Part 2 - End -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ tiếp tục di chuyển.

Miễn là Draco tiếp tục di chuyển, hắn sẽ ổn, hoàn toàn bình thường, giống như trước đây. Mỗi khi hắn dừng lại, khi ngồi trong lớp học, khi ăn, khi nhìn vô định vào tấm rèm che quanh giường và giả vờ rằng hắn sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, những lúc đó cái lạnh sẽ tìm đến hắn. Bắt đầu từ bàn chân và bàn tay, rồi tỏa ra cánh tay và cẳng chân, cái lạnh bao trùm thân thể hắn như một tảng băng.

Pansy đã gợi ý rằng hắn nên gặp một phù thủy chữa bệnh và Blaise đã gật đầu tán thành. Draco không cần phải gặp một phù thùy chữa bệnh bởi hắn biết lí do vì sao. Tiếp xúc quá nhiều với Lời nguyền Tra tấn sẽ khiến bản thân bị ảnh hưởng. Draco thấy mình thật may mắn vì chỉ có hệ tuần hoàn máu của hắn bị tác động, còn hơn là những tổn thương của hệ thần kinh hay bị tra tấn đến phát điên.

Như thường lệ, Draco từ bỏ giấc ngủ sau một tiếng đồng hồ, khi hơi ấm đã biến mất khỏi đống chăn dày sụ. Hắn choàng một cái chăn quanh người, dù sao nó vẫn tốt hơn áo chùng, rồi đi xuống phòng sinh hoạt chung, đốt lửa với một cái vẩy đũa và ném thêm mấy khúc gỗ từ đống củi bọn gia tinh đã chặt. Hắn vươn tay và chân ra gần ngọn lửa nhất có thể, cho đến khi cái nóng bỏng rát như những mũi kim đâm, nhưng hơi ấm vẫn không thể chạm vào làn da hắn.

Hắn quay ra nhìn khi nghe tiếng ai đó bước vào "Mày đến muộn" Draco nói.

Harry đưa một tay vò tóc và nở nụ cười ngại ngùng "Ron muốn nói chuyện".

Draco khẽ hừ mũi, nhìn Harry ngồi xuống giữa ghế sofa, thả cái gối cậu mang theo xuống đầu ghế và nằm xuống với một cái ngáp dài.

Draco co chân lên ghế và quay đầu đối diện với Harry, lưng hắn dựa vào thành ghế. Harry mở bừng mắt, nhìn xuống hắn rồi di chuyển chân đến khi chân cậu ở trên chân Draco.

Hơi ấm ùa vào người Draco, đến tận xương tủy và hắn rùng mình. Người bình thường không thể ấm đến thế này được. Nhưng Harry thì có. Như thể có một ngọn lửa cháy trong cơ thể cậu.

Draco vươn người về phía trước và để tay xen kẽ với chân Harry. "Sao mày ấm quá vậy?" Hắn vô thức hỏi lần thứ 5, và mong chờ một câu trả lời quen thuộc.

"Thế tại sao mày lạnh thế?" Harry hỏi lại, như thường lệ, cậu nhắm mắt lại, giọng nói thể hiện rõ cơn buồn ngủ.

Và rồi Draco sẽ lại bịa ra lí do gì đó chẳng hạn như vì bây giờ là mùa đông, vì Harry là đứa khác người, vì...rất nhiều lí do khác. Nhưng lần này –

"Là do Lời nguyền Tra tấn" Draco khẽ nói. Hắn không nghĩ Harry sẽ thương hại hắn, nhưng hắn không thể nhìn cậu, vì vậy hắn nói với cái sofa "Chúa tể Hắc ám rất thích trừng phạt ai đó khi kế hoạch của hắn không diễn ra như dự định...và dì Bella, ờ thì tao đã ở đó. Tao đã luôn có mặt ở đó".

Cái ghế hơi cọt kẹt khi Harry di chuyển, cậu ngồi dậy và nhẹ nắm lấy cổ tay Draco, trượt tay xuống để nắm lấy tay hắn. Khi Draco ngẩng lên nhìn, Harry mỉm cười và nằm xuống ghế, kéo Draco theo cậu.

Draco kêu lên vì bất ngờ, vừa chống đỡ, vừa ngã lên ngực Harry.

Harry bật cười, Draco lườm cậu và nhéo mạnh lên tay cậu. Harry đẩy tay hắn ra. "Thằng khốn này!"

