Tương Dương Án_Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương Dương Án_ chap 2

Ngự Miêu khẩn trương biểu tình ý
Tương Dương vương phủ mạo hiểm sinh

By: Ou Yang Mo Xin- Âu Dương Mặc Tâm

Editor: Kimmie- Kim Lâm

Cố vấn ngôn ngữ: Sư phụ đẹp dai thích tranh like đầu.
------

Bình minh chói chang, dát vàng mây trắng

"Oápppppppp", Kim Kiền có cảm giác ngủ còn chưa đủ mà trời đã sáng, vừa gãi gãi vò vò cái tổ quạ trên đầu, vừa làu bàu lê lết bò tới hé cửa ra.

"Ối mẹ ơi!!!!", Kim Kiền cả kinh nhảy về phía sau một bước. Mắt nhỏ chằm chặp dán vào bóng tùng thẳng tắp trước mặt.

Quan bào rực lửa sắc đỏ thẫm, đai lưng khảm ngọc màu tuyền đen, ô sa điểm xuyết đôi hồng tuyến, mày kiếm hắc mâu (*) thoáng lạnh lùng.

------
(*) con ngươi đen
------
Vâng! Chính là Triển hộ vệ đẹp trai siêu cấp phiên bản chuẩn, đã lâu không gặp. Cơ mà... Hình như hôm nay trai đẹp có chút âm trầm!

"Triển, Triển đại nhân! Chào... Ờ... Buổi sáng!". Kim Kiền lập tức ổn định tinh thần liền thi triển tư thế khom lưng uốn gối ôm quyền chào thành thục.

Nhưng lúc cúi đầu, nàng nhận ra có gì đó là lạ...

Vạt áo đỏ của động vật họ Mèo này hình như hơi ướt... Có vẻ là bị sương sớm vương vào. Chẳng lẽ con Mèo đã dậy từ lúc trời chưa sáng?

Kim Kiền không mấy khó khăn đưa ra kết luận.

"Kim Kiền..."

Triển Chiêu cất giọng, thấy khan khan nơi cuống họng. Khó khăn lắm lời mới thốt ra được một nửa thì lập tức bị nghẹn lại không tiếp nổi lời.

"Có thuộc hạ?" Kim Kiền hơi ngước cổ lên, nhìn một cái, thốt nhiên cảm thấy tim nhanh hơn một nhịp.

Triển Chiêu tuấn nhan như ngọc liền nghiêm nét mặt, đôi con ngươi đen đẫm hàn ý sâu không thấy đáy, lạnh muốn ngưng thở.

"Triển đại nhân?", Kim Kiền bất giác nuốt nước miếng, tay giấu ra sau tự mình tay trái nắm trấn an tay phải, xoa tới xoa lui một hồi.

Nét mặt con Mèo này... Sao cứ như mình thiếu nợ hắn trăm lượng bạc thể nhẩy?

Không khí không được bình thường cho lắm...

Triển Chiêu thoáng lướt qua phản ứng của Kim Kiền, thần sắc khẽ động, ánh mắt khẽ cụp lại, tầm mắt vừa khéo dịch tới vật tròn tròn đính trên cổ tay nàng... Không khí xung quanh chợt đặc quánh, tựa hồ sắc như dao lướt qua da đầu thân hình bé nhỏ đối diện.

Cổ rùa theo phản xạ vội co rúm, sợ tới nỗi không thốt nổi thành tiếng.

Má ơi!

Cái khí thế này chẳng hay có phải là điềm báo ai kia sắp nổi trận lôi đình?

Nhưng mà vì sao chứ?

Gần đây rõ ràng ta thu mình khiêm tốn, sống có nền nếp kỉ cương, siêng năng cần cù, ...

Ngay khi Kim Kiền đang phân vân tự bào chữa cho bản thân thì nửa câu sau của Triển Chiêu đã nói ra nốt.

"Kim giáo uý! Công Tôn tiên sinh gọi ngươi tới tiền viện hỗ trợ!"

Vừa ném ra một câu cứng ngắc như vậy xong thì Triển Chiêu cũng quay lưng đi thẳng.

"Ớ! Á? Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!"

