về sớm thì cậu người yêu bé lại bận rộn. Mấy ngày hôm nay Jungwoo bận rộn với những bài luận cuối kì rồi lại còn bài kiểm tra, đến cả việc làm ở quán cà phê cũng tạm xin nghỉ, mỗi ngày chăm chỉ ở lại thư viện đọc sách hoặc là vẽ bàn ghế. Hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc Doyoung gọi đến cậu bắt máy với giọng muỗi nhỏ xíu, chắc lại đang ngồi trong thư viện nên không dám làm phiền những người xung quanh.

'Hôm nay anh về sớm sao? Vậy ăn tối rồi nghỉ ngơi sớm nha, đợi một chút là em về ngay.'

'Em đã ăn gì chưa?'

'Chắc chút nữa em với bạn tìm gì đó ăn tạm được rồi, một năm cũng có bao nhiêu ngày em phải ở lại thư viện học đâu.'

'Ở thư viện có chỗ để ngồi ăn không?'

'Khu vực bên ngoài thì được mang đồ ăn vào. Anh đừng lo cho em, nếu đã về sớm thì nghỉ ngơi, đừng làm việc nữa đấy. Em học tiếp đây, yêu anh nhiều.'

Trong lúc Doyoung vẫn còn ngơ ngác chưa kịp trả lời thì người bên kia đã vội vàng tắt máy, chắc là nghe điện thoại trong thư viện nên bị bạn học nhìn đến cháy da mặt rồi mới phải như thế. Anh hơi ngẩn người một chút nhìn điện thoại trên tay, không biết phải làm gì tiếp theo, còn tưởng hôm nay được về sớm một chút thì sẽ có thêm thời gian bên cạnh Jungwoo vậy mà cậu lại không có ở nhà. Lúc trước Doyoung cứ như thế đi làm rồi về nhà, làm gì cũng chỉ có một mình suốt cũng thành quen, hiện tại không biết từ khi nào hình thành cảm giác biết nhàm chán là gì. Có lẽ từ lúc gặp được Jungwoo, cùng cậu hẹn hò rồi dọn đến ở cùng nhau thì trừ những lúc làm việc ra anh đều có cậu bên cạnh. Liệu đây là cảm giác của cậu mỗi khi anh làm việc sao? Hay những người trẻ tuổi còn có thể chơi game, tán dóc cùng bạn bè, vẫn sẽ không thấy nhàm chán khi không có người yêu bên cạnh?

Jungwoo ở bên kia vừa tắt điện thoại liền hì hì cười xin lỗi những người bạn ngồi xung quanh mình rồi lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Cậu khẽ thở dài một tiếng, hôm nay Doyoung có thời gian rảnh thì cậu lại phải chôn chân ở chỗ chán ngắt này, không biết ăn tối thế nào cũng không biết khi nào mới được về nhà. Rồi cậu bắt đầu lo lắng không biết người kia nếu không có cậu ở nhà thì có chịu ăn uống đàng hoàng không? Doyoung đương nhiên nấu ăn giỏi hơn cậu rất nhiều, nhưng anh đã quá vất vả ở công ty rồi nên về nhà lại thành ra lười biếng, chỉ ăn qua loa vì không muốn động tay động chân.

'Nhìn cái mặt kìa, không có mày nấu cơm một hôm người ta không chết đâu. Từ lúc có người yêu hôm nào cũng chạy như bị ai đuổi về nhà, chẳng chịu hát hò ăn uống gì với bọn này hết!'

'Bọn độc thân như mày thì hiểu cái gì về tình yêu chứ?'

Jungwoo quắc mắt đáp lại lời phàn nàn của bạn cùng lớp khiến bọn họ lập tức im lặng, hậm hực nuốt xuống một đống tức giận. Những kẻ đang yêu đúng là đáng ghét!

