Drab 3: Cat, Smile and You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Drab 3

Đây là một bản mà wiz định viết nó thành 1 oneshot, nhưng nghĩ lại wiz đưa nó trở thành Drab. Cái này wiz cũng viết khá lâu rồi, giờ mang ra cho mọi người cùng xem. Là 1 sad fic, wiz đã viết nó vào một ngày trời mưa với một tâm trạng buồn. Hôm nay có chút mưa, thấy khá là hợp cảnh nên wiz post nó lên. Enjoy ~

Cat, Smile and You

Đã lâu rồi người ta không còn thấy Boram cười. Nụ cười của thiên thần…

Nhưng rồi vào một ngày mưa nọ, người ta chợt thấy Boram cười. Một nụ cười đầy hạnh phúc.

~ - ~ - ~ - ~ - ~

Boram rất ghét mèo. Thứ động vật ăn hại ấy ngoài việc cào xé những chiếc ghế sofa hay những tấm drap và rụng những túm lông bẩn thỉu ra thì chẳng còn việc gì khác. Mà Boram cũng bị dị ứng lông động vật nữa.

“ Miao~”

Một chú mèo lông vàng tiến tới Boram, nó cạ người vào chân Boram và kêu lên

“ Đói hả, Baengsin?” – Boram hỏi nó

“ Miao~”

“ Được rồi, đợi chút” – Boram nói và đi lấy đồ ăn cho nó

~ - ~ - ~ - ~ - ~

Boram ghét mèo. Ngày trước đã vậy, bây giờ vẫn thế. Nhưng Boram lại nuôi mèo. À không, chính xác, đây là con mèo của ngươi mà Boram yêu thương nhất – Hwayoung.

Boram rất yêu Hwayoung. Cô có thể hy sinh tất cả vì Hwayoung. Cô có thể đáp ứng tất cả những gì Hwayoung cần nếu nó nằm trong tầm của cô. Có thể nói, Hwayoung là cả cuộc đời Boram. Boram không thể sống thiếu Hwayoung.

Nhưng Hwayoung đã mất. Và Boram vẫn nhớ như in cái ngày đó.

~ - ~ - ~

Cũng vào một chiều mưa, Boram và Hwayoung cùng nhau đi mua đồ. Đi chung chiếc ô với người mình yêu dưới trời mưa, còn điều gì lãng mạn và tuyệt với hơn?

Boram hạnh phúc cho đến khi… con mèo tuột khỏi vòng tay Hwayoung và lao sang bên đường. Hwayoung lập tức đuổi theo và…

Kéttttttt....

Tiếng lốp xe phanh gấp ma sát với mặt đường tạo một tiếng rít chói tai.

Rồi Boram nghe loáng thoáng có tiếng ai đó hét lên, một vài người gọi cấp cứu. Đám đông bu lại nơi tai nạn.

Boram khẽ liếc mắt nhìn bàn tay mình. Chỉ cách đây vài giây thôi, Hwayoung vẫn nắm tay cô. Hơi ấm vẫn còn mà…

Bàn tay Boram chợt run lên. Cô cảm thấy lạnh.

Tiếng xe cấp cứu váng trời. Boram giật mình chạy lại bên Hwayoung.

“ Hwayoung… em… không sao chứ?” – Boram hốt hoảng. Cô thấy mình thật ngu ngốc khi thốt ra 1 câu hỏi như thế

“ Boram unnie… em xin lỗi…. nhưng mà em không ổn chút nào” – Hwayoung mỉm cười yếu ớt

“ Hwayoung… em sẽ không sao mà, phải không?” – Boram bật khóc

“ Em xin lỗi, unnie…”

“ Đừng bỏ unnie mà, Hwayoung. Unnie không thể sống thiếu em”

“ Đừng như thế mà, unnie… em có một thỉnh cầu, unnie hãy giúp em nhé…”

“ Gì cũng được, em muốn gì unnie cũng hứa, chỉ cần đừng bỏ unnie” – Boram siết chặt Hwayoung

“ Hãy chăm sóc Baengsin cho em… Boram unnie, xin lỗi nhưng… em… yêu unnie… rất nhiều” – Hwayoung cố gắng nói

“ Đừng mà, Hwayoung. Xin em đấy” – Boram nức nở

Xe cứu thương đến nhưng họ đã không kịp cứu Hwayoung.

~ - ~ - ~ - ~

Kể từ khi Hwayoung mất, người ta không còn bao giờ thấy Boram nở một nụ cười nào.

Boram hận người lái xe ít mà hận Baengsin thì nhiều. Tất cả là tại nó, nếu không cô đã không mất đi người mà cô yêu thương nhất, nếu không, cô đã không mất đi cuộc sống. Boram thậm chí đã có ý định giết Baengsin. Nhưng… cô đã hứa với Hwayoung rằng cô sẽ chăm sóc Baengsin. Giết nó khác nào thất hứa?

Đối với Hwayoung, Baengsin chiếm một phần không nhỏ trong cô. Mẹ cô ấy đã mất, Baengsin là chú mèo mà mẹ cô ấy yêu quý nhất, nó đã luôn ở bên bà cho đến khi bà mất. Hwayoung trải qua tuổi thơ cùng Baengsin. Nó cũng là kỉ niệm giữa cô và mẹ.

Hwayoung đã mất được 2 năm. Cũng là 2 năm Boram nuôi Baengsin. Cô thường tự hỏi tại sao mình có thể nuôi nó lâu đến vậy. Có lẽ là bởi tình yêu của cô với Hwayoung?

~ - ~ - ~ - ~ - ~ - ~

Chiều hôm nay lại mưa. Mưa tầm tã.

Tiếng nhạc vang lên từ căn phòng Boram.

Let the rain wash away all the pain of yesterday

Phải rồi, hãy để mưa rửa đi tất cả nỗi đau của ngày hôm qua. Nhưng nỗi đau này, dù có cố mấy cũng không thể rửa trôi.

Đời có rất nhiều nỗi đau, nhưng liệu có nỗi đau nào bằng nỗi đau chứng kiến người mình yêu thương nhất ra đi mà không thể làm gì? Không có, chắc chắn không.

~ - ~ - ~ - ~ - ~

Đã 1.00 a.m, Baengsin vẫn chưa về. Bình thường giờ này nó phải ăn một bữa no và lăn ra ngủ rồi chứ.

Cánh cửa khép hờ, chờ đợi con vật nhỏ màu vàng trở về.

Nhưng nó mãi không về...

Boram thở dài. Baengsin mất. Baengsin là một phần cuộc sống Hwayoung. Baengsin cũng là một phần cuộc sống Boram.

“ Hwayoung, em đã bỏ unnie. Và giờ thì… Baengsin cũng đã bỏ unnie đi mất rồi. Unnie còn gì để mất, Hwayoung?” – Boram nở nụ cười buồn. Lần đầu tiên sau 2 năm Boram mới nở nụ cười. Nhưng nó không còn là nụ cười thiên thần ngày xưa, nụ cười ấy đã trở nên u ám và méo mó hơn bao giờ hết.

Boram phá lên cười.

Hôm nay, trời vẫn mưa…

~ - ~ - ~ - ~ - ~

“ Hwayoung, unnie đến đây.”

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net