XXIII.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chương này trở đi, nếu các cậu vừa nghe nhạc vừa đọc thì có cảm xúc hơn đó. Cũng sắp kết thúc rồi, đọc vui.

Đại Phản.

Lễ hội hè, pháo hoa nổ, mùi đồ nướng, Thấu Kỳ Sa Hạ nhắm mắt lại rồi ngước mặt lên.

"Thấu Kỳ, sắp bắn pháo hoa rồi. Mau mở mắt ~"

Người thở ra một hơi, mắt vẫn không mở, dúi vào tay em một mảnh giấy.

"Quà sinh nhật cho em."

"Chị keo tới thế à?'

"Ngốc, ý chị là ghi vào đây điều em muốn. Hai ngày trước sinh nhật em chị không ở nhà ..."

Mảnh giấy trên tay người bấy giờ nằm gọn trong lòng bàn tay Chu Tử Du, tiếng loạt soạt của ngòi bút chạm vào mặt giấy bên tai làm người nhộn nhạo trong lòng. Rồi bất chợt hơi ấm bên cạnh không còn nữa, người xoay đầu mắt chưa kịp mở, mắt đã bị che lại.

"Em viết xong rồi."

"Chu, chị muốn xem ~"

"Không phải Thấu Kỳ nói sẽ nghe lời em sao?"

"Nhắm mắt làm sao xem được pháo hoa chứ?"

"Em tưởng chị không thích pháo hoa? Lúc nãy-"

"Nhưng chị muốn xem pháo hoa với em!"

"Không phải mỗi lần có pháo hoa chị đều rúc vào phòng sao?"

"Hôm nay ... hôm nay sẽ kh-"

"Ngoan, đừng nháo."

Sau đó, người không nghe thấy tiếng em nữa.

"Chu, em-"

Bất qua vẫn cảm nhận được bàn tay có phần lạnh lẽo đặt trên mi mắt. Tay Chu Tử Du lúc nào cũng lạnh như thế, mùa đông chẳng thể nào yên tâm để em một mình.

Người thật lòng không thích pháo hoa, lúc nhỏ ở quê bà bị pháo nổ bên tai lúc đốt pháo hoa mừng năm mới, kết quả tai bị ù đi một tuần liền. Chìm trong thinh lặng thật sự rất đáng sợ. Thấu Kỳ Sa Hạ cau mày, lập tức cảm nhận ngón tay ai đó di di giữa ấn đường.

"Chờ thêm một chút, Thấu Kỳ đừng cau mày, chị sẽ thành bà lão mất."

Chu Tử Du bên tai nàng thỏ thẻ từng lời vụn vặt, bất quá từng lời vụn vặt ấy ghép lại, bằng một cách nào đó, lại làm cho người cảm thấy mình như trở thành đứa trẻ Thấu Kỳ năm tám tuổi.

"Em biết chị ghét pháo hoa."

"Em biết chị không thích thư viện vì nó quá yên ắng."

"Chị ghét để mình chìm trong tĩnh lặng."

"Tất cả cũng vì tiếng pháo nổ."

"Nhưng pháo hoa thật sự rất đẹp."

"Thấu Kỳ."

Người biết em đang cong môi cười, Thấu kỳ Sa Hạ bao lâu nay để ý được em mỗi khi gọi tên người khóe môi đều cong lên. Người tò mò, đứa nhỏ hôm nay muốn làm gì?

Tay rời mi mắt, Thấu Kỳ Sa Hạ mở mắt liền thấy mảnh giấy đưa cho em khi nãy.

Thấu Kỳ, nhìn lên nào.

Mắt màu trà khẽ lay động, cột sáng mang theo khói mờ bắn thẳng lên trời đêm. Pháo còn chưa nổ người đã ngồi thụp xuống. Rất nhanh, rất nhanh thôi nó lại phát nổ bên tai.

Ha ... Sao lại không nghe thấy gì?

Người vội vã đưa hai tay lên tai mình, bất quá, tai đã bị che lại. Chu Tử Du khụy gối trên thảm cỏ, những gì người thấy là vạt áo xanh trời của em trước khi từ từ ngẩng mặt nhìn lên.

Một tràng, lại một tràng pháo hoa nổ trước mắt. Lục lam tím đỏ nhuộm khắp trời trong. Chu Tử Du của người hiện diện ngay trong tầm mắt, giữa tràng phóa hoa nở rộ, khóe môi lại cong lên.

Em nói đúng, pháo hoa thật đẹp.

Đưa tay lên như muốn bắt lấy tàn pháo rơi xuống, đến cuối cùng tay lại đặt lên má em.

Đợt pháo hoa đầu tiên là đợt pháo hoa trọn vẹn nhất. Không biết có thể cùng nhau ngắm pháo hoa được bao nhiêu lần nữa, bất quá, em muốn làm điều gì đó cho người.

"Cảm ơn em. Chu Tử Du, Chu Tử Du, Chu Tử Du, cảm ơn em."

Người run rẩy vòng tay ôm lấy thân người trước mặt, mùi oải hương nhàn nhạt tràn vào buồng phổi.

Đừng đi nhé.

.

.

.

Bùm một tiếng pháo hoa lại nổ, Thấu Kỳ Sa Hạ ngồi thụp xuống giữa sân bãi hai tay gắt gao che lấy tai mình. Bất quá, tiếng pháo vẫn dồn dập bên tai. Cảm giác sợ hãi này đã lâu rồi mới cảm nhận lại, lâu tới mức người quên đi mất cách chống lại nó chăng?

Thấu Kỳ, nhìn lên nào.

Màu áo xanh trời, áo khoác dài quá gối, tóc nâu dài quá vai, người rụt rè ngẩng mặt lên. Phác Chí Hiệu, câu năm mới an lành là có nghĩa này sao?

Chu Tử Du hiện diện ngay trong tầm mắt, giữa những tràng pháo hoa nở rộ, khóe môi chậm rãi cong lên có phần méo mó.

Và rồi tiếng pháo nổ lộp bộp không còn nữa, hai tay buông thõng xuống sân bãi trắng xóa, cảm giác lành lạnh bên tai và tiếng đầu gối chạm xuống lớp tuyết xốp át đi tất cả mọi thứ tồn tại. Mùi oải hương thoang thoảng quanh cánh mũi, vươn tay cố bắt lấy hơi thở yếu ớt cùa mình, đến cuối cùng lại níu lấy vạt áo em. Mùa hè dang dở năm đó, tiếng pháo hoa rung động trời đêm, tay lại siết chặt vạt áo em. Chu Tử Du, đừng đi.

"Thấu Kỳ, đã lâu không gặp."

Đài Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net