Chương 30: Bóng đêm rực rỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới những tán cây, những giọt sương sớm từ trên cao khẽ động trên những chiếc lá nhỏ. Đây có thể là những giọt sương cuối cùng rơi vì ngay sau đó là sự chuyển mình bất chợt của thiên nhiên khi sắp vào đông.

Tia nắng yếu ớt rồi nhanh chóng nuốt trọn màng đêm.

Trời sáng.

Chrome bò lộm cộm ra khỏi khu rừng, cậu nằm sắp đưa tay với gọi người cộng sự của mình.

Giọng thều thào.

"Hoàn thành rồi Senku. Sau ba ngày,... Ba đêmm."

Senku quay đầu cùng mọi người nhanh chân chạy về phía khu rừng nơi Chrome chỉ điểm.

Nơi đây mắt mọi người là một chiếc bánh xe nước khổng lồ đang luân phiên vận chuyển dùng lực của dòng nước xoay vòng.

"Cái đó..."

Bất ngờ chưa ông dà.

"Bất ngờ phải hông Senku, cái này là trả thù cho cái biểu cảm ông không có cảm xúc tẹo nào với thanh nam châm ma thuật của tuiii."

Senku có chút ngạc nhiên nhưng thứ này chẳng phải là bánh xe nước lúc cậu học cấp 2 đã biết rồi sao.

Bất ngờ chỗ nào!?

"Ụa cái này là bánh xe nước mà?"

Ông Kaseki và Chrome vừa nghe đã trợn mắt há mồm mà té xuống đất.

Lại biết rồi hở???

Đạ mú 3 ngày công không làm cu li, còn lỡ miệng hứa nếu Arisu thiết kế giúp thì họ sẽ làm cho cô cái gì mà có cái ghế với bánh xe để đẩy đẩy á.

À đúng rồi xe lăn độ.

[?]

[Ari: đọc giả đừng thắc mắc, ai chẳng có ước mơ. Xe lăn độ là sau này về già tôi với mấy cụ trong xóm làng đua thôi ;)]

Cơ mà trong mơ hồ ảo giác cuộc đời, Chrome nghe loáng thoáng hình như bánh xe nước đó gì gì mà kỷ nguyên sức mạnh máy móc gì đó. Thật ra cũng là vậy, ngay từ đầu Chrome và ông Kaseki làm cái máy bự bự này là muốn nhờ sức nước đẩy, tạo ra lực để giúp mọi người không phải tốn nhiều công sức vào việc xoay vòng tạo điện nữa.

Senku mỉm cười đắc thắng nhìn Ari đang ngồi chóng tay lên má chán đời nhìn họ.

"Đây chắc phải là chủ ý của cô nhỉ?"

Ari lắc đầu: "Không, ngoài việc vẽ theo đường nét thiết kế họ yêu cầu thì tôi không làm gì cả. Tất cả là trí tuệ của họ."

"Kukuku kỷ nguyên của sức mạnh máy móc sắp bắt đầu rồi..."

Nhà máy thủy điện ư. Chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây.

_____________

"Bé yêu của Gen đang làm gì đó?"

Thiếu niên hai mái Đan Trường nữa đen nữa trắng đút hai tay vào ống tay áo chạy đến cạnh Ari nhõng nhẽo.

Ari không thèm nhìn cậu lấy một cái vẫn như thế ngẩng mắt nhìn phía chân trời xa xăm.

"Tiễn khách."

"Hở???"

"Không phải văn hóa ở Trung Hoa khi bọn họ nói "tiễn khách" thì có nghĩa là "cút con mẹ mày" đi à."

"..."

Cô ngồi trên tản đá chân trái vắt lên chân phải mắt không hề di chuyên, thuận miệng hỏi.

"Hfmm...Đùa thôi, có việc gì?"

"Hây dà, cô nương đây lúc nãy còn tiễn các hạ đuổi người ra đi chứ hả..." Gen cợt nhả.

