dptk190-219

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 190 : Giải Quyết Phiền Toái.

Dịch: tieupham_100

Biên: tieupham_100

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

" Ngươi là ai ? Dám như thế cùng Ta nói chuyện ?" Nghe vậy , Ma Tinh đầu tiên là sửng sốt , Sau đó nhìn khuôn mặt còn trẻ của Thiếu niên , Nhất thời giận giữ , Tiêu Lên Lệ , Tiêu Đỉnh là đoàn trưởng của Mạc Thiết dong binh , nói chuyện với hắn không khách khí , Hắn không có gì kỳ quái , Nhưng thoạt nhìn giống như một tiểu tử kia, cự nhiên cũng dám không khách khí nhục mạ Hắn , Như thế nào mà Ma Tinh lại không thẹn quá hóa giận .

Lời quát mắng của Ma Tinh vừa ra khỏi miệng , Sắc mặt của Tiêu Lệ lạnh lẽo , Trong tay nắm chặt Ô cương thương , nháy mắt thành một hình vòng cung , cước bộ hướng phía trước một bước , Trường thương mang theo một cỗ bén nhọn kình khí , Ngoan độc bắn thẳng vào yết hầu của Ma Tinh

Tiêu Lệ đột nhiên hạ sát thủ , Làm cho sắc mặt Ma Tinh đại biến , Hắn không nghĩ tới đối phương lại lớn mật như thế , Bất quá thực lực của Tiêu Lệ trên Hắn , Cho nên đành phải chật vật thụt lùi xuống , Mà lúc thụt lùi , bàn chân bị vướng , Tiếp theo ngồi phịch xuống đất .

" Tiêu Lệ , Ngươi dám giết Ta , Đoàn trưởng chúng Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !" Nhìn thấy mũi thương màu bạc phóng nhanh vào Hắn , khuôn mặt Ma Tinh thoáng hiện lên vẻ sợ hãi , quát lên một tiếng .

" Xuy .." Trường thương cách yết hầu của Ma Tinh khoảng một Tấc , đột nhiên dừng lại . , Kình khí bén nhọn dĩ nhiên xuyên qua không khí đem yết hầu của Ma Tinh vẽ ra một cái nho nhỏ vết máu ,Máu tươi cuồn cuộn chảy ra .

" Ngươi là cái gì mà giám nói Huynh đệ của Ta ?" Nhìn máu tươi đang chảy xuống , Trường thương đang ở chỗ yết hầu , nhìn thân thể Ma tinh đến động cuãng không dám động . Tiêu Lệ xem thường cười lạnh nói .

Nuốt một ngụm nước bọt , Trên trán Ma Tinh chảy mấy giọt mồ hôi lạnh , Cẩn thận chống tay dưới mặt cát , sau đó chật vật lui về đội ngũ , Oán độc nói :" Tiêu Lệ , Ngươi có can đảm , chờ Ta về báo cáo với Đoàn trưởng , Mạc Thiết dong binh đoàn các ngươi chờ đại nạn đến đi ?"

Nói xong , Ma Tinh ợ Trường thương lại đánh đến . Một tiếng thét to mang người vội vã trốn đi .

Nhìn một đám Sa chi dong binh đoàn " như chó nhà có Tang " chật vật rời đi . Mọi người xung quanh đều không nhịn được phát ra tiếng cười nhạo .

" Phế vật….." Đối với đám người Ma Tinh chạy trốn , , Tiêu Lệ bĩu môi , Hường người về Tiêu Viêm nói : " Hiện tại trước mặt nhiều người như vậy đuổi bọ Sa Chi dong binh đoàn trở về , Ta nghĩ chúng Ta đã kết cừu với bọn họ , Sau khi Ma Tinh trở về nhất định sẽ thêm dầu thêm mỡ với La Bố . Sợ rằng ngày mai . Sa chi dong binh đoàn sẽ đem người đến đây cường đoạt chỗ này .

