16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Chè

Khi Harry ăn xong bữa trưa, Draco đã đứng ở lối ra vào của Đại sảnh đường được một lúc lâu, mất kiên nhẫn gõ nhịp chân.

"Cầm lấy." Thấy Harry đến gần, Draco không giải thích gì nhét hai chiếc bánh mì vào tay cậu. Hành vi này đã diễn ra liên tục kể từ lần vào bệnh thất đột ngột của Harry, Harry đã cố từ chối, nhưng lại bị Draco gạt phắt, hắn nói rằng không muốn đưa cậu vào bệnh thất thêm một lần nữa.

Harry nghe lời cẩn thận nhét chiếc bánh mì vào túi, đi theo Draco đến căn nhà gỗ của Hagrid.

Bọn họ đến gặp Norbert.

Tình yêu của Draco dành cho chú rồng nhỏ này vượt xa cả mong đợi của Harry. Câu đùa vui trước kia của cậu "Liệu cậu có khóc không", bây giờ mỗi ngày cậu đều cảm thấy hoảng sợ rằng điều đó sẽ trở thành hiện thực. Phải biết rằng, lần trước cậu nhìn thấy Draco khóc là khi hai người đã đánh nhau ầm ĩ, Lời nguyền tra tấn đấu với Cắt sâu mãi mãi... Harry lắc đầu nguầy nguậy, ngăn bản thân không tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa.

Căn nhà gỗ của Hagrid đã ngay trong tầm mắt, Draco sửa soạn lại quần áo như thể sắp đi gặp bạn gái của mình.

"Tôi sẽ không nghi ngờ gì về chuyện trong tương lai cậu sẽ cưới một con rồng cái đâu." Harry đứng sang một bên nhìn Draco đang tỉa tóc. "Thật sự, rất xứng đôi với cậu đấy."

Draco tức giận lườm cậu.

"Được rồi, được rồi." Harry giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, "Chúng ta mau đi vào thôi."

Draco hừ một tiếng rồi tiến tới gõ cửa, Hagrid vui vẻ phấn khởi đón hắn ta vào. Harry đi theo ngay sau, chán nản đi tìm một cái ghế, nhìn khung cảnh thân thiện giữa Malfoy và Hagrid mà cả đời cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng.

"Tay của Ron thế nào rồi?" Hagrid không quay đầu lại hỏi Harry.

"Bị sưng tấy lên, cậu ấy đang ở bệnh thất." Harry nói, "Cậu ấy nói rất xin lỗi vì không thể đến giúp bác cho Norbert ăn được."

Draco - người biết sự thật, nhướn mày lên không phá vỡ sự thật. Hắn quay đầu lại hỏi Hagrid một số câu hỏi về Norbert. Hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, còn Harry thì ngồi xây dựng lại tam quan của mình. Khi rời đi, Harry nhìn vẻ mặt như đang trầm ngâm suy nghĩ của Draco, nói, "Draco, ngày mốt chính là ngày đi tiễn Norbert..."

"Tôi biết." Draco nhanh chóng nói, "Tôi sẽ đi thông báo cho Giáo sư McGonagall để đổi lấy cơ hội đi cấm túc trong rừng cấm."

"Ý tôi là, có lẽ cậu sẽ muốn cùng tôi đi tiễn Norbert." Harry nói, "Chiếc áo choàng tàng hình đủ để che cậu và tôi kèm theo một con rồng nhỏ."

"Tôi?" Draco dừng chân lại, "Tôi ư?"

"Cậu." Harry gật đầu. "Ron không đi được."

"Granger đâu?"

"Hermione sẽ hiểu," Harry nói, "Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn cảm thán với tôi chuyện cậu yêu thích rồng... tôi cá rằng, cậu sẽ nhận được một thứ gì đó về rồng vào ngày sinh nhật của mình đấy, tôi đoán hơn nửa là sách."

Draco vẫn cúi gằm mặt tiếp tục bước đi, có lẽ là đang đấu tranh tư tưởng, cân nhắc xem có nên nhận một món quà từ người mà hắn ta vẫn luôn khinh thường suốt nhiều năm hay không.

Harry chọc ghẹo hắn ta: "Tôi nói này, cậu đã nhận tất cả kẹo của Ron hồi lễ Giáng sinh rồi đấy."