Kim Kiền nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu, vò đầu bứt tai không hiểu cái gì đang diễn ra.

Tiểu Miêu hôm nay trúng gió à :v? Hay là đến tháng?

(=)))))) )

"Hứ đồ nhỏ nhen! Đàn ông con trai, nam nhi trượng phu, đỉnh thiên lập địa mà đến kỳ sinh lý cũng khó chiều gớm!", vừa lắc đầu vừa lầu bầu, Kim Kiền lắc lư chui vào phòng rửa mặt.

Tới cửa hậu viện, hồng y hậu vệ bước chậm lại rồi dừng hẳn. Trong tai văng vẳng lời nói của Công Tôn tiên sinh: "Triển hộ vệ... Kim giáo uý lai lịch kì lạ! Vả lại dạo gần đây, vật trên tay lại thường xuyên phát ra những dấu hiệu quỷ dị... E là... Tóm lại, ngươi nên để mắt tới hắn nhiều hơn."

Liền ngay sau đó, tiếng nói như ma chú của Độc thánh cũng vọng tới, khiến hai mắt Triển Chiêu bất giác nhắm chặt. "Đồ nhi ta tia chớp quanh người, từ trên trời rơi xuống... Chắc chắn là thiên nhân giáng thế!"

Hai nắm tay nắm chặt thành quyền. Ánh mắt khẽ run. Đôi chân lại cất bước. Mỗi bước lại thêm kiên định, vững chãi không thể lay chuyển.

***

Kim Kiền mò đến sương phòng nơi tiền viện thì mới phát hiện ra cảnh tượng "Phong ba nổi lên, Đại chiến kề cận"

Công Tôn tiên sinh ngồi nơi bàn giấy giữa phòng, xử lý giấy tờ chằng chịt những nội dung không hiểu nổi, vừa nghe tiếng từng người hồi báo.

"Công Tôn tiên sinh, ngự tứ lễ vật mừng thọ đã chất lên xe!"

"Buộc thật chặt, không được khinh suất!"

"Vâng!"

"Công Tôn tiên sinh! Tất cả vũ khí của sai dịch đã phân phát hết!"

"Chuẩn bị thêm nữa cho 50 kị binh!"

"Vâng!"

"Công Tôn tiên sinh! Đây là mấy văn kiện gửi gấp sáng nay!"

"Cái này gửi cho Bao đại nhân! Các văn kiện khác đưa đến sau một canh giờ nữa!"

"Vâng!"

"Công Tôn tiên sinh..."

"Công Tôn tiên sinh..."

Kim Kiền đứng ngẩn người ở cửa, nhìn mấy cái người giữa phòng xoay như chong chóng, ra vào liên tục. Trong khi Công Tôn tiên sinh như thể mọc từ đâu ra 3 đầu 6 tay, hỏi xoáy đáp xoay, ứng đối trôi chảy, trả lời gãy gọn. Chà cha! Cái sức chiến đấu này....

Quá nhiên dũng mãnh!

Kim Kiền suýt líu cả lưỡi.

"Kim giáo uý! Sao mãi không vào?", Công Tôn tiên sinh chợt thấy nàng đang thập thò ngoài cửa.

"Thuộc hạ bái kiến Công Tôn tiên sinh!"

Kim Kiền vội tiến vào phòng trình diện sư gia toàn năng.

"Kim giáo uý! Loại thuốc giải mà ngươi chế ra có thể giải được độc của Mộc sứ hiện giờ là loại nào?"

Công Tôn tiên sinh ngước mắt lên hỏi.

"Là... Vạn sự đại cát... Phiên bản cuối"

"Ngươi hiện có bao nhiêu viên?"

"Khoảng ... 7, 8 viên gì đó!", Kim Kiền nói không chắc chắn.

"Không đủ!", Công Tôn tiên sinh lắc đầu, "Ngươi đi làm gấp 100 viên đi!"

"Hả?, một... Một trăm viên?", Kim Kiền trố mắt.

"Trong sương phòng phía Đông, nếu dược liệu không đủ, có thể đi mua thêm. Nội đến giờ Ngọ ngày hôm nay phải có đủ để phát cho tất cả các sai dịch đi theo!"