Lúc cậu tạm buông được sách vở xuống cũng đã hơn tám giờ, cả bọn ai nấy đều đói đến độ đầu óc không thể tiếp tục tập trung nên quyết định kéo nhau ra cửa hàng tiện lợi gần trường ăn uống rồi quay lại thư viện tiếp tục học. Thời tiết Seoul mấy hôm nay lúc mát lúc lạnh thất thường, tối nay nhiệt độ lại xuống thấp đột ngột nên cả bọn khi bước ra khỏi cửa bị gió lạnh thổi cho tỉnh cả ngủ. Sáng nay vì suýt thì muộn học nên Jungwoo lấy bừa một cái áo khoác rồi chạy ra ngoài, lúc đó không thấy lạnh lắm, bây giờ lại cảm thấy hối hận không thôi, nếu để bị cảm lạnh thì càng phiền hơn nữa vì thể nào cũng khiến Doyoung lo lắng.

'Trời ơi tao lạnh chết mất, đi nhanh nhanh lên.'

'Khoan đã, bọn mày nhìn bên kia kìa, có người đứng đó phải không? Tối mù tối mịt còn đứng ở đây làm gì vậy? Không thấy lạnh à?'

Jungwoo nheo mắt nhìn về phía ngón tay bạn mình, nhận ra người đứng đó là ai thì tim cậu liền giật thót một cái. Đã bảo anh về sớm thì ở nhà nghỉ ngơi đi mà, sao lại đến đây làm gì? Lại còn không vào trong ngồi mà đứng đây chịu lạnh nữa chứ. Cậu vừa giận vừa thương không chịu nổi, vội vã chạy đến chỗ Doyoung mà quên mất còn đám bạn đang đi cùng mình.

'Anh tin có một ngày em vì anh mà đau tim chết không? Sao anh lại đến đây? Anh đứng đây bao lâu rồi? Sao không vào trong ngồi cho ấm?'

Doyoung tròn mắt ngạc nhiên ngước lên nhìn cậu, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy khuôn mặt đầy tức giận của người yêu ngay trước mắt mình.

'Xem em đang mắng ai kìa, nhìn lại mình xem mặc có đủ ấm không?'

Doyoung nói rồi lấy áo khoác trong túi khoác lên người cậu, rồi còn thêm găng tay, khăn quàng cổ và mũ len. Đến lúc Jungwoo được quấn thành một viên tròn vo rồi thì mặt mũi vẫn phụng phịu nhìn anh.

'Có gì thì vừa đi vừa nói, bạn em đứng bên kia muốn đông thành đá hết rồi kìa. Muốn để họ đợi nữa sao?'

Cuối cùng tất cả mấy người bọn họ vẫn đến cửa hàng tiện lợi, nhưng trong lúc bạn cùng lớp đều ăn cơm hộp thì Jungwoo lại có cơm nhà nấu, đồ ăn kèm được mẹ Doyoung gửi từ Guri. Bạn bè nhìn Doyoung mở hộp cơm ra mà ghen tị đến đỏ cả mắt, không biết Kim Jungwoo may mắn đến mức nào lại vớ được anh bạn trai vừa ưa nhìn vừa chu đáo thế này.

'Anh không biết hôm nay có nhiều người thế này nên không nấu nhiều, mấy đứa ráng chia nhau nhé.'

Doyoung nói rồi đẩy về phía đám bạn của cậu một phần gà xào chua ngọt, một phần bò hầm nước tương và cả đồ ăn kèm. Bọn họ tất nhiên có đồ ăn đôi mắt liền sáng rỡ, rối rít cảm ơn anh rồi chăm chú ăn uống, để cho hai người có không gian riêng.

'Anh đừng nói với em anh đến đây chỉ để đưa cơm thôi đấy. Bên ngoài lạnh như thế mà anh vẫn đứng đợi.'

'Ăn đi đã, em học từ chiều đến giờ chắc cũng đói lắm rồi phải không? Ngoan, ăn nhiều vào, anh để phần cho em nhiều lắm.' Doyoung nhét vào tay cậu đôi đũa, thấy cậu bắt đầu ăn mới nói tiếp. 'Sao anh không thể đến chỉ để đưa cơm cho em chứ? Nhà thiết kế tương lai nhà mình chăm chỉ học tập thì anh cũng nên đến ủng hộ chứ phải không? Anh đã nói rồi mà, anh cũng muốn được chăm sóc cho em, anh không muốn em phải là người duy nhất vất vả.'