"Weasley dù sao cũng là..."

"Nếu cậu dám nói ra điều gì đó xúc phạm tới Hermione." Harry nghiêm túc nhìn Draco "Thì cậu nên nghĩ đến hậu quả đi."

Draco mím môi: "Tôi không... thôi được rồi." Hắn bị ánh mắt của Harry đánh bại, "Cậu phải cho tôi một chút thời gian, tôi thừa nhận rằng Granger là một phù thủy rất giỏi, nhưng... Cậu phải cho tôi một ít thời gian. Tôi đã được dạy dỗ như vậy từ khi còn bé rồi, đối xử tốt với cô ấy có nghĩa là tôi đã phá vỡ mọi sự giáo dục mình từng có, cậu phải cho tôi thời gian."

Giọng điệu Harry dịu lại: "Dạo gần đây không phải cậu đã làm rất tốt sao."

"Làm ơn đi." Draco thở dài, "Tôi không tiếp xúc nhiều với Granger, được chứ?"

Harry nghĩ về điều đó, thở dài. "Nếu cậu không ngại thì cậu có thể bắt đầu thay đổi một chút ngay từ bây giờ." Cậu gợi ý.

"Thay đổi như thế nào?" Draco nhướn một bên lông mày, "Cậu đừng nghĩ rằng tôi sẽ bắt đầu bằng cách tặng quà hoặc là khen ngợi cô ấy gì gì đó..."

"Có thể bắt đầu từ Ron và Hermione." Harry nói, "Đổi cách xưng hô, Draco, cậu xem, tôi đã gọi tên riêng của cậu rồi."

Draco cau mày: "Ha... Potter." Hắn liếm môi "Chết tiệt, làm sao mà cậu lại có thể quen nhanh như vậy được?"

"Không phải là cậu chưa từng gọi vậy. mà" Harry chỉ ra, "Chỉ là cậu không thường xuyên nói như vậy thôi."

Lông mày của Draco càng nhíu chặt lại, phải mất một lúc lâu sau hắn mới nhăn mặt gọi một tiếng "Harry".

"Về sau tôi sẽ nhắc nhở cậu." Harry cười tủm tỉm nói, "Bây giờ, hãy thử gọi Ron và Hermione một lần nữa xem... ít nhất, đến lúc mà bọn họ tặng quà sinh nhật cho cậu, cậu có thể vui vẻ nhận lấy."

Khi trở về lâu đài, lần đầu tiên trong đời Draco muốn trốn thoát khỏi cái từ Harry. Mẹ kiếp Pot — Harry! Suốt cả quãng đường tên Harry chết tiệt này luôn sửa lại cách xưng hô của mình với mọi người, và bây giờ trong đầu hắn toàn là "Sai rồi, không phải là Weasley", "Hermione, hãy gọi là Hermione" vân vân và vân vân.

Đột nhiên hắn không còn mong chờ việc tiễn Norbert đi nữa... Còn có cái gì mà rừng cấm... Chúa ơi.

Draco lao ầm vào chiếc giường, khiến Blaise Zabini - bạn cùng phòng của hắn bị giật mình.

"Có chuyện gì vậy, Malfoy?"

"Không phải Malfoy, là Draco." Draco buồn bực trả lời, "Cậu cũng không phải Zabini, là Blaise."

Zabini không hiểu gì cả, tại sao mình lại không phải là Zabini.

Vào thứ bảy, Draco dùng Bùa ẩn gặp Harry đang mặc áo tàng hình ở bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ của Hagrid, hai người cùng khiêng chiếc rương đựng Norbert trèo lên Tháp Thiên văn.

"Nó thực sự, thực sự ..." Draco thở hổn hển khi lên đến tòa tháp. "Nó thực sự nặng quá! Làm thế nào mà cậu có thể làm được vậy, Harry? Trông cậu có vẻ tốt hơn tôi nhiều."

Harry khảy khảy tóc mái ướt đẫm mồ hôi của mình: "Tôi ... tôi không thoải mái như vậy đâu... Draco."

