[Drabble]Good bye bye- AtsuYuu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Những đoạn cảm xúc ngắn ngủn cụt lủn chỉ xoay quanh giờ khắc chia tay của hai kẻ yếu đuối. Một không thể chờ và một không thể giữ lại. Chê thoải mái đê~

--------------------------------------------------------------------------------------

Nắng vỡ tan trên gương mặt Acchan. Ngày ra đi Tokyo chói lòa trong đáy mắt. Cô cố thu giữ những hình ảnh cuối cùng còn sót lại của những vạt sáng cố len vào được giữa khoảng cách của những cơn mưa. Acchan kéo vali ra chỗ có nắng. Cô chờ ai đó, chờ lâu thật lâu rồi. Bạn bè người thân đã về hết, nhưng vẫn còn một ai đó chưa đến tiễn cô. Trời sẽ lại mưa ngay thôi.

Acchan nhớ năm nào đó tháng 4 ngày nào đó, cô gặp người ấy  giữa những ngày nắng trải dài trên đường phố. Tháng 4 nắng tung tăng dạo chơi khắp các nẻo đường quanh co của Tokyo. Tháng 4 năm đó có một cơn gió lướt qua những vạt nắng ấm áp, thổi tung lên những sợi hãy còn ẩm ẩm ương ương vừa qua mùa tuyết. Tháng 4 năm đó, trong Acchan có nắng, có gió, có người nào đó với đôi mắt lạnh lùng nhưng lại mang tia nhìn ấm áp. Tháng 4 năm đó Acchan bắt đầu có Yuko.

.

Yuko  ngủ vùi trong những nốt nhạc. Nắng dịu nhảy nhót trên sàn nhà lạnh lẽo, cố sưởi ấm cái lạnh lùng vô tâm của những vật hiện hữu. Đống sheet lộn xộn trải đầy khắp căn phòng nhỏ bé nằm trên tầng áp mái. Bản piano thu âm vẫn phát đi phát lại những nốt nhạc trầm bổng lộn xộn một cách khó chịu. Yuko  có cảm giác mọi thứ cứ như đang đảo lộn trong đầu cô, những nốt nhạc thì đang nhảy nhót và những tờ sheet cứ thế bay tung tóe khắp nơi. Cô chưa bao giờ thấy bản thân tệ đến thế.

“Chị  tìm thấy em giữa những hoang hoải. chị tìm thấy em giữa những con đường trải dài…”

Yuko nghêu ngao hát theo điệu nhạc, một cách ngốc nghếch và sến súa nhất có thể. Cái giọng trầm khàn dở hơi cất lên đúng theo kiểu một tên tởm đời đánh mất lý trí vì tình yêu. Cô đã chẳng thể viết nổi một lyric xã hội, mà gọi đơn giản hơn là dạy đời được nữa. Cô đã chẳng thể phát điên hơn được nữa.

“Đừng đi…” – gã quơ tay gạt thẳng cái máy tính bảng xuống đất, không cần biết nó bao nhiêu tiền, không cần biết nó chứa bao nhiêu bản thu âm sẽ có giá trị. Cô không cần biết đến bất cứ thứ gì nữa. Cô không còn biết đến bất cứ thứ gì nữa.

“Tôi hèn nhát quá phải không?”

Cô lảm nhảm gì đó như một kẻ điên. Yuko  đã luôn là một kẻ điên, kể từ khi bắt đầu biết đến sự hiện diện của Acchan trên đời.

“Chị  là một đứa tồi.”

Khuôn mặt Acchan ẩn hiện qua làn nước mờ đang che khuất mắt hắn. Cô nhào đến ôm lấy Acchan, nhưng đổi lại những gì cô làm lại chính là một cú lộn cổ xuống đất theo đúng kiểu buồn cười nhất. Yuko  nằm sóng soài trên sàn nhà, cái ghế cô ngồi ngã chỏng chơ ra đó. cô nằm đó chẳng buồn ngồi dậy. cô  suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong quá khứ mà đáng lẽ cô phải trân trọng. cô  nhớ về những điều Acchan đã luôn nói. Cô  cứ nằm đó mãi cho đến khi nghe được bên ngoài tiếng rào rào của cơn mưa.

Mưa. Lại mưa.

Có thứ gì đó rơi xuống sàn nhà. Vỡ tan tành.

.

Acchan gấp sách lại cho vào vali. Mưa tạt những hạt như bụi thấm ẩm vai áo cô. Vội vàng kéo vali vào trong, nhác thấy đồng hồ cũng sắp 5 giờ chiều, cô thở dài.

Có lẽ sẽ chẳng ai đến nữa.

/Em đi nhé!/ – Acchan thở dài nhìn dòng tin nhắn đang được gửi đi. Tên người nhận: Yuko. Sẽ chẳng có hồi âm đâu, cô biết là vậy mà.