"Mày nên cảm thấy may mắn vì tao không đè đầu gối vào thằng em của mày đấy" Draco lầm bầm khi chìm vào thân nhiệt ấm áp của Harry và thư giãn khi nằm trên người cậu.

Hắn có thể cảm thấy Harry cười khúc khích. Bằng một cái vẩy đũa, cái chăn của Draco xuất hiện trên tay Harry và cậu trùm nó lên cả hai người. Draco khẽ rùng mình khi cái chăn phủ lên lưng cậu và bắt đầu hấp thụ thân nhiệt của Harry. Cậu vòng tay ra sau lưng Draco, để tay giữa hai bả vai hắn.

"Tao đã chết" Harry khẽ nói.

Draco ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cậu nhưng ánh mắt Harry cố định trên trần nhà.

"Trong trận chiến ở Hogwarts. Tao thực sự đã chết khi Riddle tấn công tao bằng Lời nguyền Chết chóc và rồi – " Cậu siết chặt tay và Draco cảm thấy lực đạo xung quanh cơ thể mình giống như một cái ôm "-tao đã sống lại..."

Draco hạ tay xuống, ngón tay hắn cuộn tròn trên vai Harry qua lớp áo phông bạc màu của cậu, nó mềm như lông cừu vì đã được giặt quá nhiều lần.

Harry thở dài và cúi xuống nhìn hắn với một nụ cười méo mó "Kể từ đấy lúc nào tao cũng ấm hơn người bình thường".

"Hmmm" Draco vô thức nói, má hắn bỗng nóng bừng một cách khó hiểu. Hắn quay đầu, để má mình tựa vào ngực Harry. Hắn có thể cảm thấy nhịp tim của Harry, nặng, chậm chạp, và mạnh mẽ.

"Tuyệt thật. Bây giờ tao với mày nói về cái quái gì đây?" Draco tỏ ra khó chịu, mặc dù nghe không giống lắm.

"Mày là người bắt đầu mà" Harry trêu chọc.

Draco hừ mũi vào cái áo của Harry.

"Với lại" Harry khẽ nói "Chắc chắn tao với mày sẽ nghĩ ra một cái gì đấy thôi". 

--------------------------------

"Dạo này cậu ngủ tốt hơn rồi đấy"

"Hmm?" Harry mơ hồ đáp lại, ngẩng lên khỏi quyển sách để nhìn Hermione.

Hermione đảo mắt "Cậu ngủ tốt hơn rồi đấy" Cô lặp lại, chỉ vào mặt mình "Mắt cậu không còn quầng thâm nữa và cậu không còn ngủ gật trong lớp...ừm, gần như vậy"

"Ừ" Harry nói, chỉnh lại cà vạt đến khi nó đủ lỏng để có thể những ngón tay có thể lọt qua, rồi cởi hai khuy áo trên cùng và mở rộng áo để thoáng hơn. Cậu đã cởi bỏ áo chùng, cậu gần như không mặc nó nữa.

"Nhưng!" Cô chỉ cái bút lông vào mặt cậu "Ron nói cậu thường xuyên không ở trên giường vào buổi sáng, đôi lúc là vào buổi đêm, điều này khiến mình nghĩ giải pháp cho giấc ngủ của cậu là ở đâu đó hoặc với ai đó khác".

Harry vô tư chớp mắt trước cái nhìn nghi ngờ của cô "Dạo này mình ngủ ở phòng sinh hoạt chung" Rồi cậu thêm vào, giống như thêm một mảnh ghép vào bức tranh xếp hình "Trên ghế sofa".

Lông mày Hermione nhíu lại "Một cái ghế sofa? Cái ghế sofa thoải mái hơn giường của cậu à"

"Ừ thì, nó lạnh hơn và – " Harry trêu chọc "- hiển nhiên là ít tiếng ngáy hơn"

Cô nhìn xung quanh những bức tường đá cao "Đúng là ở đây lạnh hơn. Nó giải quyết vấn đề thân nhiệt cao của cậu hả?"

"Vấn đề thân nhiệt cao?" Harry bật cười "Cậu làm như thể nó là một bệnh gì đó không đúng với người bình thường vậy".

"Mày đâu có phù hợp với người bình thường" Draco nói một cách mỉa mai khi đi ngang qua họ để ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

Harry bật cười. Cậu khá ngạc nhiên với cái cách chàng trai cao ráo tóc vàng trông tinh tế và thanh lịch khi mặc ba cái áo len chồng lên nhau. Draco dừng bước khi Harry gấp sách lại và để nó lên bàn phía trước mặt "Muộn rồi mà mày đi đâu thế?"