"Trông cậu còn nhẹ nhàng hơn tôi nhiều." Draco bất chấp hình tượng của mình mà nằm liệt xuống đất. "Cậu xem tôi đã mệt mỏi như thế nào đi."

Harry lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn ta.

"Có lẽ là bởi vì trong nhà cậu có gia tinh, cho nên tay của thiếu gia không cần phải làm việc tay cầm vai vác gì cả..."

"Vậy thì cậu đã làm gì mà phải tay cầm vai vác?"

"Tôi —" Harry đột ngột dừng lại, "Malfoy!"

"Sai rồi, phải là Draco." Draco lười biếng sửa lại, "Chút nữa cậu định làm gì? Tôi phải nhắc nhở cậu rằng, cấm túc đi kèm với việc bị trừ điểm đấy."

Harry phồng má lên, tức giận vì suýt nữa thì mình đã bị lừa nói ra: "Lần này cậu không để cho Neville nghe thấy kế hoạch muốn bắt tôi của cậu, Hermione cũng không tới, như vậy điểm bị trừ chắc chắn sẽ ít hơn kiếp trước... nhìn xem, lần này cụ Dumbledore không cộng điểm cho chúng tôi thì Cúp nhà vẫn sẽ thuộc về Gryffindor thôi."

"Nếu như trong lớp Độc dược cậu bị trừ điểm ít hơn một chút." Draco chế nhạo, "Chắc chắn Giáo sư McGonagall sẽ phạt chúng ta cấm túc, đúng không?"

"Thời gian sẽ thúc đẩy điều này," Harry nói, "Ê, nhìn kìa, bạn của Charlie tới rồi."

Draco nghiêng đầu nhìn thấy bốn cây chổi đang bay trên bầu trời đêm, hắn vội vàng xoay người đứng dậy, vỗ bụi bẩn trên người.

"Malfoy." Harry đảo mắt một vòng.

"Harry, là Draco," Draco nói với ngữ điệu của Harry, "Không phải Malfoy, là Draco."

Harry lại đảo mắt một vòng.

Những người bạn của Charlie đã nhiệt tình chỉ cho Harry và Draco xem những sợi dây thừng để buộc, Draco vuốt ve chiếc rương liên tục, lúc lâu sau mới hỏi, "Nó chắc chắn sẽ đến Romania một cách suôn sẻ phải không?"

"Tất nhiên rồi!" Một người trong số họ cười lớn đáp: "Nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng là chúng tôi."

Draco lại vuốt ve chiếc rương một lúc lâu, cuối cùng lùi về sau một bước. Harry siết chặt bả vai hắn ta, cả hai đứng nhìn những người bạn của Charlie buộc dây thừng vào chiếc rương rồi bay lên không trung, biến thành những chấm nhỏ xíu rồi biến mất trong màn đêm đen dày đặc.

"Cậu còn ổn chứ?" Harry nhẹ giọng hỏi nhỏ.

"Tất nhiên là tôi ổn rồi." Draco thở dài thật mạnh, "Chỉ là Romania... Tôi có thể tranh thủ đi xem thử."

Harry nhìn Draco bằng ánh mắt tò mò.

Dưới ánh trăng trong veo, Draco vẫn nhìn chằm chằm về hướng Norbert rời đi, những ngôi sao nhỏ bé trên trời rơi xuống đôi mắt nhạt màu của hắn, lại tạo thành một bầu trời đầy sao khác. Bầu trời đầy sao này ánh lên vẻ không nỡ, Harry phải thừa nhận rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy Draco như vậy, khiến cho người ta muốn an ủi hắn.

Nhưng làm thế nào để an ủi hắn đây?

Harry suy nghĩ một chút, lại siết bả vai Draco: "Rồi sẽ gặp lại mà, chúng ta trở về đi."

"Ở lại đây thêm chút nữa thôi." Draco thì thầm.

Harry đứng cùng với hắn: "Cậu biết không, trước đây tôi đã mất Hedwig."

Draco cuối cùng cũng nhìn cậu.

"Đó là vào năm bảy, Hội Phượng hoàng sắp xếp cho tôi dời đi, Hedwig đã trúng phải Lời nguyền chết chóc." Harry nhắm mắt lại, "Cậu đã nhìn thấy cô bé, đó là một cô gái ngoan... Nhưng ngày hôm đó cô bé đã chết. Có thể nguyên nhân là do chiến tranh, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mua thêm một con cú nữa."

