2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongwoo tự hỏi, nếu một người gặp được thần tượng của họ ngoài đời thường, thì liệu có cảm giác giống như em lúc này hay không nhỉ? Lạy chúa, Kim Doyoung thật sự đang ngồi sát bên cạnh em đó. Jeongwoo có thể cảm nhận thấy trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi, ánh nhìn thì không tự chủ được mà hướng về Doyoung, len qua mớ tóc mái dài chưa kịp cắt mà quan sát từng đường nét trên gương mặt kia.

Trong mắt em, xung quanh Kim Doyoung lúc nào phát ra một vầng hào quang rực rỡ, khiến Jeongwoo chỉ muốn lùi ra xa, để luồng sáng ấy không vì em mà bị dập tắt. Nhưng có lẽ, chỉ ở gần trong một khoảng thời gian ngắn thôi thì sẽ không sao đâu nhỉ? Chỉ một chuyến xe buýt thôi.

-Này cậu bạn học. – Doyoung bất chợt lên tiếng. – Cậu đã nhìn tôi được một lúc rồi, bộ trên mặt tôi dính gì sao?

Trời đất, Jeongwoo thề là mình không có ý muốn được nói chuyện với Doyoung đâu, nhưng sao tiền bối lại bắt chuyện trước rồi! Lại còn nhận ra em đang nhìn chằm chằm vào anh ấy nữa chứ? Liệu Doyoung có nghĩ em là một kẻ biến thái quái dị không nhỉ? A em cũng không chắc nữa, khuôn mặt bình thản của Doyoung không để em đoán ra được bất kỳ suy nghĩ nào.

-Em…à…không…không có. – Jeongwoo lắp bắp nói, đầu óc cuống quýt không thể viện ra được nổi một lý do.

-Không có gì? – Doyoung hỏi, tay cũng khẽ đưa lên mặt mình như là xác nhận. – Vậy tại sao cậu lại nhìn tôi?

Doyoung càng nói, lại càng tiến người về phía Jeongwoo, khiến tấm lưng em lùi lại tới mức ép sát cả vào cửa xe. Chợt tiếng thông báo tới trạm vang lên, như một tiếng chuông cứu rỗi đối với Jeongwoo, em đứng phắt dậy, lao nhanh khỏi chuyến xe. Cánh cửa sau lưng em kêu lên một tiếng thật lớn, rồi từ từ đóng lại, và chiếc xe nhanh chóng khuất bóng trên con đường tấp nập. Đến lúc này, Jeongwoo mới có thể thoải mái thở hắt ra, sự loạn nhịp trong trái tim cũng dần biến mất.

-Xem ra tôi làm cậu khó chịu tới mức đó à?

Giọng nói của Doyoung lại vang lên khiến Jeongwoo giật bắn mình, quay phắt ra đằng sau, vô tình nhìn thẳng vào ánh mắt thản nhiên của Doyoung. Thôi rồi, tại sao tiền bối lại cũng lao xuống xe theo em nhỉ? Hẳn anh ấy phải tức giận lắm mới làm như vậy. Em có nên bỏ chạy luôn không?

-Đừng có chạy, tôi không có ăn thịt cậu đâu. – Thấy Jeongwoo quay người chuẩn bị chạy trốn, Doyoung nhanh chóng vươn tay giữ lấy mũ áo khoác của em và kéo giật lại. – Tôi đói, cậu có biết quán ăn nào gần đây không? Cùng đi đi, tôi trả tiền.

------

Một lúc sau, khi mà hai người đã ổn định ngồi đối diện nhau trong quán tokbokki nhỏ bên đường, thì Jeongwoo vẫn là cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Doyoung. Doyoung ở phía đối diện cũng không vội, bình thản gọi một nồi lẩu tokbokki và hai lon cola, thậm chí còn cẩn thận xếp bát giùm Jeongwoo vẫn đang ngồi bất dộng nãy giờ. Bầu không khí cứ thế im lặng trôi qua, bức bối đến mức không thể chịu nổi, Jeongwoo cuối cùng đành lên tiếng trước.