'Nhưng anh còn việc ở công ty...'

'Hôm nay anh được về sớm, anh không chỉ nấu cơm mà còn làm hết việc nhà luôn rồi, màu vẽ hôm qua em để lung tung trên bàn học anh cũng dọn cho em. Thấy anh giỏi không?'

'Người yêu ai mà lại giỏi thế này.' Jungwoo cười tít mắt, vui vẻ tựa hẳn vào người anh mà không thèm để ý bạn bè đang trợn mắt nhìn mình.

'Đồ ăn được không? Gần đây không nấu ăn nên anh cảm thấy hình như bị xuống tay nghề rồi.'

'Không có đâu, với em trên đời không có ai nấu cơm ngon bằng Kim Doyoung hết.'

'Giỏi nịnh quá. Đến lúc về Guri ăn được cơm mẹ anh nấu em sẽ đổi ý cho xem.'

Cả bọn con nít ăn uống no say xong thì Doyoung lại lôi ra một bình trà sữa nóng và vài cái cốc giấy chia cho mỗi đứa một ít, riêng Jungwoo lại được một bình riêng. Anh biết Jungwoo lúc học rất hay thèm ăn đồ ngọt, bình thường sẽ chạy đi uống trà sữa nhưng dù trời lạnh vẫn sẽ uống có đá chứ không chịu uống nóng nên pha mang theo cho cậu.

'Này Kim Jungwoo, mày nói thật đi bình thường không phải mày chạy về nấu cơm mà là vội về nhà ăn cơm người ta nấu phải không?' Bạn học của cậu vừa uống vào một ngụm trà sữa vừa hỏi.

'Không có, bình thường anh rất bận nên cơm tối đều là Jungwoo nấu, em ấy nấu ăn cũng ngon lắm.'

Doyoung cười, tiện tay xoa đầu người đang ngoan ngoãn uống trà sữa nóng bên cạnh mình. Cậu biết anh sẽ thay mình trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn kia nên cũng không buồn mở miệng.

'Vậy anh có thật là luật sư không? Hay anh là đầu bếp thế? Sao anh có thể nấu cơm ngon như vậy?' Một người bạn khác tò mò hỏi.

'Anh là luật sư thật mà, mẹ anh có mở quán cơm nên anh học được một chút thôi.'

'Vậy hai người que-'

'Tụi mày không tính quay lại thư viện học à? Nhìn xem mấy giờ rồi?'

Jungwoo cắt ngang lời một kẻ tò mò khác, dứt khoát đứng dậy mặc áo khoác rồi vừa đeo ba lô vừa kéo Doyoung rời đi. Mọi người khó hiểu nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi đuổi theo hai người.

'Anh đừng cái gì cũng trả lời bọn nó như thế, bọn nó sẽ hỏi đến cả ông bà họ hàng của anh luôn đấy.'

'Nhưng đó là bạn của em mà, anh không thể im lặng không nói gì được.'

'Sao anh không dịu dàng với em như thế hồi tụi mình mới gặp nhau ấy? Không biết chừng tụi mình có thể bắt đầu hẹn hò sớm luôn rồi ấy chứ.'

'Linh tinh quá đi, không phải cuối cùng bây giờ cũng đã hẹn hò rồi sao?'

'Sao em lại yêu phải cái người nói gì cũng trả lời được như anh chứ?'

Cậu hậm hực nói nhưng vẫn quàng tay ôm lấy cánh tay anh, Doyoung cũng rất phối hợp ôm lấy cậu, còn yêu chiều hôn lên má cậu một cái. Cảnh tượng như vậy thật sự muốn đốt cháy mắt bọn người độc thân đi phía sau.

Hai người họ sao không kiếm một cái phòng rồi chui vào đi!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net