Tiêu Viêm gật đầu cười , Ánh mắt đảo nhẹ về các phía , nhẹ giọng nói :" Đại ca , Nhị ca , Các người chỉ cần đem chỗ này bảo vệ cho tốt , về phần Sa chi dong binh đoàn thì để Ta đi giải quyết "

" Ngươi … Thật sự làm được sao chứ ? nếu như thật sự không được …" Tiêu Đỉnh có chút lo lắng , Nhíu mày nói .

" Aa . Chỉ là một cái Đại đấu sư mà thôi …" híp mắt cười gật đầu . Tiêu phất tay với hai người , Kéo một đầu Mã đà nhảy lên , mỉm cười nói :" Tin tưởng Ta . Ta sẽ làm cho Sa chi dong binh đoàn thời gian này sẽ làm rùa rụt cổ , nằm yên trong Thạh Mạc Thành ."

Nói xong . Gót chân Tiêu Viêm đá nhẹ bên hông Mã đà , Mã đà mang theo một vệt bụi mù . chạy nhanh đến Thạch Mạc Thành .

Nhìn Tiêu Viêm đang đi xa . Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ liếc mắt một cái , đều không khỏi cười khổ lắc đầu , Sau một lúc lâu . Mới bất đắc dĩ nói :" Quên đi . Hy vọng tiểu gia hỏa này còn có át chủ bài . Nếu như thật sự không được , Lấy thực lực Mạc Thiết dong binh đoàn của chúng Ta . La Bố cũng không dám kiêu ngạo , Dù sao muốn chém giết , bọn sa chi dong binh đoàn cũng sẽ tổn thất một nửa . Loại tổn thất này Hắn sẽ không có khả năng thừa nhận được ."

Một bên . Tiêu Lệ giơ tay cười dài nói :" Ta rất tò mò Tiểu Viêm có đem được Sa La ngoan ngoãn ở trong Thạch Mạc Thành "

" Rửa mắt chờ đợi đi . Ta tin tưởng Hắn " Cười khẽ Tiêu Đỉnh thấp giọng nói .

Ánh trăng Sa mạc treo trên bầu trời . Giống như giống như một cái bàn thản nhiên đem Thạch Mạc Thành bao phủ xuống .

Tai khu vực Phía Tây của Thạch Mạc Thành , Có một Đình viện lớn , ngọn đèn dầu tỏa sáng không ngừng tiếng vui đùa từ trong đó truyền ra . Giữa đại viện có một cây cờ xí mang Năm dòng chữ To " Sa Chi Dong Binh Đoàn "

Trong đêm tối , một luồng gió thổi qua , Làm cho cờ xí nhẹ nhàng bay , Trong một căn phòng của Đại viện , Một ngọn đèn đem hắc ám trong phòng hoàn toàn xua đi , , trong căn phòng , có hai người ngồi , Trong đó một người , chính là người cùng Tiêu Viêm cùng Tiêu Lệ có xung đột qua Ma Tinh .Mà ở trên ghế thủ vị chính là một trung niên nhân , Tất nhiên đó là Đoàn trưởng Sa Chi Dong Binh Đoàn , Đoàn trưởng La Bố .

" Đoàn trưởng , Tiêu Đỉnh càng ngày càng kiêu ngạo , Phải biết rằng , Trong Tạch Mạc Thành Sa chi dong binh đoàn mới là mạnh nhất , Mà hai cái mao đầu tiểu tử này đến không đầy mấy năm , lại dám coi thường chúng Ta , nếu tiếp tục để bọn họ phát triển sợ rằng hậu hoạn vô cùng a " Ma Tinh liếm liếm môi , Âm độc nói .

Ngòi phía trên , Trung niên ngước mắt nhìn Ma Tinh ở phía dưới , Bình thản nói :" Nghe được bọn họ nơi ấy làm cái gì không ?"

" Ách …Không có . Ta mang người căn bản chưa đến gần , đã bị bọn Tiêu Lệ đuổi đi " khuôn mặt khẽ đỏ lên , Ma Tinh xấu hổ nói .

