Chương 11: Ánh sáng đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ari bị là một đứa trẻ bị bỏ rơi và sống cùng một người dì ở Hoa Kỳ. Dì mất Ari được nhận nuôi ở trại trẻ Lullaby House.

Rất hiếm khi những đứa trẻ nhớ được ngày đầu tiên khi chúng gặp cha Tobey, nhưng Ari thì luôn nhớ như in giây phút ấy. Lúc đó cô bé mới 6 tuổi.

Hôm ấy trời mưa rả rích. Đã hai lần các xơ gọi đi ăn tối, nhưng cô bé vẫn lờ đi như không nghe thấy gì. Cô bé nằm dài trên bãi cỏ ngoài sân, nhìn những giọt mưa rơi và đoán xem nó sắp sửa chạm vào chỗ nào trên cơ thể.

Đến khi quần áo cô đã ướt sũng thì một người đàn ông trẻ tuổi tiến lại. Hình như đó là cha Tobey. Cha là một giảng viên vật lí của một trường đại học, các xơ nói cha rất yêu những đứa trẻ ở đây. Ông đã tài trợ phần lớn các chi phí ở trại trẻ. Ari chưa gặp cha bao giờ, với cô đó là một người hoàn toàn xa lạ.

Ari có thể tưởng tượng ra cảnh con người xa lạ này sẽ túm lấy cổ mình xách lên và lôi vào trong. Nhưng không. Thay vào đó người đàn ông này lại nằm xuống cạnh cô, khiến cho chiếc áo blazer mặc trên người ông cũng bị ướt sũng.

"Cha đang làm gì vậy?" Ari nhìn ông, vẻ ngạc nhiên.

"Như con thôi, ta đang thắc mắc tại sao lại có mưa." ông lên tiếng.

"Con không băn khoăn về điều đó! Con biết rồi."

"?"

"Xơ nói hạt mưa là những giọt nước mắt của thiên thần."

Cha Tobey làm bộ kinh ngạc "Ôi trời, hóa ra là thế!"

"Không đâu!" cô bé đáp ngay. "Mưa rơi vì tất cả mọi thứ đều rơi!"

Cha Tobey mỉm cười đáp. "Ồ, con biết không Ari. Mọi thứ đều rơi. Đó là do trọng lực."

"Trọng lực là gì ạ?" cô bé ngạc nhiên hỏi.

Cha Tobey nháy mắt. "Câu trả lời sẽ có ngay sau khi con và ta dùng xong bữa tối."

Tobey giảng dạy cho cô những điều tuyệt vời như ánh sáng hành tinh các vì sao và cả các thuyết học cơ bản. Với trí thông minh và sự tò mò của mình cô bé đã trở thành một học sinh tài năng của ông. Tobey bảo vệ Ari như thể cô bé là con ông vậy.

Thế rồi Tobey phải rời xa trại trẻ mồ côi.

"Cha sắp đến Thụy Sĩ. Cha được mời đến để làm việc cho CERN."

Ari mím môi, cô bé cuối gầm mặt xuống đất, những giọt nước mắt lăn xuống gò má. "Cha sẽ không trở lại đây nữa ạ?"

Tobey đặt tay lên vai cô, lãng tránh câu hỏi của cô bằng một câu hỏi khác. Ông dịu dàng nói. "Con sẽ đến Thụy Sĩ cùng ta chứ?"

Đến Thụy Sĩ? Một nơi tuyệt vời, một nơi mà cô gái bé bỏng chưa bao giờ dám mơ tới.

_____________

Trời đã tạnh mưa từ sớm, bầu trời tỏa ra những tia nắng màu cam ấm áp cuối cùng. Cởi chiếc áo thấm đẫm cả nước mưa vứt sang một gốc phơi khô.

Ari ngồi tựa lưng trên thân cây, cô nhắm nghiền hai mắt, cố điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp của mình. Cô đưa tay đặt lên trán, lòng ngực cử động chậm rãi.

Cô thầm rủa chết cái sức khỏe yếu ớt này của mình.

