untitled, #12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[truyện này sẽ chia thành ba part, do tớ nhỡ tay viết quá dài í mà =))))))]

[for hà minh tuấn and huỳnh tấn sinh with love. j'e taime ❤️]

----------------------------------------------------

"bonjour!"

người phụ nữ luống tuổi với mái tóc hoa râm đắm chìm màu thời gian nồng hậu mỉm cười, vẫy vẫy bàn tay bé xíu đã hằn những nếp nhăn với cậu thanh niên vừa khuất bóng sau cánh cửa nhà. cậu khựng lại, hơi ngạc nhiên đánh mắt vào bên trong, đôi môi nhẹ nhàng vẽ nên một đường cong tuyệt mĩ, cúi rạp người chào vị chủ của căn nhà rồi thong dong thả từng bước chân trôi theo làn gạch đỏ viền hai bên đường.

ánh nắng ban mơ dịu dàng rải từng tia sáng trong veo lên từng cánh hoa, ngọn cỏ, tinh nghịch trêu đùa mái tóc của những vị du khách đương mải miết hối thúc đôi chân họ chạy đua với vòng xoáy thời gian. ga tàu vẫn đông đúc và đậm đặc hơi người như thường lệ, đậm như vị đắng nồng sóng sánh của một cốc esspreso double shot mà các ông bố yêu thích nhâm nhi vào những ngày sáng trời se se lạnh như này. và huỳnh tấn sinh không thích espresso, cũng như không thích con người. mũi chân cậu đùa nghịch cùng mấy hình vẽ nguệch ngoạc trên nền đá, mặc kệ hoàn toàn sự xô bồ, vội vã của dòng người xung quanh. tấn sinh yêu cái góc tối cô độc ngự trị bên trong trái tim cậu, yêu sự tĩnh lặng yên bình của mặt hồ cảm xúc sâu thẳm nơi tâm khảm một chàng trai đương mười tám, đôi mươi xuân. dù thế giới bên ngoài có nhộn nhịp, gấp rút thế nào, cậu vẫn luôn tự tìm thấy cho bản thân những niềm vui nhỏ bé, giản dị nhất mà chưa chắc thế giới ấy có thể thấy được giống cậu.

còn lí do vì sao mà chàng trai tên huỳnh tấn sinh này lại đang thả hồn lưu lạc tự phương trời tây xa xôi nơi kinh đô paris này, thì có lẽ ta nên dành chút thời gian ghé thăm ngôi trường cậu đang theo học, trường cao đẳng văn hoá và nghệ thuật đương đại paris.

huỳnh tấn sinh không thích espresso, cũng không thích con người và mơ ước được trở thành một nhà thiết kế thời trang danh tiếng.

hôm nay vẫn là một ngày thứ hai vô cùng bình thường, bình thường từ cái vẫy tay của bà chủ nhà, bình thường từ cái ồn ào đông đúc nơi bến tàu vào giờ cao điểm, và đến cả việc tấn sinh cậu đây thong thả ghé vào một quán cà phê nhỏ xinh bên đường, cũng bình thường nốt. sinh tự tạo cho mình một thói quen, rằng cứ hôm nào có bài tập cần được giải quyết là thể nào cậu cũng sẽ cắm quân ở một quán cà phê nào đấy trong thành phố đến khi đêm đen ngập tràn khắp vòm trời mới chịu rời đi. quán cậu ghé chiều nay nom cũng chẳng phải mới mẻ gì, nhưng lại có một chút gì đấy quyến rũ, thu hút cậu đến chẳng thể cưỡng lại được. cậu khe khẽ đẩy cửa, làm chiếc chuông bạc nho nhỏ ở bên bản lề nhẹ rung lên những tiếng kêu vui tai lảnh lót.

"bonjour, bienvenue?"

đứng khuất sau quầy nhân viên được dựng bằng thứ gỗ màu nâu xám tro lịch lãm, cổ điển, một người đàn ông trông thoạt đã ba mươi nở nụ cười điềm đạm chào cậu. gương mặt anh mang một nét á đông đậm đà với đôi mắt một mí sắc lẻm song lúc nào cũng lấp lánh ý cười, sống mũi thẳng dọc dừa cùng đôi môi mỏng hình trái tim chúm chím, tạo nên một tổng thể thật hài hoà mà ngay cả huỳnh tấn sinh không biết phải gọi như thế nào hơn, ngoài hai chữ "hoàn hảo".

- cậu muốn dùng gì, cậu trai trẻ?"

tông giọng trầm ấm, nhẹ nhàng của đối phương đã thành công lôi kéo cậu chàng tỉnh dậy khỏi cơn mơ vô thực chợt hiện ra khi nãy. cậu nhận ra anh đang dùng tiếng anh với mình, thay vì là tiếng pháp như lẽ thường. cậu thỏ thẻ đáp lại bằng chút vốn liếng tiếng pháp mà mình có, ánh mắt chăm chú quan sát đường viền xương hàm bén ngọt khẽ nhấp nhô theo từng lời anh nói.

- tôi cũng nói được tiếng pháp mà, anh không cần phải dùng tiếng anh đâu...

- nhưng tiếng pháp có vẻ không phải là thứ khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất, nhỉ?

đôi môi hồng đào của anh khẽ kéo lên thành một nụ cười ý vị, những ngón tay rắn rỏi nhẹ đẩy tấm menu về phía tấn sinh. thấy người kia vẫn tiếp tục hồi đáp mình bằng tiếng anh, cậu thôi không nói thêm câu nào nữa, lẳng lặng nghiên cứu những món nước có trong thực đơn ở nơi đây.

- cho tôi một tách flat white nóng, nhiều sữa, ít cà phê.

- flat white nhiều sữa à?

- vâng.

- còn gì nữa không?

- không.

người nhân viên khẽ nheo mắt cười, đôi tay thoăn thoắt ghi lại yêu cầu của cậu thư sinh kiệm lời này, rồi đánh mắt sang một chiếc bàn gỗ be bé được trang hoàng bằng những nhành lavender đơn giản nằm sâu trong góc quán.

- tôi trộm nghĩ, chỗ đó có thể sẽ là một vị trí thích hợp đối với cậu, đúng không nhỉ?

- ồ, cảm ơn gợi ý của anh nhé. nó rất hữu dụng đấy.

cậu hơi mỉm cười, lịch sự đáp lại lòng tốt của anh, đôi chân nhằm về hướng chiếc bàn ấy mà tiến đến. chỉ một chốc sau, cốc flat white sóng sánh bọt trắng nóng hổi được bưng đến bên cậu, kèm theo một tập giấy ăn màu be xinh xắn. cậu nhẹ nhàng lật xấp giấy lên, một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút bi va vào sự chú ý của cậu.

cậu cũng là người việt đúng không? tôi tên là hà minh tuấn, rất vui khi được gặp cậu.

câu làm quen có hơi "quái dị" ấy đã thành công đưa cậu trai người việt ấy trở thành một con robot tạm thời, đứng hình một lúc thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#random