45| the rise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời lại chiếu trên mảnh đất nhiệm màu xinh đẹp. Xuyên qua từng ngọn cây chết cháy ngoài bìa rừng, những tia sáng nhảy nhót trên mặt hồ. Trời đã sáng. Cảnh vật đổ nát tại Hogwarts chứng thực cho một thảm kịch xảy ra tại đây vào đêm qua: tàn bạo và khủng khiếp.

Juicy cựa quậy, ngón tay di chuyển trong vô thức chạm vào tay của ai đó, cô choàng tỉnh. Cô bé nhận ra đó là tay của Draco vì chiếc nhẫn anh đeo trên ngón cái. Vừa nãy Juicy đã mệt mỏi đến thiếp đi trên vai anh lúc nào không hay.

Xung quanh im ắng. Có người ngủ, có người thức. Những xác chết có lẽ đã được đặt nằm ở một nơi nào đó gọn gàng để đợi mai táng. Gure và Marry thì không thấy đâu nữa.

Từ xa, Cho Chang trên tay cầm hai cốc nước đến ngồi cạnh Juicy. Cô đưa Chu một cốc, mình uống cốc còn lại.

"Chị khoẻ rồi sao"

"Ừa, chị chỉ va đập nhẹ thôi mà"

"Vậy mà nhẹ sao? Chị đập cả cơ thể vào trong bức tường đá đấy" Juicy nói lời trách móc một cách nhẹ nhàng.

"Đỡ hơn nhiều người" Cho ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Cậu ta sao rồi?"

"Draco sao?" Juicy nhìn sang tên công tử bột ngủ như chết bên cạnh "Chắc là đỡ rồi, may mà không nhiễm trùng"

Đoạn, cả đại sảnh bỗng bừng tỉnh vì tiếng động lạ.

Bên ngoài truyền tới những tiếng động kinh hoàng đến nỗi chim chóc bay vù lên trời kêu chí chóe, và cả tiếng cười cợt của ai đó.

Mọi người kéo nhau ngồi cả dậy. Draco choàng tỉnh.

"Có chuyện gì?"

"Em không biết"

Cả đại sảnh lũ lượt kéo nhau ra ngoài. Không ngoài dự đoán, đứng trước họ là lũ Tử Thần Thực Tử, dẫn đầu chúng không ai khác ngoài Voldemort.

Juicy kinh tởm khi nhìn thấy gương mặt của hắn đến chun cả mũi.

"Harry Potter đã chết. Nó đã bị giết khi chạy trốn, tìm cách tự cứu lấy nó trong khi chúng bay thí mạng mình cho nó. Chúng ta đem xác nó đến làm bằng cho chúng bay thấy đứa anh hùng của chúng bay đã tiêu rồi."

"Trận chiến đã ngã ngũ. Chúng bay đã mất một nửa chiến binh. Tử Thần Thực Tử của ta đông hơn chúng bay, và Đứa Trẻ Sống Sót đã vong mạng. Chiến tranh phải chấm dứt thôi. Bất cứ kẻ nào còn tiếp tục kháng cự, dù đàn ông, đàn bà, hay trẻ con, sẽ bị tàn sát, cùng như mọi thành viên trong gia đình chúng. Hãy ra khỏi tòa lâu đài ngay, quỳ xuống trước mặt ta, và chúng bay sẽ được tha. Cha mẹ và con cái chúng bay, anh em hay chị em của chúng bay sẽ được sống sót và tha thứ, và chúng bay sẽ dự phần với ta trong một thế giới mới mà chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng."

Im lặng khắp sân trường và khắp tòa lâu đài.

"KHÔNG!" Tiếng gào khủng khiếp của giáo sư McGonagall phá tan sự tĩnh lặng.

Bellatrix cười vang bên cạnh, hí hửng trước nỗi tuyệt vọng của cô McGonagall.

"Không!"

"Không!"

"Harry! HARRY!"

Giọng của Ron, giọng của Hermione, và giọng của Ginny nghe còn kinh khủng hơn cả giọng của cô McGonagall. Juicy không thốt nên lời, cô chỉ biết tròn mắt nhìn và nguyện cầu rằng những điều mình đang thẩy chỉ là mơ.

"IM LẶNG!" Voldermort quát, và một tiếng nổ đùng cùng một ánh sáng chói lòa loé lên, sự im lặng lại trùm lên tất cả.