Nghe vậy , Trung niên khẽ nhíu mày , hừ một tiếng , hiển nhiên đối với năng lực làm việc của Ma Tinh có chút không hài lòng .

Nghe tiếng Hừ , Trên tán Ma Tinh có chút mồ hôi lạnh , Chặn lại nói :" Đoàn trưởng . Mặc dù không biết mục đích bọn họ là gì , Nhưng có thể làm cho tên giảo hoạt Tiêu Đỉnh dốc hết lượng để đi tìm đồ vật này , Tuyệt đối không phải tầm thường , Hơn nữa chỗ bọn họ tìm chính là không xa pham vi của Thạc Mạc Thành , chúng Ta có thể lấy cớ bước vào chỗ khu vực nọ "

La Bố khẽ gật đầu , khuôn mặt vẫn có một chút do dự ,Tại vì không cụ thể là tìm vật gì , Hắn cũng không muốn cùng Mạc Thiết dong binh đoàn khởi xung đột , Mặc dù Hắn là Đại đấu sư , Là cường giả trong đoàn , Trừ bỏ Ma Tinh là Đấu sư , còn các thành viên khác đều là dưới Đấu sư , Mà Mạc Thiết Dong binh đoàn không chỉ có Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ là Đấu sư cường giả , hơn nữa trong đoàn còn có Hai gã Nhị tinh đấu sư , Loại thực lực này so với Sa Chi dong binh đoàn mạnh hơn rất nhiều , Cho nên La bố đối với Mạc Thiết dong binh đoàn cũng có mấy phần kiêng kỵ .

" Đoàn trưởng , Tận dụng thời cơ a , Trong Sa mạc bí mật quá nhiều , vạn nhất bọn họ đào ra được một ít công pháp hoặc Đấu kỹ của tiền nhân . Như vậy sau này Mạc Thiết dong binh đoàn có thể không cần kiêng kị Sa Chi dong binh đoàn của chúng Ta nữa a !" Nhìn La Bố chần chừ , trong lòng Ma Tinh thầm mắng một tiếng , Bắt đầu bỏ dầu vào lửa .

" Được rồi …" Tại vì Ma Tinh ở dưới thúc dục , La Bố có chút dao động , trầm ngâm chốc lát , rốt cuộc không nhịn được gật đầu :" Ngày mai tập hợp nhân thủ , sau đó cưỡng đoạt khối địa bạn nọ của Mạc Thiết dong binh đoàn "

Thấy La Bố rốt cuộc gật đầu , Khuôn mặt Ma Tinh hé lên vẻ cười , trong ánh mắt hiện lên vẻ oán độc .

" Ai … La Bố đoàn trưởng quyết định thật làm cho người Ta thất vọng a " Trong căn phòng nhàn nhạn một thanh âm , không báo hiệu đột nhiên vang lên .

Thanh âm Đột nhiên vang lên , Làm cho Hai người trong căn phòng sắc mặt đại biến , quay đầu lại , có chút hoảng sợ phát hiện , trên cái ghế trong căn phòng đột nhiên một vị thiếu niên thân mang hắc bào , cứ nhiên không biết xuất hiện khi nào ở trong phòng .

" Ngươi là ai ?" Khiếp sợ nhìn thiếu niên vào phòng mà Mình không thể phát giác , La Bố quát lên , chỉ bất quá thanh âm bên trong có chút nhũn ra .

" Đoàn trưởng , Đây là Huynh đệ của Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ !" Nhìn dung mạo của Tiêu Viêm , Ma Tinh lùi ra phía sau , kêu lên một tiếng .

Nghe vậy , Nhãn đồng của La Bố hơi co lại , Ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Viêm , Trầm giọng hỏi :" Vị bằng hữu kia , Đêm khuya đến thăm Sa Chi dong binh đoàn không biết có chuyện gì ?"

Chính mắt thấy Tiêu Viêm bất ngờ xuát hiện .La Bố cũng không phải người ngu , xem thiếu niên này là một người vô tri .