Mắt phụng loé sáng, khiến Kim Kiền giật mình. Nàng vội ôm quyền lắp bắp: "Thuộc... Thuộc hạ tuân mệnh!"

Nàng dừng tiếng một lúc, hơi chun chun mũi, nói giọng khó xử, "Liệu có thể cho thuộc hạ hai trợ thủ không?"

Công Tôn tiên sinh lại ngẩng lên nhìn Kim Kiền, lại nhíu mày, nhìn ra ngoài hô lớn: "Truyền Trịnh Tiểu Liễu và Đỗ Hiểu Ninh đến đây!"

"Vâng!", âm thanh người đáp ngoài cửa chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng bước chân vội vã chạy tới. Hai người vừa được truyền mồ hôi đầy trán đi vào bên trong.

"Diện kiến Công Tôn tiên sinh!"

"Hai ngươi mau tới giúp mau tới giúp Kim giáo uý!", Công Tôn tiên sinh phất tay một cái rồi cũng lập tức vùi đầu vào công cuộc chỉ huy tác chiến.

"Kim giáo uý!", 2 người Trịnh Lỗ vội ôm quyền.

Kim Kiền nhìn Công Tôn tiên sinh đang phân thân với đống công việc ngổn ngang, lén hít một hơi rồi nhìn hai trợ thủ mà nói: "Đi thôi!"

Cả 3 rồng rắn đi khỏi phòng Công Tôn tiên sinh, đi qua vườn hoa rồi vào Đông sương phòng. Vừa tới nơi, dược liệu đã ngợp tầm mắt, chất cao như núi, suýt nữa làm Trịnh Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh vốn chưa kịp thích ứng đâm ra sặc sụa ho liên tục.

"Chúng ... Chúng ta làm gì giờ?", Trịnh Tiểu Liễu trợn trắng mắt hỏi.

Kim Kiền thở dài sườn sượt: "Làm một trăm viên thuốc!"

"Hớ?", Lỗ Hiểu Ninh ngây cả người.

"Đứng đó làm gì? Làm thôi!", Kim Kiền với bộ dạng thấy chết không sờn, lướt mắt qua núi dược liệu trong phòng, hùng hổ xắn áo vén bào, xông vào mất hút giữa đống ngổn ngang, chỉ còn nghe thấy mỗi giọng nói vọng ra: "Đến đây lấy giùm mấy vị thuốc cái coi!"

"Á! Được!", Trịnh, Lỗ vội lập cập chạy theo. Sau một tuần trà, một ngọn núi nho nhỏ khác lại được đắp lên giữa phòng, đối diện là ba người quay ra nhìn nhau.

"Trước hết, đem tán chỗ này thành bột", Kim Kiền nuốt nuốt nước bọt đè giọng nói.

Hai trợ thủ của nàng nghe xong thì như chết trân.

"Nhiều vậy thì nghiền bột đến kiếp nào?", Trịnh Tiểu Liễu ôm đầu hoảng sợ.

"Cứ tưởng chịu giáo huấn của Triển đại nhân là đã thảm nhất! Nào ngờ bây giờ còn thảm hơn!", Tiểu Lỗ khóc không ra nước mắt.

"Bị Triển đại nhân giáo huấn?", Kim Kiền giật giật thái dươnh nhìn hai người.

"Đúng đó! Kim Kiền! Chỉ tại hôm nay ngươi không tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Triển đại nhân, vừa sáng mặt đã như đeo đá, khắp thân hàn khí...", Trịnh Tiểu Liễu giải thích.

"Mới hôm qua Triển đại nhân còn rất bình thường! Chẳng hiểu sao sau một đêm đã biến thành mức này...!", Lỗ Hiểu Ninh nhăn nhúm cái mặt như bánh trôi trắng, ra chiều sợ hãi cái thể loại sinh vật được hắn coi là còn rất mới lạ.

Vẻ mặt này khiến hai vị bổ khoái tiền bối của Bánh Trôi nhỏ cầm lòng không được mà phải cùng dị khẩu đồng thanh, ra sức an ủi: "Không sao không sao! Dần rồi sẽ quen!"