Draco quay lại nhìn cậu, "Cậu muốn nói điều gì?"

Harry nở một nụ cười nhẹ: "Bây giờ tôi lại có cô bé ấy, Draco. Rồi cậu cũng sẽ gặp lại con rồng của mình."

Draco im lặng, rồi đột ngột nói, "Chỗ này là Tháp Thiên văn, Harry."

Harry biết rõ Draco đang nói về điều gì, cậu cũng im lặng, rồi nhìn sang hướng khác.

"Là nơi đó." Cậu nhẹ nhàng nói, "Đó là nơi cụ Dumbledore đã ngã xuống."

Draco cũng quay người với cậu, nhìn chằm chằm vào nơi đó, một lúc lâu sau, cúi đầu xuống.

"Sau chiến tranh Gran..."

"Là Hermione."

"...Hermione và Ron đã công bố một số ký ức dưới tên của Giáo sư Snape, công bố một phần ký ức về âm mưu của ông ấy với Dumbledore, có một phần ký ức khác về chuyện làm George Weasley bị thương." Hắn nói, "Ký ức cậu để lại ở trong Chậu Tưởng ký đó, đã được Hermione sử dụng một vài phương pháp để sàng lọc những ký ức đó ra."

"Giáo sư Snape sẽ không thích điều đó đâu." Harry nhẹ giọng nói.

"Bây giờ tôi đã biết ngày hôm đó Hiệu trưởng đã làm gì." Draco cụp mắt xuống "Cụ ấy đã cứu rỗi linh hồn tôi."

Harry siết chặt lấy tay hắn.

Draco dường như còn muốn nói thêm điều gì khác, nhưng cuối cùng hắn chỉ mỉm cười: "Chúng ta nên đi thôi, đã tới lúc đi tìm hình phạt cấm túc của chúng ta rồi."

Harry để lại Áo choàng tàng hình trên tháp, hai người họ không hề che giấu gì cả do đó đã đụng phải Filch, sau đó thuận lợi gặp được Giáo sư McGonagall.

"Một buổi tối có tận hai học sinh không ngủ!" Giáo sư McGonagall giận dữ nói, "Trò Potter, ta đã nghĩ trò sẽ rất quan tâm tới danh dự của Gryffindor. Trò Malfoy, còn trò, trò hẳn là một người lý trí và luôn tuân thủ theo quy định!"

Hai học sinh cúi đầu không nói lời nào.

"Mỗi người bị trừ hai mươi điểm!" Giáo sư McGonagall nghiêm khắc nói, Harry thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn lần này bà trừ điểm ít hơn kiếp trước. "Ngoài ra, cả hai trò đều sẽ phải bị cấm túc!"

"Con rất xin lỗi, thưa Giáo sư..." Hai người kéo dài giọng, ra vẻ vẻ ủ rũ cụp đuôi, nhưng ánh mắt họ lại lén lút nhìn nhau, nhẹ nhõm vì đã thành công bị cấm túc.

"Potter, giờ lập tức trở lại giường ngay, ...trò Malfoy, đi với ta, để xem Giáo sư Snape sẽ nói như nào." Giáo sư McGonagall đứng lên, nghiêm khắc nhìn Harry đang định nói gì đó. Harry nhìn Draco bằng ánh mắt vui vẻ khi thấy người gặp hoạ, rồi mới quay trở lại Tháp Gryffindor chui vào trong chăn bông.

Chỉ là hai mươi điểm mà thôi, mấy tiết Độc dược cũng bị trừ bằng số điểm đó.

Cậu hài lòng nghĩ.

Nó tốt hơn rất nhiều so với dự tính của cậu, cậu còn tưởng rằng mình vẫn sẽ bị trừ năm mươi điểm như cũ... à, không biết Draco sao rồi.

Harry trở mình.

Snape luôn luôn bênh vực người của mình, chắc chắn ông ta sẽ không làm khó Draco. Hai mươi điểm, nếu mình nhớ không lầm, kiếp trước Draco cũng bị trừ hai mươi điểm...