"Cậu lại bị hạ thân nhiệt nữa sao?" Gen cất giọng nhìn về phía cô. Trong cậu ta có vẽ lo lắng.

"Có lẽ vậy" Ari nghiêng đầu, ánh sáng
chiếu lên gương mặt lấm lem nước của cô càng thêm nhợt nhạt.

Bên dưới, mọi người đang tạo ra bánh xe đồng. Họ đập mỏng miếng đồng ra và mài lại bằng corundum.

Senku sử dụng nước sơn phủ lên dây đồng. À có lẽ cậu ta dị ứng nước sơn!

Được rồi, nhóm của Senku đã hoàn thành xong máy phát điện quay tay chạy bằng sức người. [ dưới sự đứng nhìn và không giúp đỡ được gì từ Gen và Ari ]

"Phải quay hai cái đĩa cùng một lúc à? Nghe có vẻ khó nhỉ?"

"Nếu không quay đồng bộ thì nó sẽ hỏng mất!"

"Hửm, chẳng phải điện quá là tuyệt vời sao Senku-chan~ chỉ cần có điện chúng ta có thể sửa chữa những cây giáo bạc và vàng phải hông?!" Dù vẫn chẳng biết tẹo nào công thức nhưng Gen vẫn nhiệt tình dụ dỗ hai con người ngây thơ Kinrou và Ginrou gia nhập.

"Ông có biết gì về quy trình mạ kim loại bằng điện không thế?"

"Đương nhiên là hông roài!"

"Cậu thật sự chém gió thành bão rồi đó."

Hai bạn trẻ quay khí thế.

"Cậu thật sự có thể tạo ra điện sao?"

"Đây là sợi tre đã được hấp hơi!" Senku đưa cho Gen xem một mẫu trúc nhỏ mềm oặt được đặt cẩn thận trên một chiếc lá.

Đoạn cậu leo lên nóc chòi, nắm lấy hai đầu dây dẫn điện.

"Cậu ta định tạo ra bóng đèn sợi đốt?" Ari từ phía cái cây đối diện nhìn về phía Senku nghĩ thầm.

"Cậu biết không Chrome, ở thời đại của tôi không có cái gọi là bóng tối. Nhờ khoa học nhân loại đã chiến thắng bóng tối. Bóng đèn sáng rực của lão Edison. Thứ này sẽ thấp sáng màng đêm lần đầu tiên sau 3700 năm."

"Ánh sáng đầu tiên của khoa học."

Dòng điện chạy sinh ra từ lực quay của hai người Kinrou. Truyền đến hai đầu dây dẫn. Tiếp xúc trực tiếp lên sợi tre. Ánh sáng tỏa lên rọi cả khu rừng.

Rực rỡ và sáng chói.

Ari dỗi mắt nhìn về phía chân trời. Nơi những vì sao sáng rực và lấp lánh kia. Sáng thật nhưng cũng thật xa.

Khoa học thật sự là một bước tiến giúp con người chạm gần hơn tới vũ trụ những điều mà những người tầm thường như chúng ta không bao giờ dám mơ tới.

Và bây giờ một lần nữa họ đang gầy dựng lại nền tảng khoa học ấy từ con số 0.

Một cuộc cách mạng khoa học.

Anh có nghĩ vậy không Tsukasa?

_____________

Hé lô mng, hình như tui sủi hơi lâu quá rồi ;-;

Nhưng nếu tui nói tui ổn thì đó là một lời nói dối.

[ Spoil ]

Tsukasa.

Anh ta hủy kèo đi mật trăng 🥲

Chờ bao lâu để thấy Tsukasa và mong được thấy Tsukasen lên mặt trăng cùng nhau, thì Tsukasa nhường slot cho Kohaku.

Thật sự tức muốn khóc luôn á, lúc nghe tin đấy tui định drop mẹ truyện khỏi đu fandom gì nữa :(

Sắp tới chắc sẽ hồi sinh anh trai Stanley của tui. Nhưng tui vẫn rầu quá người lạ ơi 🥲

Tui lại sủi tiếp đây, thế nhá!

30/11/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net