"Chúng bay thấy chưa?" Voldermort nói "Harry Potter đã chết! Bây giờ chúng bay sáng mắt ra chưa, lũ ngốc nghếch kia? Nó chẳng là cái thá gì, không bao giờ là cái thá gì, chỉ là một thằng nhãi ranh trông cậy vào những đứa khác vì nó mà hi sinh bản thân họ!"

"Nó thắng mày!" Ron thét.

"Nó bị giết trong khi lẻn ra khỏi sân lâu đài," Voldermort nói, và hắn nhấn nhá sự dối trá "bị giết trong khi tìm cách cứu bản thân mình..."

Nhưng Voldermort chợt ngừng nói. Harry nghe một cuộc xô xát và một tiếng hét, kế đến một tiếng nổ đùng khác, và một ánh sáng nhá lên, và tiếng nghiến răng đau đớn; nó mở hi hí mắt.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh: Juicy vùng khỏi cánh tay của Draco, nhấc bổng bản thân bằng bùa chúa và ngay lập tức bay thẳng đến chỗ Voldemort. Ánh sáng phát ra từ bàn tay Juicy khiến một tên Tử Thần Thực Tử chết ngay tại chỗ. Cô chỉ thẳng vào gương mặt xám xịt của Voldemort:

"Dù thế nào bọn tao cũng sẽ giết mày"

Harry nhận ra đó là Juicy chỉ khi nghe tiếng hét "Đừng" của Draco. 

"Kẻ nào đây?" Hắn nói bằng giọt rít lên khe khẽ. Vừa dứt lời thì hắn đã nhận ra Juicy vì chiếc nhẫn nổi bật trên tay cô.

"Ồ ồ. Là Puckett! Ngươi còn sống?"

Bellatrix khó hiểu nhìn Chúa tể của ả. Sao ngài lại gọi con nhỏ này lịch thiệp đến thế?

"Ta đã tìm ngươi mấy năm gần đây? Ngươi đã đi đâu?" Hắn khe khẽ dụ ngọt "Ngươi đáng lý nên làm quân sư cho ta, người có ích hơn hẳn kẻ khác"

Juicy cười "Thật thảm hại, Voldy"

Bellatrix điên lên dường như muốn bóp chết Juicy và ngay khoảnh khắc ả định lao tới, ai đó đã phóng lên chắn trước Juicy, sẵn sàng bảo vệ cô bé. Không phải một người: là Draco Malfoy và Neville Longbottom!

"Ồ Draco!"

Bà Narcissa giật bắn người, ra dấu hiệu cho con trai lùi lại. Nhưng Draco không quan tâm.

"Còn ngươi là kẻ nào?" Voldemort nhìn Neville

Bellatrix cười phá lên.

"Thưa Chúa tể, đó là Neville Longbottom! Thằng nhãi đã gây ra quá nhiều phiền toái cho anh em nhà Carrow! Thằng con trai của mấy đứa Thần Sáng, ngài còn nhớ không?"

"À, phải, ta nhớ rồi," Voldermort nói "Nhưng mi là một kẻ thuần chủng, đúng không, thằng nhãi gan trường?" Voldermort hỏi Neville, anh đang đứng đối diện với hắn, hai bàn tay co lại thành nắm đấm. "Đúng là ta thì sao?" Neville dõng dạc nói.

"Mi tỏ rõ nhiệt tình và dũng khí, và mi xuất thân từ thành phần quý tộc. Mi sẽ trở thành một Tử Thần Thực Tử sáng giá. Chúng ta cần loại người như mi, Neville Longbottom à. Cả Puckett, ta sẽ giúp ngươi trả thù kẻ đã giết mẹ ngươi"

"Ngươi nói có người giết mẹ ta?"

"Phải. Ôi, mẹ của ngươi, người mẹ vĩ đại của ngươi, nói sao nhỉ? Mẹ ngươi xinh đẹp và diễm lệ, nhưng kẻ đó đã hại chết mẹ ngươi"

"Ai hại chết mẹ ta?"

"Kẻ có tên Dowan Black!"

"Ngươi nói gì?"

Dowan là tên người cha đã mất cách đây rất lâu của cô? Hắn bị điên sao?

"Dối trá, Tom!"

Một ánh sáng xanh lóa lên xuất hiện đằng sau Juicy. Gure và Marry xuất hiện. Voldemort sững người khi nhìn thấy một tiên nữ xuất hiện sau nhiều thập kỷ.

