Ngoại Truyện: Câu chuyện của những nhà khoa học (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối, có hai bóng người đang nói chuyện. Người đàn ông trong bóng tối mở lời, giọng đầy quyền lực.

"Benvenuto."

Người con trai khẽ cúi đầu đáp lại.

Anh ta có thân hình cân đối, các đường nét trên khuôn mặt mang vẻ đẹp tinh xảo. Tóc của anh dài vừa phải và vuốt ngược ra sau gọn gàng, với một lọn lớn xõa xuống mặt và vùng nhỏ quanh tai được cạo ngắn.

"Có làm được việc không, Stanley?"

Người con trai tên Stanley rũ mắt. "Được làm việc cho quân đội là niềm vinh dự đối với tôi."

"Perfettamente."

Người đàn ông có vẻ hài lòng - Ngươi được việc lắm.

"Hãy nghỉ ngơi đi. Đêm nay chúng ta sẽ thay đổi cả thế giới..."

Bước ra khỏi tòa nhà trụ sở. Rảo bước trên phố, Stanley hình dung ra quá trình thực hiện nhiệm vụ tối nay.

Đây có lẽ là nhiệm vụ thứ 3 cấp trên giao cho anh. Stanley làm việc trong quân đội và nghe theo bất kỳ nhiệm vụ nào cấp trên giao cho anh.

Lần này Stanley đến Thụy Sĩ. Một nhiệm vụ mật mà những nhà lãnh đạo giao đến.

Chiếc điện thoại trong người anh khẽ run lên. Stanley cầm lấy điện thoại, tiện tay châm điếu thuốc lên môi. Rít một hơi dài.

"Ây do, quát súp sao rồi! Cậu ổn đấy chứ Stanley? Lại hít khói độc vào phổi à?" Giọng người đầu dây bên kia vang lên. Stanley từ từ phả khói thuốc ra không khí, dõi mắt theo chuyển động của chúng khẽ mỉm cười.

"Tha cho tôi đi. Chỉ là hút thuốc thôi mà."

"Tôi nghĩ là cậu nên lo cho cậu học sinh mới của mình đi đấy, Xeno."

"Haha, cậu nên lo cho mình trước khi nói tôi đấy, xem ai đang khẩn trương mò sang Thụy Sĩ vì có thêm thông tin về em gái thất lạc kìa."

"Tch- con bé là sự cố ngoài ý muốn của mẹ tôi. Bà đem nó gửi đến nhà dì tôi, vì một vài lí do nên con bé được một người đàn ông nhận nuôi. Tôi đang cố liên hệ với những người điều tra."

Dù sao thì tôi cũng chẳng biết đến sự tồn tại của con bé trong mười mấy năm qua mà.

"Được rồi, còn về nhiệm vụ... Cậu nên cẩn thận đấy, Stan."

Xeno không nghi ngờ chút nào rằng Stanley có thể hoàn thành nhiệm vụ một khi anh quyết tâm vào nó. Nhưng vẫn cứ muốn nhắc nhở người bạn mình, dù gì thì lần này anh ta thực hiện nó ở một nơi hoàn toàn xa lạ và hơn hết là cùng với một người khác.

Bản thân Stanley không quá đặt nặng nó. Anh hiểu rõ vấn đề, điều anh muốn là nhanh chống xong việc rồi gặp em gái.

Cuộc điện thoại kết thúc, Stanley nhanh chân rời khỏi đám người nhộn nhịp trên phố rẽ vào một khu nhà, chuẩn bị đồ nghề cho nhiệm vụ tối nay.

Chuông cửa reo lên, một người bước từ trong ra. Mở cửa, anh là một kẻ nhanh nhẹn giảo hoạt. Các cơ trong người anh ta căng lên, chiếc áo hoodie cổ cao giấu nhẹm đi biểu cảm khuôn mặt, anh ta ngước mắt, nhìn chầm chập vào Stanley.

"Ồ chào, Jealous!"

_____________

Cách đó vài kilomet, sau bài diễn thuyết gây chấn động toàn giới khoa học, suy nghĩ của ông về hệ thống giáo dục nữa vời của CERN phổ cập với dân chúng. Tobey về đến nhà với tâm trạng mệt mỏi.

90 tiếng trôi qua kể từ khi phát biểu kết thúc.

Cô bé Ari 10 tuổi đang ẩn mình dưới một gốc cây to gốc vườn chăm chú đọc sách. Cô bé thả hồn theo một ý nghĩ xa xôi nào đó.

Tobey thì đang ngồi đánh máy tính trên chiếc bàn gấp nhỏ.

"Hfpmm, để xem... Cách đây vài tuần ở Nasa có một học sinh tiểu học đã gửi thư vào hệ thống của họ."

"Đó là một số câu hỏi ngu ngốc về tên lửa. Ôi chúa, thật là... Chẳng hiểu họ có biết bảo vệ thông tin hệ thống không vậy."

Giọng nói của một người đồng nghiệp của Tobey vang lên từ điện thoại ông. Ari bên cạnh cố lờ đi.

Đó là Stephen.

Từ bé, cô đã không thích Stephen. Cô bé có cảm giác ông ta chỉ đang lợi dụng cha cô để hoàn thành những dự án khoa học của ông ta. Dù sau này cô bé có ngưỡng mộ trí thông minh kiệt xuất của ông, thì lối cư xử vô tình lạnh lẽo của Stephen vẫn luôn đối lập hoàn toàn với thái độ nồng hậu của cha cô.

Ấy vậy mà kỳ lạ thay, hai người lại luôn kính trọng nhau, dù không ai nói thành lời. Có một người đã từng nói với cô, thiên tài thường chấp nhận tài năng một cách vô điều kiện.