Harry suy nghĩ lung tung về Draco, rồi dần chìm vào trong giấc ngủ.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, có người đã đi vào giấc ngủ, có người thì lại phải đối mặt với giáo viên chủ nhiệm nhà, cúi đầu chịu mắng.

"Draco." Snape nhìn chằm chằm con trai của người bạn tốt, "Nói xem, tại sao buổi tối mi lại ở cùng Potter?"

"Không... không có gì đâu ạ." Draco cố tìm từ để nói, "Ha... Potter cậu ấy..." Hắn bật ngay ra được một lý do, "Cậu ấy bị gặp ác mộng vào ban đêm, rất nghiêm trọng. Con nghĩ cậu ấy sợ bóng tối hoặc gì đó, nên con đã hẹn đi dạo cùng với cậu ấy, cố gắng giúp cậu ấy một chút."

"Ác mộng?" Snape cười mỉa, "Thằng nhóc đó gặp ác mộng cũng muốn người khác giúp đỡ à?"

"Không, là con tự nguyện giúp cậu ấy." Draco tiếp tục nói, "Bởi vì cậu ấy... Ừm... bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng trong kỳ nghỉ Giáng sinh vừa rồi, hầu như cậu ấy không ngủ cũng không ăn được gì, sau đó bị ngất xỉu, ngay trước mặt con." Hắn ta di di mũi chân trên mặt đất, nhỏ giọng nói thêm: "Thật đáng sợ."

"Thằng nhóc đó mơ phải ác mộng gì?" Ngoài dự đoán của Draco, Snape có vẻ quan tâm đến vấn đề này. Draco nhớ về kiếp trước tin tức mà Hermione và Ron tung ra sau chiến tranh, nói, "Tia sáng xanh cùng với tiếng hét chói tai gì đó, cậu ấy còn nói rằng đã nhìn thấy một người đàn ông nào đó mặc đồ đen."

Trong một lúc Snape không có động tĩnh gì cả, Draco đang định ngẩng đầu lên thì nghe thấy lời nói mỉa mai của ông ta: "Này mà cũng gọi là ác mộng?"

Draco không dám đáp lời.

"Được rồi, mi trở về đi." Snape đứng lên, "Nhớ lấy đồ ở trên bàn."

Đồ ở trên bàn?

Draco nhìn Snape rời đi, tiến vài bước đến cái bàn phía trước, chỉ thấy mấy lọ thuốc ngủ không biết từ khi nào đã nằm ở đó. Hắn cầm lọ thuốc lên, suy nghĩ một chút rồi nhét vào túi áo choàng, để ngày mai mang đến cho Harry.

Sáng hôm sau, tuy rằng không bị trừ điểm nhiều như kiếp trước khiến mọi người chú ý, nhưng tin tức về việc Harry đi dạo trong đêm khiến nhà bị trừ điểm đã lan truyền khắp Gryffindor. Nhưng hậu quả chuyện này không nghiêm trọng như kiếp trước, tuy vẫn có người lo lắng dặn dò Harry rằng phải tuân theo quy tắc nhưng không có ai trách móc cậu quá gay gắt. Sau khi bữa sáng kết thúc, Draco ngăn Harry lại, đưa cho cậu lọ thuốc mà Snape đã giao cho hắn.

"Cậu chế thuốc hả?" Harry ngạc nhiên nhìn Draco, "Không phải tôi đã nói với cậu rằng tôi đã không còn gặp ác mộng nữa sao?"

Draco lắc đầu: "Giáo sư Snape giao cho tôi. Tối hôm qua ông ấy hỏi tôi vài chuyện, tôi đã kể cho ông ấy nghe về cơn ác mộng của cậu, cuối cùng ông ấy bảo tôi lấy những lọ thuốc này... chỉ có thể là dành cho cậu, tôi thì không cần dùng tới rồi."

Nghe xong câu này Harry đã bị sốc: "Cậu nói... nói cái gì cơ? Giáo sư Snape? Là Giáo sư Snape á hả?"

Draco gật đầu: "Mục tiêu của cậu có vẻ dễ dàng đạt được hơn so với cậu nghĩ đấy."

Harry cúi đầu nhìn xuống lọ thuốc bị nhét vào túi, và nở một nụ cười thật tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net