" A a, Không có chuyện gì …Chỉ là muốn Vài gày này La Bố đoàn trưởng quản chế thuộc hạ của Mình , Nói bọn họ không nên đi quấy rầy chính sự của Đại ca và Nhị ca của Ta " Nhón tay Tiêu Viêm khẽ gõ mặt bàn cười nói .

" Tiểu tử , Ngươi cũng quá càn rỡ , Ngươi nghĩ ngươi là ai !" Nghe được lời Tiêu Viêm nói , Ma Tinh phẫn nộ quát lên .

" Khốn khiếp " Ngước mắt , Tiếu Viêm thấy Ma tinh đang trốn phía sau La Bố , Con ngươi đen kịt xẹt qua một chút âm hàn , Thân thể chợt động sau đó …Chợt đúng lúc này có một đạo bóng đen , như một đạo tia chớp xuyên qua các trở ngại , Trong nháy mắt , một bàn Tay nhẹ nhàng áp trên lưng của Ma Tinh , Thân thể khẽ nghiêng về phía trước , nhẹ giọng nói :" Ngươi là một tên cẩu quân sư , chủ ý rất là ác độc a …"

Vừa dứt lời , Trên bàn tay Tiêu Viêm ,hỏa diễm đột nhiên phát ra , sau đó rất nhanh tiến vào bên trong thân thể của Ma Tinh …Ma Ting trong nháy mắt biến thành tro bụi .

Trong nháy mắt đánh chết Ma Tinh , Tiêu Viêm vỗ nhẹ bàn tay , Bàn chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt La Bố , Nhìn Hắn đang chảy mồ hôi lạnh , không khỏi mỉm cười .

Nhìn khuôn mặt thiếu niên đang tươi cười , Yết hầu của La Bố có chút khô khốc , Lúc trước người này thi triển tốc độ quỷ mị , Thật làm cho trái tim hắn Lạnh ngắt , có thể thi triển tốc độ , cùng thực lực ….cấp bậc ít nhất phải là Đấu Vương ? "

" Đấu Vương …" La Bố nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên , Trong lòng khẽ rên rỉ , Chưa đến Hai mươi tuổi mà đã Đấu Vương .

" Ân .. Lúc chuyện Ta đề nghị …" Tiêu Viêm nhìn Hỏa Diễm trong tay , Mỉm cười hỏi .

" cục ..cục " ( Em là Gà ) Nuốt một miếng nước bọt , La Bố đem Ta lau mồ hôi trên trán , khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ cười rất khó coi , Hắn cực kỳ thức thời nói : " Toàn bộ y theo lời của Đại nhân , Sa Chi dong binh đoàn tuyệt đối không tiến vào khu vực nọ nửa bước !"

Chương 191 : Thông đạo.

Dịch: Tuandaica225

Biên: Tiền Như Mạng

Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T

“Ở ngoài Thạch Mạc thành , mặt trời treo lơ lửng trên cao, bên dưới các đoàn viên của Mạc Thiết dong binh đoàn vẫn cẩn thận như cũ tìm kiếm dấu vết.

“ Đại ca, ngươi có phát hiện thấy mấy ngày hôm nay, tựa hồ ngay cả một cái bóng của người trong Sa Chi dong binh đoàn cũng không thấy.” Đứng ở một chỗ trên cồn cát , Tiêu Lệ quét tầm mắt ra xung quanh, sau một lúc lâu, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu qua một bên nói với Tiêu Đỉnh .

Aa, không chỉ có nơi này, ngay cả trong Thạch Mạc thành , số người của Sa Chi dong binh đoàn cũng ít đi rất nhiều, hơn nữa theo tin tình báo của ta, tối ngày hôm qua, tên Ma Tinh dường như đã chết. Bất quá Sa La lại rất bình tĩnh, không có nổi giận, tựa như là không biết chuyện gì vậy.” Tiêu Đỉnh nhãn đồng thoáng hiện ra một tia tiếu ý, mỉm cười nói: “Tiểu Viêm tử này càng ngày lại càng làm người ta nhìn không thấu a. Đối đãi với Sa Chi dong binh đoàn như vậy, nhưng Sa La ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh, sách sách, cái này đòi hỏi phải có thực lực như thế nào chứ? Thật không biết hắn như thế nào mà làm được ?”