"Hắn là ngươi đã giết mẹ, Chu!"

"Sao?" Juicy quay sang Marry "Hắn? Voldemort?"

 "Meylin đã cứu Dowan khỏi tay hắn khi hắn đang ép buộc cha con - một phù thủy dưới lớp thân phận một nhà tiên tri. Meylin đã hứng chịu một thứ bùa cổ, vậy nên con bé đã chết khi sinh con ra. Tom, bọn ta đã biết mọi chuyện rồi, tội ác của ngươi giờ lại thêm một dày hơn"

Mọi người im lặng trước cảnh tượng đó. Draco đang cố giữ chặt tay Juicy để cô không cả giận mất khôn lao đến tên sát nhân trước mặt.

Neville bước một bước lên trước: "Với lời đề nghị lúc nãy, tao xin phép trả lời: Khi nào địa ngục đóng băng thì tao sẽ nhập bọn với mày"

"Đoàn quân Dumbledore!" Anh hét, và tiếng hò reo đáp lại vang rần từ đám đông.

Harry, từ trên tay của Hagrid, lăn đùng xuống đất. Anh lập tức bật dậy, chạy. Tất cả mọi người đều bất ngờ. Bọn Tử Thần Thực Tử hoảng hốt chạy tứ tung. Chúng nghĩ rằng sau bùa Avada Kedavra mà còn sống thì Voldemort chẳng là cái thá gì với Harry Potter nữa. Trong khi đó số còn lại tấn công lâu đài.

Draco kéo Juicy qua một bên:

"Đi, anh đưa em đi với gia đình anh"

Juicy nhìn Draco với ánh mắt cương quyết: "Em sẽ chiến đấu"

Juicy lao ra ngoài, tấn công dữ dội tên Tử Thần Thực Tử gần đó. Gure và Marry cũng đã tham chiến.

Sự hỗn loạn ngự trị. Những con nhân mã xung kích đang đánh tan tác bọn Tử Thần Thực Tử, mọi người đều lo chạy tránh những bàn chân khổng lồ giậm nát, và càng lúc càng gần hơn tiếng vang như sấm của viện binh mà có trời mới biết từ đâu kéo đến; Harry thấy mấy sinh vật có cánh đang lao đến vờn quanh trên đầu những tên khổng lồ của Voldermort, những con Vong mã và con Bằng mã Buckbeak khè nhau cào cấu móc mắt chúng; và giờ đây các phù thủy, những người bảo vệ trường Hogwarts lẫn bọn Tử Thần Thực Tử, đều buộc phải lui vào trong tòa lâu đài. Harry đang phóng những lời nguyền và bùa chú vào bất cứ tên Tử Thần Thực Tử nào mà anh thấy, và chúng đổ gục, không biết cái gì hay ai đã đánh chúng, và thân thể chúng bị đám đông đang rút lui giẫm đạp loạn xạ. Một còn bằng mã đáp xuống mặt đất trước mặt Juicy. Juicy nhìn thấy Luna nhảy từ trên người của nó xuống.

"Là bồ! Luna"

Hai đứa ôm nhau thắm thiết. Luna hào hứng: "Bồ thấy đó, những sinh vật này lúc nào cũng có ích"

Voldermort ở bên kia sảnh, phóng bùa phép từ cây đũa phép của hắn trong lúc lùi vào Đại Sảnh Đường, miệng quát tháo chỉ thị cho bọn lâu la, tay phóng bùa tả xung hữu đột; Harry ếm thêm nhiều bùa Che chắn nữa. Juicy cùng rất nhiều người khác chạy vào Đại Sảnh Đường tham dự vào trận đánh cam go.

Và giờ đây có thêm nhiều, càng nhiều hơn nữa, những người đang xông tới những bậc thềm trước cửa, và Harry thấy anh Charlie Weasley vượt qua mặt thầy Horace Slughorn, và thầy vẫn còn mặc bộ đồ ngủ màu ngọc bích. Hai người này dường như vừa trở về dẫn đầu một đám có vẻ như gia đình và bè bạn của mỗi học sinh trường Hogwarts còn đang ở lại trường chiến đấu, cùng với những ông bà chủ tiệm và chủ nhà của làng Hogsmeade. Những con nhân mã Bane, Ronan và Magorian xộc vào sảnh đường với những tiếng bật cung tanh tách rất to, trong khi cánh cửa từ nhà bếp mở vào sảnh đường bật tung ra khỏi bản lề.