Lỗ Hiểu Ninh: "...."

"Bây giờ quay lại vấn đề chính... Một trăm viên thuốc phải giao ra trước giờ Ngọ!", Kim Kiền chau mày ngước nhìn núi dược liệu trước mắt, không biết nên làm sao cho phải, "mà nội nghiền thuốc cũng đã mất tới nửa canh giờ..."

"Nửa canh giờ?", Trịnh Tiểu Liễu tròn xoe mắt ngạc nhiên, "Sao xong nổi đây?"

"Trừ phi có máy nghiền thuốc tự động, hờ hờ!", Kim Kiền khan giọng cười, miệng mồm lẩm bẩm.

"Ơ... Kim giáo uý!", Lỗ Hiểu Ninh hít một hơi nhìn hai người còn lại, "Trước đây huynh hình như có cái gì mà nổ banh á. Giờ có dùng được không?"

Kim Kiền bất ngờ nhìn chòng chọc kẻ vừa đề xuất. Còn hắn thì bị nàng nhìn cho đến giật mình, nên có hơi chút ngại ngùng: "Là ta chỉ... Chỉ nói vậy thôi!"

"Tiểu Lỗ! Ngươi quả là thiên tài!" Kim Kiền vỗ mạnh vai Lỗ Hiểu Ninh, mặt vui vẻ lấy ra một túi thuốc trong người, dốc ra một đống thuốc viên nhỏ màu xanh lục cười như nghé, nói, "Chúng ta chỉ cần đem thuốc bỏ vào túi gai này, rồi bỏ những bột thuốc cần mài ra nhét vào trong, sau đó trên dưới trái phải lắc 1 cái, là nổ tung..."

Trịnh Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh nhìn Kim Kiền trân trối một lúc. Còn Kim Kiền thì hào hứng: "Dược liệu nhất định sẽ ra bột vụn!"

"Ý hay!", Trịnh Tiểu Liễu vỗ đùi đánh đét, "đừng đứng đó nữa! Làm thôi!"

Nói xong, vẻ mặt ba người lộ rõ kích động, vội lấy túi gai, nhét lấy nhét để dược liệu vào.

"Được rồi! Trịnh, Lỗ bổ khoái, hai người lắc mạnh vào!", Kim Kiền đứng chống nạnh chỉ huy.

Hai trợ thủ của nàng không chút nghi ngờ, ra sức lắc loạn túi gai.

"Kim giáo uý! Sao huynh lại phải đeo khăn bịt mặt?" Lỗ Hiểu Ninh vừa lắc túi gai, vừa ra chiều khó hiểu với vẻ ngoài trông hệt như đại tặc đi đêm của Kim Kiền.

"Vì...", Kim Kiền thắt chặt khăn, giơ ngón tay lên thần bí. Giọng nói qua khăn ồm ồm càng quỷ dị. "Thứ mà làm nổ vụn mấy thuốc này... Chỉ có thể là đạn thúi phiên bản mới"

Uỳnh!

Theo sau tiếng nổ, làn khói xanh vàng phả ra, chẳng mấy chốc phủ kín hành quán, mùi thối không gì tả nổi.

"Có chuyện gì vậy?", Công Tôn tiên sinh sắc mặt xanh lè mở cửa lớn, nhưng đầu vừa thò vào thì mùi thối ngập trời ập ra.

"Kim Kiền! Ngươi đang làm cái trò gì thế hả", giọng nói nho nhã thường ngày của sư gia toàn năng cũng có chút thay đổi âm vực.

"Công Tôn tiên sinh đừng vội! Không đầy nửa canh giờ nữa thì đám thuốc sẽ thành ra bột vụn! Trước giờ Ngọ liền có thể giao cho ngài đủ 100 viên Vạn sự đại cát phiên bản cuối!"

Kim Kiền đang bận vỗ vỗ lưng Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh đang nằm ọp xuống mặt đất, giọng đầy tự tin.

Công Tôn tiên sinh ở ngoài cửa chỉnh trang lại đầu tóc một chút rồi hắng giọng nghiêm trang: "Đi tìm Triển hộ vệ..."