“Đích xác có chút làm cho người ta không nói được lời nào. Ài, ngắn ngủi mấy năm không gặp, tiểu gia hỏa này càng ngày càng thần bí.” Tiêu Lệ gật đầu, cười khổ nói.

Tiêu Đỉnh cười khẽ, quay đầu đi, ánh mắt quét về một chỗ nghỉ ngơi ở trên cồn cát không xa, nơi đó, một thiếu niên không tiến vào trong lều vải né tránh ánh mặt trời mà là đang phơi nắng nhìn chằm chằm vào mặt trời chói chang, ngồi xếp bằng trên những hạt cát nóng bỏng, chậm rãi hấp thu năng lượng hỏa thuộc tính đậm đặc xung quanh, mồ hôi tùy ý từ trên trán chảy xuống như nước làm ướt đẫm cả quần áo.

“Trước kia khi còn bé hắn thiên phú mặc dù khiến người ta kinh sợ, bất quá điều đó cũng khiến hắn ít đi một phần kiên trì cùng bền bỉ. Ta nghĩ ba năm làm phế vật, mặc dù hắn phải nhận tất cả những khinh thường cùng trào phúng, nhưng nếu nhìn xa một chút, nếu không nếm phải những thứ đó thì sao hắn có thể tiến vào hàng ngũ cường giả được . Ít nhất hắn cũng sẽ không có ý chí quyết tâm một mình đến Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc tiến hành khổ tu như ngày hôm nay.” Nhìn thiếu niên đang tựa hồ không để phí một giây thời gian, Tiêu Đỉnh khẽ thở dài một tiếng,cảm thán nói.

“Ân”. Nghe vậy, Tiêu Lệ cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu. Muốn trở thành cường giả chân chính, thiên phú tất nhiên trọng yếu, nhưng nếu không có kiên trì bển bỉ, cuối cùng thành tựu cũng không thể tới đỉnh cao. Đấu Khí đại lục rất lớn, thiên tài cũng không ít, nhưng đỉnh cao cường giả lại chỉ có thể đếm được mấy người mà thôi.

Cho nên, thời kì phế vật hồi đó ảnh hưởng đến con đường trở thành cường giả của Tiểu Vũ sau này, sẽ ngày càng rõ ràng. Có lẽ đến lúc đó hắn sẽ hiểu được, ba năm thời gian làm phế vật cũng phải chỉ là đả kích, mà là một mấu chốt để hắn có thể ma luyện cả đời.

“Đoàn trưởng! Tiểu đội số ba tựa hồ phát hiện dấu vết của một thông đạo.”

Lúc hai người Tiêu Đỉnh đang thay nhau cảm thán, một bóng người xa xa đột nhiên chạy đến, hưng phấn cao giọng hô.

“Phát hiện rồi” Nghe thanh âm này, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ vẻ mặt sửng sốt, khuôn mặt chợt nảy lên mừng như điên, cùng nhau liếc mắt một cái, sau đó đem ánh mắt di chuyển đến cồn cát, chỉ thấy lúc này Tiểu Vũ cũng đã mở mắt ra, trên khuôn mặt đã biểu lộ kinh ngạc cùng vui mừng lẫn sợ hãi.

Nghe thanh âm, Tiêu Viêm thoáng sửng sốt một hồi, sau đó vội vã từ trạng thái tu luyện thoát ra, phủi phủi cát vàng trên người, vội vàng hướng tới bóng người nọ chạy đến hỏi thăm: “Phát hiện thông đạo à?”