Những con gia tinh của tường Hogwarts tuôn vào Đại Sảnh Đường, la hét và vung chém những con dao yếm và dao phay, và dẫn đầu chúng là Kreacher với cái mặt dây chuyền của Regulus Black nảy tưng tưng trên ngực, giọng ồm ồm của nó, thậm chí giữa tiếng ầm ĩ điếc tai này vẫn nghe rõ mồn một, "Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu nhân danh Chủ nhân của ta, người bảo vệ gia tinh! Chiến đấu chống Chúa tể Hắc ám, nhân danh cậu Regulus dũng cảm! Chiến đấu!"

Đoàn gia tinh đốn ống quyển và đâm mắt cá chân bọn Tử Thần Thực Tử, gương mặt bé tí của chúng bừng lên vẻ hiểm độc, và khắp nơi Harry nhìn thấy bọn Tử Thần Thực Tử đều mất tinh thần vì bùa phép, kéo lê những mũi tên găm ở vết thương, bị gia tinh đốn cẳng, hoặc chỉ còn nước cố gắng chạy trốn, nhưng bị đám đông vừa ào đến nuốt chửng.

Vẫn chưa kết thúc: Harry chạy nhanh giữa những kẻ đấu tay đôi, ngang qua những tù binh đang vùng vẫy, và tiến vào Đại Sảnh Đường.

Voldermort ở ngay trung tâm chiến trận, và hắn đang đập, đang đánh tất cả những gì trong tầm tay với. Harry không thể nhắm chính xác, đành phải kiếm đường đến gần hơn, và Đại Sảnh Đường trở nên càng lúc càng đông đúc bởi vì người nào còn đi được là đều chen vô trong đó.

Harry thấy Geogre và Lee Jordan đánh Yaxley té uỵch xuống sàn, thấy Dolohov gào lên khi ngã xuống vì tay thầy Flitwick, thấy Walden Macnair bị bác Hagrid quăng ngang qua căn phòng, trúng vô bức tường đối diện, và tuột xuống đất bất tỉnh. Anh thấy Ron và Neville đánh bại Fenrir Greyback. Cụ Abeforth đánh choáng Rookwood, ông Arthur và anh Percy hạ đo ván Thickness, và ông Lucius cùng bà Narcissa Malfoy chạy xuyên qua đám đông, chẳng buồn đánh đấm, chỉ gào tên con trai mình. Còn người mà đáng lý ra phải đi cùng họ, Juicy Puckett thì vừa thổi bay một tên Tử Thần Thực Tử khiến bức tường vỡ toang và gương mặt hắn biến dạng đến mức Harry chẳng nhận ra hắn là ai.

"Em gái, tàn bạo thật đấy!" Marry xuất hiện bên cạnh Juicy

"Chứ không phải chị vừa mới bẻ từng chiếc răng của tên người sói sao?"

"Hắn đáng bị vậy mà" 

Voldermort lúc này đang đấu với cô McGonagall, thầy Slughorn và chú Kingsley cùng một lúc, và mặt hắn biểu hiện một sự căm ghét lạnh lùng khi những người đó lượn lách và nhào thụp xung quanh hắn mà vẫn không thể kết liễu được hắn...

Bellatrix cũng vẫn còn đang chiến đấu, cách Voldermort chừng mười lăm thước, và cũng giống như chủ nhân của ả, ả đang đấu với ba người một lúc: Hermione, Ginny và Luna, tất cả đều dốc toàn lực, nhưng Bellatrix ngang ngửa ba cô gái, và sự chú ý của Harry bị lệch hướng khi một Lời nguyền Giết chóc phóng tới sát sườn Ginny đến nỗi cô bé chỉ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc...

Harry bèn đổi mục tiêu, xông vào Bellatrix thay vì Voldermort, nhưng anh mới chạy tới được mấy bước thì bị gạt văng qua một bên.

"ĐỪNG ĐỤNG TỚI CON GÁI TAO, ĐỒ CHÓ CÁI!"

Bà Weasley vừa chạy tới vừa quăng áo của bà đi, để hai cánh tay bà rảnh rang chiến đấu, Bellatrix xoay phắt người lại, rống lên cười khi nhìn thấy kẻ thách đấu mới.