"Cô nương-chan cứu mạng các hạ bây giờ không chứ hả, tên yêu bà bà đầu xanh kia đang ra sức bốc lột mọi người, yêu bà bà nói phải bắt Gen Gen yêu dấu của cậu làm sợi vàng dài từ đây đến tận lên tới ngọn núi kia..."

Ari hơi nâng mắt, nhìn Gen một cái.

"Tớ không làm phụ đâu."

"Các hạ có kế sách thế này, cô nương-chan chỉ cần đấm vào má các hạ một cái, bị thương chắc chắn không cần làm việc nữa a."

"Đấm cậu?"

"Đúng òi, đấm vô má tớ nè, đây nè nhẹ nhẹ thôi đỏ đỏ là được rồi." Gen chỉ chỉ vào hai má mình.

Ari hơi thản nhiên nhìn cậu, thở dài.

"Lúc nào mà tớ chẳng nghe thấy "đấm vào mặt tôi nè" mỗi khi cậu mở miệng."

"Sao lúc nào cậu cũng dùng mấy lời lẻ như vậy để chăm chọc tớ..."

"Thế cậu thích bị chọc bằng dao hơn á?"

"..."

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc bằng cách Ari bắt tay vào phụ Gen làm sợi vàng.

Không ai bị đấm cả.

Nhờ có điện từ nhà máy thủy điện của Chrome và ông Kaseki, Senku nhanh chóng tạo ra pin để lưu trữ dòng điện bằng cách nhúng hai tấm chì là dung dịch Axit Sunfuric.

Người đau lòng nhất là người đau dạ dày, người vui mùng nhất chính là 2 thợ cu li chuyên nghiệp Kinrou và Ginrou. Thoát kiếp lau động ngục tù.

"Sức mạnh máy móc muôn năm. Ấu de."

Nhờ vào sự thay đổi của chuyển động quay thành chuyến động tịnh tuyến của bánh răng Senku và mọi người thành công tạo ra máy thổi giúp việc thổi lửa lò nung đỡ tốn sức lực con người hơn.

Không phải đánh thuế lao động của người dân mạnh như Gordon Ramsay đánh trứng nữa.

"Sức mạnh máy móc muôn nămmmm"

"Tui nói rồi đâu có không cho mấy người nghỉ xã hơi đâu."

Thức ăn cho mua đông cũng đã chuẩn bị xong, có điện rồi nên Senku và Chrome cũng bắt đầu tạo ra bóng đèn.

"Khi được thắp sáng nó sẽ đạt tới nhiệt độ 2.000 và sợi vàng sẽ chảy chúng ta sẽ ra cố thủy tinh với một số chất dính."

"Arisu vì họ không biết chữ nên cô vẽ giúp tôi sơ đồ trình tự chế tạo ra đèn điện, khi không có chúng ta những người dân trong làng có thể tự chế tạo nó."

"Và ừm... Những thứ khác nữa."

Ari đang ngồi làm sợi vàng cùng Gen nhướng mày đá đểu: "Tôi trở thành sợ lí của ngài từ khi nào vậy, quốc trưởng?"

"Kukuku không phải đâu là cộng sự mới đúng."

"...Tên dẻo miệng."

.

"Senku? Đi với tôi một chút, nhanh lên trời sẽ tối mất..."
___________

Ánh hoàng hôn xuất hiện. Trời đã choạng vạng tối. Không khí ngày một lạnh đi, Ari chống tay ngồi trên cao tản đá nhìn xuống ngôi làng.

Đốm lửa trước mặt tí tách xì xèo tiếng gỗ cây cháy.

Mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của người mặc áo tím đang ngồi lay hoay với cái bóng đèn thủy tinh trên tay.

Senku sau khi đi cùng Chrome đã trở về từ sớm.

"Tuyết rơi rồi, Senku. Chúng ta có nên trì hoãn thử nghiệm bóng đèn lại không?"

"Nếu có thể thì hôm nay là lí tưởng đấy."

"Ông nối giúp tôi nốt mấy sợi còn lại nhé."

Senku bỏ dở việc còn lại giao tất cả việc thử nghiệm lại cho Chrome, một mình đi đến chỗ Ari.