“Thông báo, chuyến bay từ Tokyo  đến Úc khởi hành lúc 7 giờ chiều…”

Acchan tắt máy. Cô ngoảnh mặt dứt khoát kéo vali vào phòng khách li. Acchan sẽ thôi chờ đợi người nào đó chạy ra từ trong màn mưa và lao đến ôm lấy cô. Acchan sẽ thôi chờ đợi người nào đó đến và nói tạm biệt cô.

Tokyo l ẩn hiện phía sau lưng, mỗi lúc một nhòe đi vì nước.

.

Tháng 1 tuyết vẫn rơi dày bên ngoài cửa sổ. Bầu trời điểm những vầng mây âm u trên nền xanh lạnh lẽo. Hôm nay trời không đổ nắng.

“Chị  này, đã bao giờ chị yêu những mùa nắng chưa?” – Acchan gối đầu lên bụng Yuko , ngó trân trân cái trần nhà nghiêng chiềng của tầng áp mái. Máy sưởi trong phòng hoạt động hết công suất vẫn không đủ ấm nên cô cảm thấy lạnh. Cô nhớ những vạt nắng ấm.

“chị  không hứng thú với mấy chuyện thời tiết.” – Yuko  cũng bắt chước Acchan ngó trân trân lên trần nhà. Cô cố tìm xem có gì thú vị để Acchan có thể ở đây nhìn lâu thật lâu vẫn không chán. Tay vẫn giữ khư khư cái chăn quấn quanh Acchan, giúp cô thêm ấm.

“Thế chị  hứng thú với cái gì?” -

“Với…”

Yuko  cuối cùng cũng chịu rời khỏi tầng áp mái một lúc. Cô  được Acchan nắm tay dắt đi dọc các nẻo đường trong khu phố. Yuko  bỗng nhận ra bao nhiêu là thay đổi từ ngày cô  ra khỏi nhà lần cuối vào ban đêm cách nay không biết bao lâu. Acchan hay bảo đường phố ban đêm lúc nào cũng lung linh. Nó làm cô  thấy nhức mắt, và đau đầu. Vì thế cô cố né tránh việc ra ngoài vào ban đêm. Thay vào đó, cô sẽ dùng màn đêm làm bàn đạp cho những nốt nhạc được cất lên.

“Lạnh không?” –cô  giật mình khi tay mình chạm vào tay Acchan. Bàn tay Acchan lạnh buốt.

“Không.”

Nói dối.

Cô  cởi áo khoác ra và choàng lên người Acchan. cô siết chặt lấy bàn tay Acchan truyền chút hơi ấm. Yuko  là một con người lạnh lùng, nhưng cơ thể của cô  lại rất ấm áp.

Acchan ho liên tục, mũi cô đỏ ửng lên như quả cà chua. Cô rất sợ lạnh, bởi vì chỉ cần hơi lạnh một tí thì cô sẽ bị cảm ngay lập tức. Và Acchan cũng ghét mùa đông, nhiều nhiều.

“Đi, chị  đưa em về nhà.” – cô  vuốt lưng cho Acchan.

“Về nhà chị  đi.” – Acchan bước lên trước né tránh sự quan tâm của người kia. Điều đó làm gã thoáng đau lòng.

Giữa cái lạnh buốt giá, một người trước một người sau cứ thế mà rảo những bước dài ngắn về phía căn phòng áp mái nằm trong một góc tối của khu phố.

“Đến đây.” – Yuko  ôm Acchan  vào lòng, khi cả hai đã ngồi trên chiếc giường đơn bé tẹo của cô.

Acchan ngã vào lòng Yuko , dụi nhẹ cái mũi đỏ ửng lên ngực cô.

“Lạnh lắm không?”

Và Acchan chỉ còn biết gật đầu. Chẳng biết rồi mai khi cô  không ở cạnh nữa, ai sẽ sưởi ấm cho Acchan.

“Sao thế?” – Yuko  nhận ra con người trong lòng mình đang run lên. Những tiếng nức nỡ khe khẽ bị tiếng côn trùng bên ngoài át mất. cô  biết đêm nay Acchan không ổn.

“Cuối tuần này em sẽ đi Úc.” – giọng nói khản đặc vang lên phá tan cái không khí ngột ngạt bên trong phòng. Giọng nói như bị nghẹt mũi.

Yuko  chỉ im lặng. cô  không biết phải nói gì, cũng không biết cần và nên nói gì.

“Em đi du học?”

“Ừ.”

Đêm đó, cô  chỉ biết ôm chặt Acchan vào lòng.

3 giờ sáng. Bầu trời huyền ảo soi bóng mình xuống lòng thành phố. Đã thôi ồn ào nhưng đèn thì vẫn cứ sáng. Acchan thức giấc khi nghe mấy nốt nhạc cứ lởn vởn quanh tai. Cô biết Yuko , hoặc lại nổi hứng bất chợt, hoặc là ý định trốn trong nhà với mấy tờ sheet đã bị cô phá hỏng vì cuộc đi dạo bất thành.

“chị  làm em thức hả?” – Yuko  xoay người, bất chợt nhìn thấy Acchan ôm lấy cơ thể gầy gò của chính mình. Cũng đang nhìn cô .