"TRÁNH RA!" Bà Weasley quát ba cô gái, và chỉ bằng một cái vụt mạnh đơn giản cây đũa phép, bà bắt đầu cuộc đấu tay đôi.

Harry nhìn với vẻ phấn khởi lẫn nỗi kinh hoàng khi cây đũa phép của bà Molly Weasley vút ngang xoắn dọc, và nụ cười của mụ Bellatrix Lestrange nao núng, biến thành tiếng gầm gừ. Những luồng sáng bay ra từ cả hai cây đũa phép, sàn nhà quanh chân hai bà phủ thủy trở nên nóng bỏng và nứt rạn; cả hai người đàn bà quyết giết nhau bằng được.

"Khỏi!" Bà Weasley la lên, khi vài ba học sinh chạy tới trước, toan đến chỗ bà giúp sức. "Lùi lại! Lùi lại! Mụ này để ta xử!"

"Tao giết mày rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra cho lũ con mày hả?" Bellatrix mắng nhiếc, mụ đã phát khùng lên như chủ nhân của mụ, nhảy loi choi vì bị bùa chú của bà Molly nhảy múa chung quanh "Khi mẹ cũng tiêu đời như Freddie?"

"Mày-sẽ-không-bao-giờ-còn-đụng-tới-con-cái-tao-được-nữa!" Bà Weasley gào lên.

Bellatrix cười cái kiểu cười vui nhộn giống y như người anh họ Sirius đã cười khi ngã ngửa qua tấm màn, và bỗng nhiên Harry biết ngay chuyện gì sắp xảy ra. Lời nguyền của bà Molly lao tới phía dưới cánh tay vươn dài ra của Bellatrix và trúng thẳng vào ngực, ngay trên trái tim của mụ. Nụ cười hả hê của Bellatrix đông cứng, đôi mắt mụ dường như lồi ra: trong một tích tắc, mụ biết chuyện gì đã xảy ra, rồi mụ té lăn đùng, và đám đông đang quan sát gầm lên, còn Voldermort gào thét.

Juicy cảm thấy như thể cô chuyển qua phim quay chậm: cô bé thấy cô McGonagall, chú Kingsley và thầy Slughorn bị hất tung ra sau, văng bắn lên và quằn quại giữa không trung, bởi vì cơn thịnh nộ của Voldermort trước sự gục ngã của kẻ tùy tùng cuối cùng thân cận nhất đã bùng nổ với sức mạnh của một trái bom, Voldermort giơ cao cây đũa phép chĩa thẳng vào bà Molly Weasley.

"Protego Totalum!" Harry thét, bùa che chắn phồng ngay ra giữa Đại Sảnh Đường, và Voldermort trừng mắt nhìn chung quanh để tìm nguồn xuất phát câu thần chú trong lúc Harry đi ra giữa Đại Sảnh.

Tiếng hét sửng sốt, tiếng hò reo phấn khởi, tiếng gào vang lên ở mọi phía bị dập tắt ngay tức thì. Đám đông sợ hãi, và sự im lặng ngự trị đột ngột và tuyệt đối khi Voldermort và Harry nhìn nhau, rồi bắt đầu, cùng một lúc, vờn nhau theo vòng tròn.

"Tôi không muốn ai khác giúp" Harry nói lớn "Phải như thế này. Phải là tôi."

Voldermort rít lên.

"Potter chỉ nói vậy thôi" hắn nói, đôi mắt đỏ mở lớn "Đó đâu phải kiểu hành động của nó hả? Hôm nay mi sẽ dùng ai làm lá chắn, Potter?"

"Không ai hết" Harry nói đơn giản. "Chỉ còn tôi và ông, người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại, và một trong hai người chúng ta sắp ra đi vĩnh viễn..."

"Một trong hai chúng ta à?" Voldermort chế nhạo, toàn thân hắn căng ra và đôi mắt đỏ quắc lên, một con rắn sắp tấn công.

"Ông sẽ chẳng giết thêm được ai đêm nay đâu," Harry nói trong lúc cả hai vẫn vờn nhau, và nhìn chòng chọc vào mắt nhau, đôi mắt xanh nhìn vào đôi mắt đỏ. "Ông sẽ không bao giờ có thể giết bất kì ai nữa. Ông không hiểu sao? Tôi đã sẵn sàng chết để ngăn ông giết hại những người này..."

"Mi tưởng mi biết nhiều phép thuật hơn ta ư?" Hắn nói. "Hơn ta, hơn Chúa tể Voldermort, kẻ đã thực hiện những phép thuật mà đến chính Dumbledore cũng không bao giờ mơ tới?"

"Hoặc là cụ đã mơ tới" Harry nói, "nhưng cụ đã biết nhiều hơn ông, biết đủ để không làm điều ông đã làm."

"Mi muốn nói lão ta yếu đuối chứ gì!" Voldermort gào. "Quá yếu đuối nên không dám, quá yếu đuối nên không thể có được cái đáng lẽ thuộc về lão, cái rồi sẽ thuộc về ra!"

"Không, cụ khôn ngoan hơn ông" Harry nói, "một phù thủy giỏi hơn, một con người tốt hơn."

"Ta đã đem đến cái chết cho lão Dumbledore!"

"Ông tưởng ông đã làm điều đó" Harry nói, "nhưng ông nhầm rồi."

Lần đầu tiên, đám đông đang theo dõi xôn xao khi hàng trăm người đứng dọc theo những bức tường chung quanh cùng hút hơi vào.

"Dumbledore đã chết!" Voldermort phun mạnh những lời đó vào Harry như thể những lời đó có thể gây cho nó nỗi đau không thể chịu đựng nổi. "Thân xác lão đã mục rữa trong nấm mộ cẩm thạch ở trong sân tòa lâu đài này, ta đã nhìn thấy, Potter à, và lão sẽ không thể phục sinh!"

"Phải, thầy Dumbledore đã chết" Harry bình tĩnh nói. "Nhưng ông đã không giết được cụ. Cụ đã chọn cách chết của cụ, đã chọn từ nhiều tháng trước khi cụ chết, đã dàn xếp toàn bộ việc đó với người mà ông đã tưởng là tôi tớ của ông."

"Chuyện mơ mộng trẻ con gì đây?" Voldermort nói, nhưng hắn vẫn chưa tấn công, và đôi mắt đỏ của hắn không né tránh được đôi mắt của Harry.

"Thầy Severus Snape không phải là người của ông. Thầy Snape đã là người của thầy Dumbledore từ lúc ông bắt đầu săn lùng mẹ tôi. Và ông không hề nhận ra điều đó, vì ông không thể nào hiểu. Ông chưa bao giờ thấy thầy Snape gọi Thần Hộ Mệnh, đúng không, Riddle?"

Voldermort không trả lời. Hai người tiếp tục vờn nhau quanh vòng tròn như hai con sói sắp sửa cấu xé lẫn nhau.

"Thần Hộ mệnh của thầy Snape là một con hươu cái" Harry nói, "giống như Thần Hộ mệnh của mẹ tôi, bởi vì thầy Snape đã yêu mẹ tôi gần như trọn cả cuộc đời thầy, từ thuở hai người ấy còn là trẻ con. Lẽ ra ông phải biết" anh nói khi thấy cánh mũi Voldermort hỉnh lên "thầy Snape đã xin ông tha mạng mẹ tôi, đúng tôi?"

"Hắn thèm muốn ả, chỉ vậy thôi" Voldermort khinh khỉnh,"nhưng khi ả chết rồi, hắn đồng ý là còn khối đàn bà khác, thuần huyết hơn, xứng đáng với hắn hơn..."

"Dĩ nhiên thầy nói với ông như vậy," Harry nói, "nhưng thầy đã làm tình báo cho thầy Dumbledore ngay từ lúc ông đe dọa mạng sống của mẹ tôi, và thầy đã làm việc đó chống lại ông từ ấy đến giờ! Khi thầy Snape kết thúc sự sống cho thầy Dumbledore thì thầy Dumblodore đã hấp hối rồi!"

"Chẳng hề gì!" Voldermort rít lên, nãy giờ vẫn lắng nghe từng lời với vẻ chăm chú suy tư, nhưng giờ bỗng bật ra tiếng cười khằng khặc man dại. "Chẳng hề gì cái chuyện là người của ta hay của lão Dumbledore, hay những chướng ngại vật nhảm nhí mà chúng cố bày ra trên con đường của ta! Ta đã chà nát chúng như ta đã chà nát mẹ mi, kẻ được coi là tình yêu vĩ đại của Snape! Ôi, ta hiểu rồi, Potter ơi, hiểu theo cách mà mi không thể nào hiểu được! Lão Dumbledore đã toan ngăn ta chiếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net