Đông người nháo nhiệt như vậy, nhưng có một người luôn cố gắng rời xa không muốn hòa nhập như vậy.

Không phải là vì cô không muốn cạnh họ, chỉ là... Những người ấy thật sự không thể chạm vào.

Cô sợ mình lại sẽ yêu quý họ.

Ari nhắm mắt thầm cảm nhận những bông tuyết đầu tiên rơi xuống. Chạm vào mặt mình.

Tuyết rơi rồi.

Màu đen bủa vây đôi mắt, và nhấn chìm cô xuống muôn nghìn lớp tuyết lạnh.

"Tìm thấy rồi!"

Ari rũ mắt, quay đầu nhìn Senku đang đi tới.

Chỉ một khắc, nụ cười của Senku dưới ánh sáng mờ nhạt của đóm lửa. Khuôn mặt của cậu bị ánh lửa nhuộm đến sáng ngời. Như xóa tan đi bóng tối trong tim, như kéo cô ra khỏi ngôi mộ của cha trong đêm đông giá rét, như thể bỏ quên hết thảy. Duy chỉ còn tiếng tim đập liên hồi và mớ cảm xúc hỗn tạp không thể giải thích bằng lời.

"Hửm?"

Từ vạt áo lấy ra một gói vải nhỏ bọc trong đó là chiếc vòng cổ.

"Là đá tourmaline đỏ."

Senku giương tay lên hướng Ari mà đưa tới, đầu mặt trang sức đã bởi vì nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu trở nên ửng đỏ.

"Chrome phát hiện ra một hang động có rất nhiều các loại đá. Tôi đã tìm thấy chúng."

"Loại đá này tuy không quý, nhưng bản thân nó lại có thể sẽ tùy nhiệt độ thân thể tăng cao mà chuyển hồng, đuổi hàn giữ ấm cơ thể."

"Có vẻ như cô sợ lạnh. Và, ừm, để cảm ơn vì những bản vẽ."

Ari hơi bất ngờ, đưa tay, rất tự nhiên mà nhận lấy viên đá được người nọ khéo léo làm thành chiếc vòng cổ kia. Đeo lên cổ. Thần sắc có chút quỷ dị cao lãnh nhưng vành tai đã đỏ ửng, đầu ngón tay đỏ cứng nhắc.

Miệng lẩm bẩm cảm ơn.

Senku mỉm cười nhàn nhạt, đưa tay lên khéo léo chỉnh lại cổ áo hoàn hảo che đi thứ ánh sáng lấp lánh nơi cổ.

Ánh đèn bất ngờ được Chrome thấp sáng lên, thứ ánh sáng rực rỡ trong đêm tối. Long lanh và rực rỡ.

Hôm nay là giáng sinh.


Cả hai đều hướng mắt nhìn vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, ánh trăng vẫn thế, to và tròn vành vạnh, bất luận thế nào cũng không thay đổi, trái ngược với những giao động lúc bấy giờ trong tim hai người.  Phải chăng khung cảnh nào đấy tương tự như vậy đã diễn ra bị vùi vào mảng nào đó sâu trong kí ức người kia.

Giá mà cậu nhớ ra nhỉ?

Senku: "Trùng hợp ghê ta."

Cô phì cười.

Chrome nhìn nhìn đèn điện chính tay mình bật sáng kiêu ngạo hất tóc: "Xem hai người họ kìa, tình tứ ghê chưa."

Gen phóng mắt nhìn một lượt tìm Ari, vẫy vẫy tay chỉ vào bóng đèn điện.

"Ari-chan giáng sinh an lành."

"Ừm."

Anche tu, Buon Natale. E vorrei che rimanesse così.

(Ừ. Cậu cũng vậy, giáng sinh vui vẻ. Và ước rằng chúng ta sẽ mãi như thế.)

___________

Senku: "Theo Einstein thì thời gian là tương đối cho nên giờ chạy deadline là một cách healthy, bà vẽ nốt 10 bản thảo sơ đồ ống chân không, pin, bộ điện thoại, và cả máy thu phát vô tuyến dùm tui trong đêm nay nha 😉❤"

18/8/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net