"Đến thư viện. Tao cần một quyển sách trước khi cô Pince rời đi" Draco nói, hắn vươn người về phía trước như muốn bước đi nhưng lại ngập ngừng, chỉ là đôi chút.

Đó là lời mời duy nhất mà Harry cần "Cho bài tập Bùa chú hả? Tao cũng đang gặp vấn đề với nó" Cậu đứng dậy và cùng Draco đi vòng qua ghế sofa để xuống thư viện. Cậu đã hi vọng Draco từ chối hoặc mỉa mai cậu nhưng hắn chỉ nhìn Hermione với chút lo lắng rồi bước ra hành lang.

Harry nhanh chóng vẫy tay với Hermione trước khi đi cùng Draco, phớt lờ vẻ mặt khó hiểu của cô.

Họ im lặng đi cùng nhau trong giây lát. Các hành lang gần như không có bóng người khi sắp đến giờ giới nghiêm, dù sao thì với cái lạnh đang bao trùm lâu đài, không nhiều người muốn ở lại lâu hơn.

"Có thật là mày có vấn đề với bài tập Bùa chú không?" Draco hỏi.

Harry nhìn sang, phát hiện ra Draco đã cho cả hai tay vào ống tay áo và đang giữ chặt chúng trước ngực.

Harry nhún vai "Ờ thì nó khó mà, cái mớ biến thể của thần chú ấy. Đâu có ai cảnh báo trước là những bùa chú cao cấp thay đổi hoàn toàn so với những bùa chú đơn giản trước đây".

Draco mỉm cười rất nhẹ, nhìn sang phía Harry "Đến thời điểm này tao đã tìm ra 27 thần chú phát sáng".

"27?" Harry kêu lên "Tao mới chỉ tìm được 18 cái!"

Draco cười khúc khích "Mày có thể mượn quyển Thần chú trong nhà của bà Olga cho mọi dịp khi chúng ta quay trở lại, tao đọc xong quyển đó rồi" Hắn cúi đầu xuống, thổi vào ngón tay mình. Đầu mũi hắn đã bắt đầu đỏ lên.

Harry vươn tay ra, nắm lấy cánh tay Draco và kéo hắn lại gần hơn.

"Đừng có động tay động chân tao" Draco lầm bầm, tuy nhiên vẫn để cho Harry nắm cánh tay mình và lấy tay hắn ra khỏi áo len.

Harry lồng ngón tay mình với ngón tay Draco. Chúng lạnh như thể được tạo nên từ đá cẩm thạch. Cậu dừng bước, kéo Draco lại gần, và chà xát những ngón tay Draco giữa hai bàn tay mình cho đến khi hơi ấm quay lại với chúng.

"Thư viện sắp đóng cửa rồi" Draco hơi khó chịu nói, lông mày hắn nhăn lại vì bực bội.

Harry đưa tay ra "Vậy đi nhanh lên".

Draco có vẻ không thoải mái nhưng cũng đưa tay kia cho Harry, để cậu làm ấm nó "Sao mày còn đeo cà vạt khi mày không thắt nó tử tế chứ".

Harry bật cười "Tao đã đeo tử tế mà. Chỉ là tao nóng nên phải nới lỏng ra thôi".

Draco đáo mắt.

"Mày còn đeo cà vạt dưới đống áo len đấy à?" Harry hỏi lại với giọng trêu chọc.

"Tất nhiên là có" Draco nói, tỏ ra khó chịu vì câu nói đó "Tao không phải mấy đứa hooligan ăn mặc lôi thôi".

Harry bật cười lớn.

Draco dựa vào vai cậu và cũng cười khúc khích.

Harry dẫn đường đến thư viện, một tay nắm lấy tay Draco thật chặt, tay kia đưa qua và khoác vào cánh tay hắn.

"Chuyện này thật lố bịch" Draco thở dài "Tao nghĩ tao cần một cái nón rộng vành và một cái váy xòe nữa là đủ bộ".

"Thế tao bỏ ra nhé?" Harry nói và nới lỏng tay.

"Đừng ngớ ngẩn thế" Draco nói và giữ cậu thật chặt, hai vệt hồng xuất hiện trên má hắn.

"Được thôi" Harry cười tươi "Mà mày định mượn sách gì thế?"

"Thần chú của bà Olga cho các lễ hội theo mùa và trước khi mày hỏi, ờ tao sẽ cho mày mượn sau khi đọc xong" Draco nói.

Harry dựa vào vai Draco "Cảm ơn mày".

~~End~~

/2024/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net