"Công Tôn tiên sinh! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói phủ hàn ý truyền từ ngoài hậu viện vào ngay khi Công Tôn tiên sinh còn chưa kịp nói xong.

Tiên sinh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng hồng y đạp không đi tới, thân thẳng như tùng, khắp người dày đặc lãnh khí. Không ai khác chính là Ngự Tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Ngự Miêu Triển Chiêu.

"Triển hộ vệ tới đúng lúc lắm, Kim giáo uý...", Công Tôn tiên sinh vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ tay vào dược phòng.

Triển Chiêu đẩy cửa vào phòng, hàn khí cuộn lại, chốc lát đã thổi bay mùi thối quỷ dị ra ngoài.

"Triển đại nhân!?", Kim Kiền đang mải ngồi chồm hỗm dưới đất vỗ vỗ má Trịnh Tiểu Liễu, thấy Triển Chiêu đi tới liền vội bật dậy, ôm quyền cung kính. "... thật không dám phiền tới Triển đại nhân! Bọn thuộc hạ tự làm cũng được..."

"Chẳng nhẽ ngươi muốn Bao đại nhân bị cái mùi này ám rồi mang thân đi tới Tương Dương Phủ hay sao?", Triển Chiêu chau mày quát lớn.

Kim Kiền ứ họng không biết nói thêm thế nào, "Do thời gian vội vàng, nhiệm vụ nặng nề nên bọn thuộc hạ mới bất đắc dĩ dùng đến cách này... Hơn nữa mùi này sau nửa tuần trà là đã tan hết! Chắc chắn không ảnh hưởng tới đại cục!"

"Cần làm gì?"

Triển Chiêu ngắt lời Kim Kiền vốn đang thao thao bào chữa.

"Dạ?", Kim Kiền hơi ngẩn người.

Hai hàng lông mày Triển Chiêu nhíu chặt, đứng giữa phòng hồi lâu vẫn thấy Kim Kiền mất phản ứng, môi mỏng lại khẽ hé ra hỏi:

"Cần phải làm gì?"

"Cần nghiền túi dược này ra bột nhưng vì nhiều quá nên thuộc hạ mới bất đắc dĩ..."

Triển Chiêu nhìn lướt qua đống thuốc, "Đem hết túi gai qua đây!"

"A? Dạ được!", Kim Kiền ngơ ngơ ngác ngác nhưng vẫn cầm túi đến đưa cho Triển Chiêu. Chàng liền đỡ lấy túi thuốc, lấy dây thừng buộc chặt miệng túi, sau đó một tay nâng túi lên, tay còn lại nhẹ nhàng ra một chưởng.

Sau một tiếng "bụp", túi thuốc căng phồng mới nãy giờ đã lép kẹp.

"Được rồi!", Triển Chiêu đưa lại cho Kim Kiền. Nàng vội mở túi ra, nhìn nhìn.

Khụ! Thế mà cũng được á? Dược liệu này đã thành bột vụn trong chốc lát, mà còn mịn hơn cả dùng máy nghiền.

Đây chắc chắn là máy nghiền bột hình người! À mà không! Miêu nhi đại nhân dùng nội công nên phải kêu là máy nghiền bột nội công!

Khụ! Không đúng! Cái này không phải trọng tâm! Trọng tâm là ngay khi đại địch trước mũi, dùng nội công để nghiền bột có phải quá lãng phí không?

Kim Kiềm vội quay đầu, giữ lại ngăn Triển Chiêu khi chàng vừa cầm lên túi gai thứ 2.

"Triển đại nhân! Tối nay còn phải đi Tương Dương phủ dự tiệc! Long đàm hổ huyệt lành ít dữ nhiều, chi bằng không nên hao phí nội lực. Thuộc hạ vẫn là nên mời Bạch ngũ gia tới giúp một tay!"

"Bụp"

Túi thuốc thứ 2 trong tay Triển Chiêu nát vụn.

"Bạch huynh hôm qua lưu lại nơi Nhan đại nhân giúp đỡ bố trí cơ quan! Đến trưa mới quay lại!"