“Hắc hắc. Hình như là phát hiện thấy dấu vết. Lấy kinh nghiệm của chúng ta mà xét thì rất có thể đó là thông đạo ẩn dưới thông đạo.” Tên dong binh vừa chạy đến hé miệng cười nói.

“Hảo!” Bàn tay vui mừng lẫn sợ hãi vỗ một cái mạnh. Tiêu Viêm không thể kìm hãm thúc giục nói:”Đi nào, nhanh dẫn ta đến xem!”

“Được rồi.” Tên dong binh nhanh chóng quét qua Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ rồi vội vã quay đầu dẫn đường.

Đi theo tên dong binh dẫn đường khoảng vài phút, chỉ thấy một đám đông đang tụ tập quanh một vết lõm sâu xuống dưới, xì xầm bàn tán.

“Tránh ra. Tránh ra.” Tên dong binh dẫn đường kêu to gạt những người xung quanh ra thành một lối đi. Tiêu Viêm theo lối đó đi vào, có chút vui mừng lẫn sợ hãi,hắn phát hiện nơi chỗ lõm có một cái động khẩu rộng chừng nửa thước được các dong binh đào ra. Con mắt liếc vào bên trong động khẩu chỉ thấy một mảnh tối om như mực, hơn nữa lại có nhiệt khí nhàn nhạt từ đó bốc lên.

“Là nơi này sao?” Tiêu Viêm chỉ vào hắc động hỏi.

“Đúng vậy, động khẩu nơi này vốn bị cát vàng ngăn chặn, nếu không phải Thanh Lân nhận thấy nơi này có một chút khí tức khác thường, chúng ta cũng thật khó có thể phát hiện ra.” Một người dong binh cười lớn trả lời.

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm liếc về Thanh Lân ở phía đối diện, phát hiện tiểu cô nương lúc này người dính đầy cát vàng, song khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn lại tràn đầy một vẻ vui mừng.

Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Viêm đảo đến, Thanh Lân liếc trộm một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tên một tia ngượng ngùng, chợt hướng về phía hắn mở to hai con mắt đẹp đẽ .

“A, tiểu nha đầu, tốt lắm.” Giơ ngón cái lên hướng về phía Thanh Lân , nhìn tiểu cô nương khuôn mặt nở nụ cười xán lạn, Tiêu Viêm khuôn mặt cười nhu hòa, chậm rãi bước tới trước cái động khẩu đen kịt, bàn tay cầm một viên Nguyệt Quang thạch ném vào bên trong động khẩu.

Nguyêt Quang thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lăn lóc mấy cái rồi từ từ biến mất.

Nhìn Nguyệt Quang thạch nhanh chóng biến mất, Tiêu Viêm nhíu mày nhẹ giọng nói:”Xem ra cái thông đạo này cũng không thông thẳng a.”

“Ân, lúc trước chúng ta cũng đã cho người dò xét qua. Phía dưới thông đạo này có ít nhất mười nhánh nhỏ, mỗi cái đều quanh co khúc khuỷu như mình con rắn uốn.” Tên dong binh lúc trước dẫn đương cười khổ trả lời.

“Như vậy a…” Tiêu Viêm chau mày khổ não.

“Có cần ta phái người xuống dò xét một chút không?”. Tiếng cười của Tiêu Đỉnh từ phía sau truyền đến.

Quay đầu lại, Tiêu Viêm nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ lắc đầu nói:”Phía dưới này không biết còn có cái gì nguy hiểm không ? Mạc Thiết dong binh đoàn tổn hao nhiều nhân lực tìm kiếm giúp đệ như vậy, đệ đã rất hài lòng rồi. Nếu lại để bọn họ tiến vào trong tìm kiếm, lỡ có gì đột xuất xảy ra khiến họ bị tổn thương, sẽ khiến đệ hối hận vô cùng.”

“Aa, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ không cần lo lắng. Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta không có hạng người tham sống sợ chết đâu.” Những đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn chung quanh cười lớn nói.