"Stephen! Không nên nói vậy, tôi nghĩ đó là sự tiến bộ của những đứa trẻ. Bọn nhỏ sẽ còn tiến bộ hơn nữa. Người trẻ rồi sẽ vượt qua chúng ta thôi. Bằng một cách nào khác. Đó là quy luật." Tobey đang tập trung ghi chép gì đó vào bản thảo, vừa trả lời người bạn đang video call với ông.

"Cậu có nghĩ tôi nên làm thêm vài phụ kiện cho máy da tốc hạt "tí hon" này." Stephen vừa hỏi vừa đưa mấy dụng cụ lên trước máy quay.

"Ý tưởng hay đó Stephen!"

"Được rồi, tới đây thôi. Tạm biệt!!"

"Tạm biệt, Step."

Tiếng chuông ngoài cửa vang lên inh ỏi, bên ngoài là một anh nhân viên giao hàng. Anh ta hình như đã phát ngán với việc ngày nào cũng giao hàng trăm phụ kiện máy móc linh tinh khoa học tới nhà Tobey.

"Ari?"

"Dạ?"

"Ra trước cổng nhận giúp cha bưu phẩm!" ông nhéo má cô bé.

Ari phòng má, chạy tò te ra ngoài cổng. Nhận bưu phẩm từ người giao hàng. Cô bé nhỏ ôm chiếc hộp bự gấp đôi mình, vừa chạy lại chỗ Tobey vừa nhìn chầm chầm vào cái hộp.

"Nó là gì vậy cha?" cô bé thắc mắc.

"Mô hình một con robot tên là Rei 01." ông liếc sơ qua dãy băng gói trên bưu phẩm.

Ari mở hộp ra. Ngắm nghía bức tượng hình cô gái tóc vàng.

"Có tới 2 mô hình như vậy. Của một người bạn cha gửi tặng vì đã giúp đỡ ông ấy chế tạo ra phụ kiện cho nó." Tobey thì thầm rồi bật ra một tiếng cười khẽ "thật ra đây là thiết kế ban đầu thôi. Trên thực tế thì khác xa!..."

Cất lại bức tượng mô hình vào hộp, Ari tìm thấy một lá thư được giao kèm theo. Phong bì dày và nặng, trên chất liệu giấy da màu vàng nhạt là một chiếc huy hiệu của trại trẻ lúc nhỏ Ari từng ở.

Tobey mở ra đọc, có vài giấy tờ quan trọng và trên góc còn có một vài tấm hình chụp lúc Ari còn bé. Và hình của một người con trai...

Ông lặng một lúc lâu rồi mỉm cười hạnh phúc.

Tobey vẫy tay gọi Ari đến gần. Cô bé không hiểu gì, làm theo. Tobey đưa tay xoa xoa cái đầu trắng tinh.

"Luật sư nói họ đã tìm được người thân của con rồi. Ngày mai con sẽ được gặp anh trai con đó!" Tobey nhìn cô bé nhẹ nhàng nói.

Ari bất ngờ ôm chầm lấy Tobey, bả vai khẽ run. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má. Mím chặt môi, dụi đầu vào vai cha hỏi. "Họ sẽ đến đón con đi!? Con sẽ không được gặp cha nữa ạ?"

Vẻ khó chịu hiện lên khuôn mặt của Ari.

Cô bé vui vì có thể tìm được người thân. Ngoài dì và những người bạn tình của bà. Ari chưa từng nghĩ bản thân mình lại có một người anh trai. Hơn thế nữa là một gia đình!

Nhưng cô bé không muốn xa cha. Cha là tất cả với cô.

Giọng cô bé run rẩy. Tobey đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô. "Cha vẫn sẽ ở bên con. Dù thế nào đi nữa."

Nghe Tobey nói vậy, tâm tình cô bé đỡ hơn đôi chút. Cô bé quẹt vội những giọt nước mắt hạnh phúc đang trực trào. Một khoảng lặng đầy căng thẳng trôi qua.

Không muốn chịu đựng bầu không khí ngột ngạt Ari bất ngờ chỉ vào tấm ảnh trên hồ sơ phong thư, cô bé phì cười, gò má ửng hồng.

"Anh đẹp trai này là anh trai của con?"

Tobey mỉm cười dịu dàng giải thích. Một vài cọng tóc theo gió nhè nhẹ bay lướt lên khuôn mặt của cô gái nhỏ, ông đưa tay vén chúng ra phía sau. Từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt cô. "Ngoài mái tóc dài và đôi mắt ra thì anh ta hoàn toàn giống con."

Ngày mai chúng ta sẽ gặp anh trai của con. Bài diễn thuyết khoa học của cha vừa hoàn thành. Dự án khoa học cùng chú Stephen tạo ra máy gia tốc hạt cũng xong nốt. Cha sẽ ở bên Ari mãi mãi, Ari sẽ có một gia đình thật hạnh phúc.

Mọi thứ thật tuyệt.

_____________

Benvenuto (tiếng Ý): Chào mừng.

Perfettamente (tiếng Ý): Tuyệt vời.

Máy gia tốc hạt: là các thiết bị sử dụng các năng lượng bên ngoài truyền cho các hạt nhằm tăng vận tốc và do đó, làm tăng năng lượng của hạt chuyển động. (Theo Wikipedia)

⚠️ Tình tiết chỉ mang yếu tố tưởng tượng nhằm mục đích phục vụ cho nội dung truyện. Không liên quan ảnh hưởng đến thông tin lịch sử khoa học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net