“Không. Là mấy nốt nhạc của chị  làm em thức.” – Acchan mỉm cười, cố đùa cợt.

Dưới ánh sáng le lói hắt vào từ khung cửa sổ bụi bặm, Yuko  nhận ra Acchan quá yếu ớt. Cả giọng nói. Cả cơ thể. Acchan  quá yếu ớt. Dù Acchan  không nói ra, hay luôn (cố) tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng cô nhận ra cái yếu ớt đó. Và ô muốn bảo vệ Acchan. Rất rất nhiều.

“Em lạnh không?” – cô  xếp lại tập sheet dày đầy những bản nháp nghệch ngoạc. Yuko  xoay ghế về phía Acchan, giang tay ra đón chờ cả cơ thể yếu ớt đó.

“Đã bao giờ chị yêu những mùa nắng chưa?” – Acchan ngồi đó, bàn tay siết chặt tấm chăn mỏng quấn quanh thân. Hoàn toàn không có dấu hiệu nào sẽ di chuyển.

“chị  không có hứng thú với thời tiết.” – cô  ngây ngốc nhận ra mình bị quê một cục bự. Nhưng vẫn ngồi như thế chờ đợi Acchan  sẽ đổi ý.

“Thế chị  hứng thú với cái gì?”

“Với…”

.

Yuko  giật mình khi tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn. Tai cô  rất nhạy.

/Em đi nhé!/ - Acchan . Tên trong danh bạ của cô  là Acchan lưu.

Cô  chồm dậy, điên cuồng lao ra khỏi tầng áp mái với bộ dạng xốc xếch thảm hại đến không thể nào thảm hại hơn được nữa. cô chẳng biết tại sao mình lại cứ phải cuống cuồng lên như thế. Có lẽ Acchan , trong lúc cô  ngủ, đã làm cái gì đó – dạng như lập trình robot – lên cô.

Yuko  lao như bay trên vỉa hè, băng qua đường lớn như một kẻ điên chẳng để ý đến xe cộ. Tất cả những gì cô  làm là chạy bộ đến sân bay. Một điều hi hữu.

Cô  chẳng bao giờ tin là mình có thể giống như mấy thằng cha si tình trên phim, lao đi trên phố chỉ để đến và phá hỏng đám cưới của người yêu, hay chỉ để đến và nhìn bóng lưng người yêu kéo vali vào phòng cách li. Cô  chẳng tin, và cũng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ làm thế. Nhưng rồi gã nhận ra cô  thật ngốc khi không chịu tin vào những điều hay có trong mấy bộ phim tình cảm sướt mướt trên tivi. Chẳng phải phim thì luôn bắt đầu từ đời thực đó sao? Chẳng phải có người nào đó đã từng chạy như điên trên đường cho các ngài đạo diễn nhìn thấy và ghi lại để rồi lãng mạn hóa nó vào phim ảnh đó sao?

Sẽ kiệt sức mau thôi. Nhưng cho đến khi cô  kiệt sức vì tim đập quá nhanh so với mức cho phép, cô  sẽ không ngừng chạy.

“Chờ chị …”

.

Acchan đã không thể chờ lâu hơn. Chuyến bay cất cánh khi Yuko chưa tới.

Cô  ngồi trên máy bay nhìn xuống phía dưới qua những tầng mây. Tokyo ngày đi không còn chói lòa lộng lẫy. Tokyo  ngày đi mưa giăng nỗi buồn.

“Tạm biệt.” – Acchan thì thầm. Cô  hôn lên mặt kính cửa sổ máy bay. Gửi nụ hôn đến Tokyo . Gửi nụ hôn đến những mùa nắng. Gửi nụ hôn đến chị .

.

Yuko  bần thần ngồi phịch xuống giữa đường đi. Cô  vò rối mái tóc đã bị vò rối không biết bao nhiêu lần, thở hồng hộc. Công sức cô  chạy đến sân bay, chạy loạn lên tìm Acchan , cũng chỉ để nhận lại câu trả lời rằng chuyến bay đi Úc cuối cùng của ngày hôm nay cũng đã cất cánh.

Ừ, thế thì thôi đành để em đi vậy.

/Tạm biệt./ - cô  gửi đến Acchan , tin nhắn cuối cùng.

"Tạm biệt em, tạm biệt người yêu dấu
Dẫu đôi mắt tôi khép lại chẳng còn có em bên đời
Đã chấm dứt thật rồi
Tạm biệt em, tạm biệt người yêu dấu
Dù tôi chẳng được nắm tay em như xưa nữa

Nếu chỉ mình tôi lạc bước giữa đường hầm vô tận
Thì tôi cũng sẽ thoát ra thôi
Và hãy để tôi nói một lời
Tạm biệt em, tạm biệt người yêu dấu
Tôi sẽ sống dù chẳng còn em bên cạnh."

“Thế chị  hứng thú với cái gì?”

“Với em.”

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC