14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Chè

Harry Potter dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của đối thủ một mất một còn, chuyện này chắc chắn sẽ là tin tức lớn ở kiếp trước, rốt cuộc thì Draco Malfoy vẫn luôn là quán quân trong việc chọc tức Chúa cứu thế mà, an ủi hả? Ý mấy người là dùng Crucio á hả?

Draco vẫy vẫy đũa phép dọn sạch chỗ nước bí ngô rơi vãi trên mặt đất, Harry sụt sịt không thèm nhìn hắn ta.

Merlin, cậu vừa khóc trong vòng tay của Malfoy... Cái khác thì không nói làm gì, nhưng chiếc áo chùng của hắn ta hẳn đã bị mình làm hỏng vì khóc, chắc là cái áo đó đắt lắm, mình có phải đền không nhỉ?

Harry nghĩ bản thân cậu không thiếu tiền, nhưng cũng không thể noi theo lối sống xa hoa, lãng phí của Malfoy được, tốt hơn hết là mình nên giặt sạch sẽ lại cho hắn.

Ngay khi cậu đang suy nghĩ về điều đó, thì câu thần chú "Tẩy rửa" vang lên bên tai cậu, Harry dời sự chú ý lên người Draco, người đang ra sức vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo choàng của mình.

Harry cảm thấy mình cần phải nói một chút gì đó.

"Cái đó, ừm... tôi rất xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của cậu?" Cậu ngập ngừng nói thử, lập tức nhận được cái nhìn chằm chằm của Malfoy.

"Tôi phải nói rằng cậu không hề làm bẩn chiếc áo chùng của tôi." Draco nói, "Chỉ là cái bánh mì bị bẹp dí trong túi của tôi thôi."

Harry so sánh chiều cao của hai người, nhớ lại lúc nãy cậu nằm trọn trong vòng tay của Draco, chợt nhận ra rằng có lẽ nước mắt của đã dính hết vào cổ Malfoy. Bỗng cậu cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đứng không vững, cảm giác như muốn ngất đi.

"Potter!" Tiếng hét của Draco hét vang lên bên tai cậu, Harry cảm giác mình bị ai đó túm chặt, cậu rất muốn mở mắt ra, nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Ôi Merlin ơi.

Trước khi mất đi ý thức, Harry bắt chước dáng vẻ của Draco thầm đảo mắt với chính mình.

Hoá ra là chóng mặt thật.

Draco còn đang mải chiến đấu với chiếc áo chùng bị Chúa cứu thế kéo nhăn nhúm, nào biết được hắn ta vừa mới cúi đầu xuống, Chúa cứu thế đã tự lăn đùng ngã xuống đất.

Đừng gây rắc rối chứ!?

Draco hoảng sợ kéo người vào lòng, tay hắn vỗ nhẹ vào khuôn mặt tiều tuỵ.

"Potter? Harry ơi?"

Harry Potter không phản ứng gì, hô hấp đều đặn, rõ ràng đã ngủ say rồi.

Draco nhìn trái nhìn phải, đành cam chịu cõng cậu bé lên lưng.

Chết tiệt, sao Thánh Potter lại nhẹ như vậy? Xương cậu ta cấn đau cả người, quả là ác mộng mà!

Draco đi từng bước một tới bệnh thất, hắn nghĩ nếu như đây là kiếp trước, lũ Gryffindor nhất định sẽ bao vây lấy hắn, sỉ vả hắn là cái đồ Slytherin rắn độc, muốn sát hại Chúa cứu thế của bọn họ.

Draco biết tại sao Harry lại đột ngột ngất xỉu, vị Chúa cứu thế này đã bị ác mộng ám ảnh suốt cả dịp lễ Giáng sinh, còn không hề biết cách chăm sóc tốt bản thân mình, vừa rồi cậu đã trút bỏ tất cả những gánh nặng trong lòng, áp lực nặng nề đã tan biến hết đi, đương nhiên sau đó mệt mỏi sẽ bủa vây lấy cậu rồi. Draco vất vả cõng Harry đến bệnh thất, giao cho bà Pomfrey.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Bà Pomfrey đặt Harry lên giường bệnh, Draco phân tâm suy nghĩ, tự hỏi liệu đây có phải là chiếc giường mà Harry thường hay nằm không, hắn nói với bà Pomfrey về tình trạng của Harry.

"Trò ấy cần phải ngủ đủ giấc và bổ sung thêm dinh dưỡng." Bà Pomfrey lắc đầu, "Tôi sẽ cho trò ấy một ít thuốc ngủ, trò Malfoy, có thể ở lại đây với trò ấy một lúc có được không?"

"Tôi có thể, thưa bà." Draco gật đầu, ngồi xuống bên mép giường của Harry.

Ánh nắng bên ngoài toả soi vào cửa sổ bệnh thất, dưới ánh sáng gương mặt tái nhợt của Harry và quầng thâm dưới mắt cậu càng nổi rõ hơn. Draco ngồi chán muốn chết, hắn đành giết thời gian bằng cách ngắm nhìn Chúa cứu thế.

Đầu tóc rối bù, lông mi thì vừa dài vừa dày, dưới mắt có quầng thâm, đôi môi thì nhợt nhạt, khuôn mặt gầy gò với cái cằm nhọn, dưới lớp chăn bông là thân hình nhỏ bé... Draco lại xoa xoa bả vai mình. Hắn không cảm thấy người Harry nặng, thực ra, bả vai hắn đau là do bị khuỷu tay của Harry cấn vào.

Trong hai tuần ngắn ngủi vừa rồi, người đang ngủ trên giường bệnh lúc này e rằng đã trải qua cảm giác suy sụp của hắn hồi năm thứ sáu.

Draco thở dài, hắn nhét lại cái tay bị lộ ra bên ngoài của Harry vào trong chăn.

Draco Malfoy ngồi trước giường bệnh của Harry Potter, chuyện này là điều hoàn toàn không thể xảy ra ở kiếp trước — nếu mà hai người cùng nằm trong bệnh thất thì càng có khả năng hơn. Nhưng mỗi khi Harry Potter nằm trong bệnh viện, Draco Malfoy đều biết, Chúa cứu thế có quá nhiều người hâm mộ nên sẽ không để ý tới một món quà an ủi nhỏ bé, không ai ký tên.

Cú mèo hồi lễ Giáng sinh là một nỗ lực dũng cảm, đúng chất Gryffindor, và Draco đã thành công, hắn đã chờ được cú của Harry, với lời chúc Giáng sinh và món quà đáp lại.

Trước kia hắn không hiểu, về sau lại không có vị trí, hiện tại hắn đã có cơ hội. Harry đã chào hỏi hắn trước ở trong tiệm áo choàng của Phu nhân Malkin, và bàn tay ngập ngừng của hắn được cậu nắm lấy trên tàu tốc hành Hogwarts, đó là một sự khởi đầu tốt đẹp.

Draco lại thở dài, nước mắt của Chúa cứu thế rơi trên cổ dường như vẫn còn vương hơi ấm, những lời nói của Harry cứ văng vẳng bên tai hắn. Hắn nhìn Harry đang ngủ say, dù biết cậu không thể nghe thấy lời nói của mình nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, sau vài lần do dự, hắn mới cẩn thận nói ra thắc mắc trong lòng.

"Tất cả những người mà cậu nói đến... có bao gồm cả tôi không?"

Không có ai trả lời.

Draco cúi người xuống kéo chăn cho Harry, hắn lắc đầu tự giễu.

"Tốt hơn hết là cậu không nên ngủ quá lâu, Potter ạ." Hắn nói, "Nếu cậu còn nhớ, cậu còn chưa nhận xét về những chiếc bánh quy mẹ tôi làm đâu."

Harry lại chìm nổi ở trong giấc mơ.

Trong giấc mơ lạnh lẽo và nhớp nháp, những con âm binh từ trong bóng tối thò bàn tay trắng bệch nhão nhão dính dính ra. Harry hoảng sợ đọc câu thần chú, nhưng đám âm binh vô tri vô giác này cứ từng bước tiếp cận cậu, túm lấy tay, chân, thắt lưng cậu... Cậu đang chìm dần vào trong bóng tối, không khí càng lúc càng đặc sệt lại, hô hấp bị hút sạch lấy.

"... Potter?"

Đột nhiên có một tia sáng loé lên trong lòng bàn tay của Harry, ánh sáng đó vừa nóng vừa ấm, bên trong là một giọng nói quen thuộc đang gọi tên cậu.

"Potter......"

"Dậy đi Potter...."

Ánh sáng đó nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Harry, từ từ bay lên, đám âm thi sợ hãi lùi về sau, Harry kiễng chân lên để với lấy hơi ấm kia.

"Harry......"

Harry mở mắt ra.

Kính mắt của cậu không biết đang ở nơi nào, nhưng lúc này, không cần đeo kính, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt lo lắng của người trước mặt. Draco Malfoy gần như dí sát mũi chạm vào chóp mũi cậu, thấy cậu đã tỉnh lại hắn ta nhẹ nhõm thở ra một hơi.

"Cậu ngủ không được ngon lắm." Draco nói, bò dậy khỏi giường, hắn bước ra khỏi giường trong tư thế khó xử — Harry kinh ngạc nhận ra hắn ta vẫn luôn nằm bên cạnh mình. Draco vụng về cầm lấy kính của Harry bằng tay trái, đưa cho cậu.

"Tay phải của cậu bị sao vậy?" Harry nhận lấy chiếc kính, nghi hoặc hỏi. Sau đó cậu cảm thấy, bàn tay phải của mình bị bóp nhẹ một chút.

"Nếu cậu nhận ra rằng vừa rồi cậu cũng nhận kính bằng tay trái," Draco chậm rãi nói, "Thì có lẽ cậu sẽ biết tay phải của tôi ở đâu."

Harry hơi cứng đờ cúi đầu xuống, thấy bàn tay hai người đang nắm lấy nhau — Merlin trên cao, mười ngón tay của họ vẫn đan vào nhau.

"Cậu vẫn luôn ở chỗ này sao?" Cậu lắp bắp hỏi, "Ý tôi là, ừm... chúng ta vẫn luôn nắm tay nhau hả?"

"Đúng vậy." Draco trợn tròn mắt, "Có lẽ bây giờ vị Chúa cứu thế vĩ đại đã bằng lòng buông tay tôi ra rồi nhỉ?"

"Ồ...." Harry đáp lại, nhưng vẫn chậm chạp không cử động.

"Làm sao thế?" Draco sốt ruột động đậy ngón tay, "Buông ra."

"Rõ ràng cậu có thể tự rút tay ra được mà ..." Harry nhẹ nhàng lẩm bẩm, đảm bảo rằng Draco có thể nghe thấy tiếng cậu, và buông lỏng tay cậu ra. Đầu óc cậu giờ tràn ngập hình ảnh ánh sáng từ lòng bàn tay trong giấc mơ vừa rồi, nên cậu không để ý đến gương mặt đỏ bừng của Draco.

"Granger và Weasley vừa tới thăm cậu." Draco xoa xoa ngón tay của mình, "Còn cặp song sinh gì đó, tôi nói cậu bị mệt nhọc quá độ, chỉ là cần phải nghỉ ngơi thôi, tôi đã hứa với họ là buổi tối cậu sẽ trở về tháp Gryffindor — bà Pomfrey dặn dò cậu phải ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ, tôi đã đưa lọ thuốc ngủ cho Granger rồi, cậu nhớ phải uống nó đấy." Hắn tạm dừng lại một lúc, nhìn chằm chằm vào Harry đang gật đầu lia lịa, ngập ngừng hỏi, "Cậu thường xuyên phải làm việc sao?"

Harry nghiêng đầu: "Cái gì?"

Draco giơ tay phải của mình về phía cậu.

"Khi nắm tay, tôi sờ thấy vết chai trên tay của cậu." Hắn cau mày nói, "Dì dượng cậu nhốt cậu lại, bỏ đói cậu ... lại còn bắt cậu làm việc sao?"

Harry mím môi quay mặt đi, hiển nhiên là không muốn trả lời mấy câu hỏi này. Draco cũng không ép hỏi cậu, rất đúng mực thay đổi chủ đề: "Cậu ngủ gần như cả ngày rồi, vừa lúc đến giờ ăn tối rồi, tôi đoán cậu hẳn là đói bụng rồi."

Harry thở phào nhẹ nhõm, xoa bụng: "Ừ."

"Đi Đại sảnh đường không?" Draco quan sát sắc mặt Harry, trông cậu đã khá hơn sau khi nằm một ngày, "Hoặc là ăn ở đây, tôi tin rằng bà Pomfrey sẽ đồng ý cung cấp đồ ăn cho cậu đấy."

"Đi Đại sảnh đường đi." Harry ngập ngừng thử di chuyển tay chân, "Trừ bị đói ra thì tôi không có cảm thấy có gì không khoẻ cả... Ồ, tôi vẫn còn buồn ngủ."

"Vậy thì nhanh chóng ăn tối xong rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi." Draco gật đầu, "Cậu có thể tự mình xuống giường được không? Có muốn tôi đỡ không? Để tránh cậu lại ngã vào vòng tay của tôi thêm lần nữa."

"Tôi... Tôi tự làm là được rồi..." Harry nhấc chăn bông lên, lẩm bẩm bước xuống giường, đi giày vào. Cậu đứng dậy, vẫn còn run rẩy, Draco vô thức đỡ lấy cậu.

"Không cần tôi giúp à?" Draco liếc nhìn Harry, người kia ngại ngùng tránh đi ánh mắt của hắn.

"Chúng ta nên nói một tiếng với bà Pomfrey trước rồi hẵng rời đi." Harry đổi chủ đề.

"Bà Pomfrey nói rằng khi cậu tỉnh dậy thì có thể rời đi." Draco nắm lấy cánh tay cậu, sức lực vừa đủ để đảm bảo rằng Harry có một chỗ dựa vững chắc, "Vì vậy chúng ta có thể trực tiếp rời đi là được — vì dạ dày của cậu, cùng với bộ xương tội nghiệp của cậu. Merlin trên cao, cậu có biết khi tôi cõng cậu, bả vai tôi bị khuỷu tay của cậu cấn đau như thế nào không."

"Cậu cõng tôi á?" Harry nghi hoặc nhìn Draco, không từ chối hắn ta đỡ mình.

"Vì cậu đã ngất đi khi chỉ có hai chúng ta ở đấy, tôi nghĩ tôi là người duy nhất có thể cõng cậu, tôi không nghĩ rằng mình đã làm sai." Draco trả lời cậu như một lẽ đương nhiên.

"Không, ý tôi là." Harry bối rối chớp mắt, "Tại sao cậu không sử dụng Bùa dịch chuyển người hay gì đó? Hồi năm 3 tôi đã thấy thầy Remus dùng nó, không phải sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều sao?"

Draco: "..."

Draco: "Nó rất xấu xí."

Harry gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Đúng là nó không đẹp lắm, thẩm mỹ của Malfoy — được rồi, tôi cũng không muốn xài phép đó đến bệnh thất — còn cáng và Bùa bay thì sao? Sao cậu lại không nghĩ tới mấy cái này vậy?"

Draco: "..."

Draco: "Câm miệng, đi mau!"

Nói rồi, Draco túm lấy cánh tay Harry kéo người ra bên ngoài, hắn cố gắng đi trước Harry một bước, với hy vọng rằng ánh sáng có thể che đi vành tai đang đỏ bừng của hắn.

Chết tiệt.

Draco tức giận nghĩ.

Tôi chỉ không nghĩ tới chuyện gì khác ngoài việc cõng cậu, nếu không phải bây giờ cậu vẫn không đủ sức, tôi vẫn muốn ôm cậu tiếp!

Được đỡ suốt quãng đường, cuối cùng Harry cũng bị Draco ấn vào bàn dài của Gryffindor, Ron và Hermione ngay lập tức bước tới.

"Bồ không sao chứ?"

"Anh bạn, bồ làm mình sợ muốn chết!"

"Bà Pomfrey bảo mình phải ăn uống đầy đủ... Xin lỗi vì đã làm mấy bồ phải lo lắng." Harry mỉm cười xin lỗi.

"Chỉ cần bồ không tự ngược đãi bản thân mình là được rồi." Hermione không đồng ý lắc đầu, "Harry, bồ đã rất gầy rồi, ở trong độ tuổi này chúng ta vẫn đang phát triển về thể chất đấy."

Harry gật đầu liên tục tỏ vẻ rằng cậu đã hiểu.

"Bồ và Malfoy bị sao vậy?" Ron gắp một đống thức ăn vào đĩa của Harry, "Cậu ta ném bồ xuống rồi biến đi luôn, các cậu cãi nhau đấy à?"

"Không." Harry vô tội lắc đầu, "Đôi khi cậu ta trông thật kỳ quặc, kệ cậu ta đi." Nói xong, cậu quay lại tìm cái đầu có màu sắc độc đáo của Draco, người kia đang ngồi ở bàn dài Slytherin, hất cằm nhìn cậu một cái, coi như đang đáp lại ánh nhìn của cậu.

"Cậu xem, rất tốt đấy thôi." Harry quay đầu lại, buông tay đối với Ron và Hermione.

"Hai người các cậu lúc nào cũng —" Ron vật lộn với việc dùng từ, "Lúc nào cũng kỳ lạ, mình nói cái không khí ở chung. Hai người khi ở chung một chỗ thật kỳ lạ, phải không Hermione?"

Hermione gật đầu đồng ý: "Mình không thể nói rằng liệu mối quan hệ của hai người có tốt hay không."

Harry sửng sốt trước những lời đó.

Mối quan hệ giữa cậu với Draco tốt hay là không tốt?

Kiếp trước họ dây dây dưa dưa quá nhiều, cho dù Draco đã cứu mạng cậu ở trang viên Malfoy, hay là cái nắm tay trong Phòng Yêu Cầu đang bốc cháy, nhưng hai người bọn họ chắc chắn không thể nói là tốt hay không tốt.

Còn kiếp này thì sao?

Harry nhìn chằm chằm vào tay phải của mình một lúc.

Đời này không có gì là xấu cả. Trong Tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin hắn ta không khiến cho cậu liên tưởng tới Dudley, không có lời chế giễu Ron trên tàu, không có vẻ vênh váo trong buổi lễ phân loại, tặng quà Giáng sinh cho cậu, hoàn toàn bao dung chịu đựng lúc cậu suy sụp, đưa cậu vào bệnh thất, đánh thức cậu khỏi một cơn ác mộng.

"Tất nhiên là chúng mình có một mối quan hệ rất tốt rồi." Trước khi có thể suy nghĩ rõ ràng hơn thì lời nói chắc nịch này đã buột ra khỏi miệng Harry, "Mình phải mau lên mới được, mình chợt nhớ ra, trong kỳ nghỉ phu nhân Malfoy đã nhờ Draco gửi bánh quy cho mình, mình còn chưa hồi âm thư."

Cậu vội vã ăn sạch thức ăn trong đĩa, mượn giấy bút của Hermione, đẩy đĩa trên bàn sang một bên và bắt đầu viết. Viết xong, Harry gấp lá thư lại thật cẩn thận, đứng dậy đi đến chiếc bàn dài Slytherin.

"Draco." Harry nắm lấy bả vai của mục tiêu, "Cảm ơn mẹ cậu vì những chiếc bánh quy mà cậu đã gửi cho tôi trước đó. Thư trả lời cậu gửi, hay để tôi bảo Hedwig gửi đi?"

Draco lấy khăn ăn lau miệng, nhìn lướt qua lá thư: "Hoá ra cậu còn nhớ kỹ."

"Tất nhiên là tôi nhớ rõ rồi," Harry cười nói, "Tay nghề của phu nhân Malfoy rất tốt".

Draco cầm lấy lá thư và bỏ vào túi: "Potter, cậu phải biết như này, không hồi âm kịp thời là bất lịch sự lắm đấy."

Harry gãi gãi tóc: "Chà, làm ơn chuyển lời xin lỗi của tôi có được không? Lúc đó tôi rối quá."

Draco ngẩng đầu nhìn về phía bàn dài Gryffindor, thấy Hermione và Ron đang giơ đĩa của Harry lên cho mình xem, sốt ruột lắc lắc đĩa.

"Cậu đã ăn xong chưa?" Draco quay lại hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định hắn cảm thấy bất lực và bực bội, "Bây giờ quay lại tháp Gryffindor à?"

Harry gật gật đầu: "À, dù sao thì tôi cũng không có chuyện gì ..."

"Tại sao không trả lời thư của tôi?" Draco đột nhiên đứng phắt dậy, nói với giọng chỉ hai người mới có thể nghe thấy được, "Nếu cậu cần tôi, tại sao lại không mở mồm gọi tôi về?"

Harry lại gãi gãi đầu: "Tôi không muốn làm phiền kỳ nghỉ của cậu..."

Draco thở dài, hắn lấy hai ổ bánh mì trên bàn nhét vào tay Harry, rồi ngồi xuống, mệt mỏi phất tay với Harry ý bảo rằng cậu có thể rời đi. Harry ngơ ngác không hiểu gì ôm bánh mì quay lại bàn dài nhà Gryffindor để lấy cặp sách, còn Draco thì nhìn chăm chú vào tấm lưng gầy guộc của cậu, thở dài.

Không làm phiền kỳ nghỉ của tôi... Chậc, Potter chết tiệt, câu nói kia của cậu đã phá hỏng kỳ nghỉ của tôi rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net