-Tiền bối, em…em không cố ý nhìn anh lúc ở trên xe buýt đâu!

-Ừm, không cố ý thì thôi. – Doyoung gật đầu.

-Dạ? – Jeongwoo ngạc nhiên. – Tiền bối…không giận sao?

-Không. – Doyoung nhún vai. – Sao tôi phải giận?

-Nhưng mà… anh thậm chí còn đuổi theo em xuống tận trạm xe mà? Tại sao anh làm thế?

-Tôi muốn biết tại sao cậu lại trốn tôi thôi. Tôi không nghĩ là mình trông đáng sợ vậy đấy.

-Không đâu, tiền bối rất đẹp trai ạ! – Jeongwoo nói xong mới nhận ra mình lỡ lời rôi, vội vàng sửa lại. – Ý em là…anh không hề trông đáng sợ đâu. Em chỉ hơi ngại….

-Ngại? – Doyoung bật cười. – Tôi làm gì mà cậu lại ngại cơ chứ?

-Em xin lỗi. – Jeongwoo thấy Doyoung cười, lại càng trở nên bối rối hơn. – Em không nên nhìn chằm chằm vào anh như vậy.

- Được rồi, tôi cũng không có để bụng đâu. – Doyoung nói, nhẹ nhàng mỉm cười với Jeongwoo. – Tôi cũng quen với việc bị người khác quan sát rồi. Nhưng cậu là người đầu tiên khiến tôi không khó chịu đấy.

-Vậy…ạ?

-Những người khác, nếu không phải là nhìn tôi với ánh mắt xét nét, thì cũng là ghen tị hay chán ghét. Nói sao nhỉ, ánh mắt của cậu, lại khiến tôi cảm thấy rất an tâm, vì nó chẳng có vẻ gì là nguy hiểm cả.

-Không phải. Rất nhiều người trong trường ngưỡng mộ tiền bối mà? – Jeongwoo sốt sắng hỏi. – Tiền bối giỏi như thế, gia thế cũng rất tốt, nhưng vẫn luôn thân thiện với mọi người, sao lại có người ghét anh được?

-Thế giới này là như vậy mà. – Doyoung lắc đầu. – Cậu luôn có thể bị ghét, thậm chí là vì cậu hoàn mỹ, chứ đừng nói đến việc có quá nhiều khuyết điểm. Cậu nên thử đi một vòng quanh trường và lắng nghe đi, những lời đồn thổi xấu xí về tôi quả thật không thiếu đâu.

Jeongwoo rốt cuộc đành im lặng, em không biết phải nói gì tiếp theo nữa. Vừa đúng lúc, đồ ăn cũng lên tới nơi rồi, hai người bắt đầu động đũa, không ai nói với nhau một lời nào nữa.

Sau khi hai người rời khỏi quán ăn, điện thoại trong túi quần Doyoung bỗng vang lên, cậu ra hiệu cho Jeongwoo chờ môt lát, rồi bắt máy.

-Này nhóc con. – Junkyu giọng lè nhè nói từ đầu máy bên kia. – Hahaha Kim Doyoung, anh nhớ mày quá đi mất.

-Chết tiệt, mới 8 giờ tối mà ông đã say bét nhè rồi là sao? – Doyoung cáu gắt nói. – Đang ở đâu đấy ông già?

-Quán gà đối diện trường đại học. – Junkyu đáp. – Mau tới đón anh đi em trai yêu quý.

-Yêu quý cái đầu nhà anh. Đợi đó đi. – Doyoung nói rồi cúp máy, sau đó quay qua nói với Jeongwoo. – Nhà cậu có gần đây không? Tôi gọi xe đưa cậu về luôn.

-Dạ? – Jeongwoo giật mình. – A không cần đâu, nhà em ngay gần đây thôi, đi bộ một lúc là tới ấy mà.

-Vậy sao? – Doyoung gật đầu, sau đó đưa cho Jeongwoo một mẩu giấy. – Vậy tôi có việc đi trước. Đây là số điện thoại của tôi, về tới nơi thì nhắn tin cho tôi nhé.