Triển Chiêu điềm nhiên nhét đầy túi thứ 3, mặt bình tĩnh: "Không cần lo cho nội lực của ta! Y tiên tiền bối đã giúp Triển mỗ đả thông kinh mạch, lại ăn uống điều dưỡng thể chất nên nội lực dồi dào! Triển mỗ nay đã khác xưa!"

"Đại sư phụ?", Kim Kiền mí mắt giật giật, phản xạ có điều kiện cứ thế mà bắt mạch cho Triển Chiêu. Chàng liếc nhìn một cái nhưng cũng không tỏ ý ngăn cản. Còn nàng thì quá đỗi kinh ngạc.

Đây là sao?

Nội lực dồi dào, đầy mà không tràn, bề ngoài như tĩnh nhưng bên trong mạnh mẽ, cuồn cuộn tựa biển đen thâm sâu khó lường.

Thần kì là ở chỗ, mới lúc nãy nội lực tiêu hao không ít nhưng giờ lại đã lấp đầy đan điền!

Ú ù! Nội lực đầy ắp nhưng vẫn có cả dự phòng?

Có đi nhầm mặt trận Võng du không nhể?

Đây mà là không như xưa thôi á? Phải là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu thiên hạ duy ngã độc tôn mới đúng!

Chờ Kim Kiền định thần lại xong thì Triển Chiêu đã đem đập đống thuốc thành bột, chất lượng thượng thừa.

------
(*) có ai để ý là chị nhà cứ để tay bắt mạch cho anh nãy giờ còn anh thì vẫn thản nhiên đập bột khônggggg =))))))))) như kiểu truyền năng lượng đập bột cho nhau í nhể =))
------

Kim Kiền cảm thấy thế giới quan của mình đang chịu một sự đả kích to lớn. Rồi nàng chợt hốt hoảng, ôm quyền nói: "Đa... Đa tạ Triển đại nhân! Thuộc hạ giờ phải tới bếp để nấu mật!"

"Kim Kiền!", đột nhiên cổ tay nhỏ của Kim Kiềm bị một ai đó giữ chặt lấy, khiến khắp người nàng run lên, liền ngước mắt lên nhìn. Càng nhìn, mắt nhỏ càng banh lớn.

Nắng len qua cửa sổ nhuộm vàng bụi thuốc đang mải lờ lững giữa không trung, chẳng khác nào lưu huỳnh phát sáng, lơ lửng khắp nơi, quấn lấy hộ vệ áo đỏ, khiến toàn thân chàng rực sáng, lấn hồng sắc xuân.

"Kim Kiền... Sáng nay... Không phải... Chỉ là Triển mỗ nghĩ Kim Kiền nàng...." Ánh mắt Triển Chiêu lướt qua cổ tay Kim Kiền, hắc mâu loé lên,  rồi vụt tắt. Mắt rũ ngay xuống, "Nàng đừng để bụng!"

Kim Kiền lúc này đây, tai như ù đi, chỉ thấy vo ve như ong vỡ tổ trong đầu, trong khi hồng y hộ vệ đứng trước mắt, mặt đầy sắc xuân, thật khéo khiến người ta toàn thân phát run, kì thực chẳng nghe rõ người đối diện nói gì nhưng vẫn thuận miệng đáp: "A ... Dạ! Thuộc hạ hiểu được!"

Đầu mày Triển Chiêu khẽ động, rèm mi run lên, nhẹ lắc xuống hai giọt nắng đang đọng trên khoé mắt. Chàng lại ngước mắt lên nhìn thẳng Kim Kiền, sóng trong con ngươi đen sâu thẳm gợn nhẹ. "Kim Kiền... Chờ Tương Dương Vương án kết thúc, Triển mỗ có chuyện cần nói với nàng..."

Hai má nàng hơi nóng lên, sững sờ gật đầu: "Chuyện gì ạ?"

"Là...", Triển Chiêu dừng nói, tai đỏ ửng ráng chiều, và trở nên trong suốt dưới ánh nắng, thoáng trông qua nhìn tựa như cánh hoa đào, "Chuyện rất quan trọng!"

"Thuộc hạ đã rõ!", ánh mắt Kim Kiền hốt hoảng nhìn Triển Chiêu, gật đầu liên tục, rõ là bị sắc đẹp của động vật họ Mèo nào đó mị hoặc.