“Như vậy đi, ta sẽ chọn lựa mười người thực lực kha khá, sau đó cùng ngươi đi xuống xem một chút. Dù sao để ngươi đi xuống một mình chúng ta cũng không yên tâm. Nếu lỡ để ngươi xảy ra chuyện gì chắc phụ thân từ Ô Thản thành chạy đến trực tiếp làm thịt bọn ta mất.” Tiêu Đỉnh trầm ngâm một hồi, khẽ cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm do dự một hồi, cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, thoáng trầm mặc, trầm giọng nói: “Bất quá nếu bên dưới có sự cố gì xảy ra, ta hi vọng đại ca các ngươi có thể nhanh chóng mang theo người rút lui trước, về phần an toàn của ta, không cần lo lắng…”

Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. Trải qua đêm Tiêu Viêm đem vấn đề Sa Chi dong binh đoàn giải quyết, bọn họ đối với thực lực của hắn không có điều gì hoài nghi.

“Thiếu gia…Bên trong thông đạo phía dưới có ẩn tàng một ít hơi thở của người nửa năm trước từng tới, ta nghĩ nếu mang ta theo ngài, hẳn sẽ tìm được thông đạo chính xác.” Ngay lúc Tiêu Viêm chuẩn bị hành động, thanh âm của Thanh Lân vang lên, làm cho hắn vô cùng vui mừng lẫn sợ hãi.

“Thật chứ?” Rất nhanh quay đầu lại, Tiêu Viêm dừng bên cô bé búp bê đáng yêu mừng rỡ nói.

“Ân”. Nhìn thấy Tiêu Viêm mừng rỡ, Thanh Lân nhẹ nhàng che miệng cười, khẽ gật đầu.

“Tiểu nha đầu đúng là được việc, haha.” Phóng qua động khẩu, Tiêu Viêm vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của Thanh Lân , nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ khẽ cười nói:”Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu đi thôi.”

“Aa, hảo.” Tiêu Đỉnh cười gật đầu, ánh mắt quét chung quanh một vòng, sau đó điểm ra vài cái tên, đối với những người còn lại trầm giọng phân phó:”Chờ sau khi chúng ta tiến vào trong đó, gia tăng phòng ngự chung quanh, tuyệt đối không để người ta quấy rối. Loại sa tầng này không kiên cố lắm, nếu một người không cẩn thận, làm cho sa tầng sụp đổ, sợ rằng sẽ chôn sống tất cả những người bên trong.”

“Đoàn trưởng yên tâm đi. Trong thời gian này nếu có ai dám tiến vào khu vực này, mặc kệ hắn là ai, chúng ta chỉ có nước hạ thủ tàn nhẫn!” Nghe được Tiêu Đỉnh ra lệnh, thành viên Mạc Thiết dong binh đoàn chung quanh nhất thời vẻ mặt hung hăng cùng nhau đáp lại.

“Nhị đệ, sau khi chúng ta xuống cần một người ở trên này chỉ huy. Nếu như không có người chỉ huy, ta rất không yên tâm.” Phân phó mọi người xong, Tiêu Đỉnh vẫn có cảm giác không tin tưởng được , lần nữa nghiêng đầu nói với Tiêu Lệ .

Nghe vậy, Tiêu Lệ vốn đang chuẩn bị đi theo chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu.

Đem hết thảy mọi chuyện phân phó thỏa đáng, Tiêu Đỉnh lúc này mới lấy một sợi dây, kiểm tra độ chắc chắn rồi cột vào một cọc gỗ, đồng thời cầm đầu kia đi vào trong động.

“Thông đạo này cũng không quá dốc, sợi dây này chỉ là dùng khi vạn nhất phía dưới có người kêu lên thì phải nhanh chóng kéo chúng ta ra.” Vỗ vỗ tay, Tiêu Đỉnh cười nói.

Nhìn được ngay cả chuyện này cũng đã được Tiêu Đỉnh chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Viêm chỉ còn biết cười trừ dẫn đầu đoàn người tiến vào hắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dptk
Ẩn QC