Nói rồi, Doyoung chạy ra ngoài đường, bắt một chiếc taxi rồi đi mất. Jeongwoo nhìn tờ giấy trên tay, quả thưc không dám vứt đi, đành nhét tạm vào túi áo, rồi bước về phía trạm xe buýt. Gần gì chứ? Nhà cậu so với trường học, chính là mất 30 phút ngồi xe đấy.

Kim Doyoung tìm tới nơi, đã thấy Junkyu nằm gục trên bàn, tay vẫn cầm chai soju đổ ừng ực vào miệng. Cậu vội vã tiến tới, giật phắt chai rượu trên tay anh ra, nhanh chóng trả tiền rồi lôi Junkyu lên xe.

-Kim Junkyu chết tiệt, nếu để ba mẹ hay cảnh sát bắt được em ngồi lái xe thế này, anh nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm. – Doyoung giận dữ lầm bầm sau khi đánh tay lái quay xe ra khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu phóng về nhà.

Kim Junkyu lúc này nằm ở ghế sau vẫn chưa chịu yên phận, hết đạp ghế, lăn qua lộn lại rồi là hát rống lên, khiến Doyoung thấy phiền muốn chết. Nhưng chưa kịp để cậu lên tiếng than phiền, Junkyu bỗng trở nên yên lặng, rồi rấm rức bật khóc.

-Doyoung à. – Anh nức nở nói. – Có phải cậu ấy không cần anh nữa không? Yoshinori tên khốn đó, có phải là ghét anh rồi không?

-Cái quái? – Doyoung ngạc nhiên khi nghe đến cái tên đã lâu lắm rồi không được Junkyu nhắc tới. – Anh ta tìm tới anh à?

-Cậu ta...mới chuyển tới trường anh hôm nay…lại cùng khoa. – Junkyu lè nhè nói một cách đứt quãng. – Thế mà dù chỉ một chút, cậu ta cũng không chú ý tới anh!

-Thôi nào Kim Junkyu, đừng quậy! – Doyoung nói lớn, khi mà anh trai cậu lại bắt đầu có dấu hiệu muốn phá banh chiếc xe ra. – Chắc là anh ấy không để ý thôi, được chứ, đừng làm loạn nữa, có gì mai anh tỉnh rượu rồi nói chuyện có được không?

Nghe đứa em trai đáng quý nói thế, trong cơn say mèm, Junkyu cũng dần dịu lại, cuối cùng thiếp đi mất. Doyoung mãi mới nhẹ nhõm được, quay lại tập trung lái xe. Nhưng đến khi về nhà vẫn còn bước cực khổ là cõng ông anh say xỉn vào nhà nữa, cậu thầm rủa, nếu mà Yoshinori xuất hiện lúc này, Doyoung thề sẽ đánh cho anh ta không thấy được ngày mai luôn.

Đến tận 10 giờ tối, mọi thứ mới coi như là tạm ổn. Doyoung thầm thán phục bản thân, không  những vác được Kim Junkyu lên tận phòng, còn thay được cho anh ta một bộ đồ ngủ tử tế nữa. Nhưng làm xong thì Doyoung cũng muốn kiệt quệ luôn rồi, cậu nằm vật lên giường, với tay lấy chiếc điện thoại định nghịch ngợm một tí rồi mới đi tắm, sau đó liền phát hiện ra, có tin nhắn từ số lạ gửi tới từ 1 tiếng trước.

“Tiền bối, em là Park Jeongwoo đây ạ.”

“Vì anh có dặn nên em chỉ muốn báo là em đã về tới nhà rồi ạ.”

“À”

“Cảm ơn anh vì bữa ăn hôm nay ạ.”

Doyoung nhìn mấy dòng tin nhắn, khóe miệng bất giác mỉm cười. Cậu gõ lên màn hình gửi lại vài câu, sau đó lưu liên lạc lại và bước vào phòng tắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net