Triển Chiêu nhìn trân trân sắc mặt của Kim Kiền, tuấn nhan hơi xanh lại, thầm thở dài một tiếng rồi bỏ tay nàng ra, "Ngươi không phải còn đi luyện mật nữa sao?"

"A đúng! Đúng rồi! Thuộc hạ cáo lui trước", Kim Kiền chợt hoàn hồn, vội vàng ôm túi thuốc dưới đất, rồi vọt đi mất.

Đợi cho tiếng bước chân Kim Kiền xa dần, ánh mắt nãy giờ dõi theo bóng lưng nhỏ mới dần thu lại, nhìn liếc sang một bên, trầm giọng: "Chuyện hôm nay chớ truyền lung tung ra ngoài!"

Nói xong, liền bước đi.

Trịnh Tiểu Liễu và Lỗ Hiểu Ninh nãy giờ bị choáng vì mùi đạn thối, đương nằm la liệt bên đám thuốc ngổn ngang dưới đất, giờ mới tỉnh được, bốn mắt nhìn nhau khó hiểu.

"Tiểu Liễu ca! Triển đại nhân nói vậy có ý gì?"

"Ta cũng nghe không rõ! Đại nhân bảo chúng ta không được nói lung tung... Nhưng mà Triển đại nhân rõ ràng có nói gì để đến phiên chúng ta mồm mép đâu?"

"Đúng thế! Huynh bảo Triển đại nhân có chuyện quan trọng, có thể là chuyện gì được?"

"Hmm! Ta đoán là... Tuyệt thế võ công muốn dạy cho Kim Kiền ? Có lẽ vậy!"

"Có lý! Tiểu Liễu ca thật lợi hại!"

"Ha ha ha! Đương nhiên! Trịnh Tiểu Liễu ta là ai chứ?! Là bổ khoái chính quy của Khai Phong phủ! Là bạn cùng phòng cũ của lục phẩm Kim giáo uý kia mà!",

"Tiểu Liễu ca! Kim giáo uý hình như ra bếp rồi!"

"Đúng đúng! Mau đi giúp! Mau đi giúp!"

"Vâng!"

***

Cuối cùng thì Kim Kiền cùng hai trợ thủ đắc lực cũng hoàn thành xong 100 viên Vạn sự đại cát trước giờ Ngọ. Với tinh thần muốn được biểu dương, Kim Kiền sau khi biết Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đang ở sương phòng dùng bữa, bèn ba chân bốn cẳng phóng tới những mong giao nộp ngay. Tuy nhiên, khi tới nơi lại tiếng của con mèo nào đó cũng đang trong phòng, Kim Kiền không khỏi do dự.

Tiểu Miêu cũng ở đây sao?

Kim Kiền bèn đứng quay quay túi thuốc ở trước cửa rồi lẳng lặng quay đầu lại.

Hầy! Lúc nãy con Mèo từ trong dược phòng đi ra, không hiểu thế nào mà tim mình cứ đập loạn xạ, cứ thấy hình như lời của Tiểu Miêu còn có ý khác.

Gượm đã!

Nhìn Tiểu Miêu mới vừa rồi... 3 phần rất quyết tâm, 3 phần động lòng xuân, 3 phần như đang ôm mối tình thắm thiết, phần còn lại thì có chút vị khó diễn tả...

Kim Kiền nhéo nhéo da mặt đang nóng ran cho tỉnh táo.

Không nhẽ Miêu Nhi đã định tâm...

...

...

Tỏ tình với Chuột Bạch??????

Cái chuyện rất quan trọng không lẽ là muốn cầu hôn với Bạch Thử?

Kim Kiền chợt hít một hơi dài, cảm thấy lồng ngực co thắt, như thể đang bị ngộp sâu trong làn nước, thiếu chút nửa muốn ngừng thở.

Sắc mặt trắng bệch được, tay quơ cào đập lung tung vào lồng ngực được một lúc thì nàng mới dần bình tĩnh lại.

Ai da nếu thật là thế...

Đây chẳng phải là từ trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net