21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Chè

Vào buổi tối, Hermione cẩn thận lẻn vào phòng ký túc xá của Harry và Ron, ba đứa đứng sát lại vào nhau khoác chiếc áo choàng tàng hình lên. Bởi vì lần này tụi nó không khiến Gryffindor bị trừ nhiều điểm nên gặp mặt nhau cũng khá khó khăn, điều đáng mừng duy nhất là Hermione không cần phải sử dụng bùa chú để trói Neville lại. Bọn trẻ cẩn thận bước ra khỏi ký túc xá, lại ra khỏi Tháp Gryffindor, và đi tới hành lang tầng ba.

"Draco đâu rồi?" Ron thì thào, "Mình không thấy cậu ta."

Harry nhìn trái nhìn phải, nghĩ rằng chắc hẳn Draco đã sử dụng bùa Tan Ảo ảnh để đường hoàng đứng ở góc nào đó rồi, lập tức đánh liều lớn tiếng khụ mấy cái. Có một tia sáng lóe lên sau cánh cửa, Draco ló đầu ra, nhìn chằm chằm xung quanh đầy cảnh giác.

"Đi thôi." Harry nói.

Cả ba đi vào sau cánh cửa, Harry vén chiếc áo choàng tàng hình lên, chào Draco: "Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"

"Suôn sẻ." Draco trả lời, "Filch có đến đây một lần, nhưng không phát hiện ra tôi. Còn các cậu thì sao?"

"Bọn tôi gặp phải Peeves, tôi đã giả làm Nam tước Đẫm máu để đánh lừa nó." Harry nhún vai, đưa chiếc áo choàng tàng hình cho hắn, "Còn nhớ rõ lời tôi nói không?"

Draco cầm lấy áo choàng tàng hình, nhìn về phía cuối hành lang, nơi cánh cửa đó đã được mở hé ra.

"Nó đã bị mở ra." Draco khẽ nói.

"Tất nhiên là Quirrell đang chờ ở trong đó rồi." Harry nhìn Ron và Hermione, "Mấy bồ, tuy rằng lúc trước mấy bồ kiên quyết muốn đi cùng mình, nhưng mà bây giờ..." "Bây giờ, bọn mình đã sẵn sàng để đi cùng với bồ rồi." Hermione nói.

"Đúng vậy, bồ đừng hòng đuổi bọn mình về." Ron nói.

Harry quay lại nhìn Draco.

"Tôi cũng đã tới đây rồi." Draco đảo mắt "Cậu biết điều đó đã nói lên tất cả mà."

Harry nở một nụ cười: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Cậu mở cửa rộng hơn một chút, chĩa đũa phép của mình vào và nhắm thẳng chiếc đàn hạc bên cạnh chân con Fluffy, nhẹ giọng niệm bùa Triệu hồi. Cây đàn ngay lập tức bay về phía Harry, Fluffy sủa như điên khi thấy cây đàn hạc di chuyển. Harry cầm lấy đàn hạc, đưa cho Draco, hắn ta nhanh chóng gảy đàn. Tiếng nhạc không hề có tiết tấu nào vang lên ngăn lại tiếng sủa của chó ba đầu, Harry mở hẳn cửa ra, ra hiệu cho Hermione và Ron mau chóng đi vào.

"Không được ngừng lại." Harry nói với Draco, "Nhưng chờ đến lúc bọn tôi đều nhảy xuống bẫy sập, hãy đóng cửa lại, và rời đi ngay lập tức."

"Tôi biết." Sắc mặt Draco hiện rõ vẻ không thể hiểu được nhìn Fluffy đang ngủ say, "Cậu vẫn luôn.... Thôi, cậu mau đi đi."

"Tôi sẽ ổn mà." Harry nghiêm túc nói, "Đợi xíu nữa có thể có một số tiếng động hơi đáng sợ chút, nhưng cậu phải nhớ kỹ rằng tôi vẫn sẽ ổn."

"Tôi biết cậu sẽ sống được đến khi nào." Draco không chút bận tâm gảy đàn hạc, nhưng ngón tay hắn ta căng chặt thể hiện rõ sự lo lắng. Harry mỉm cười, nghe thấy Ron đang thúc giục mình, lập tức quay người lại lao vào cửa sập.

"Mình sẽ nhảy xuống trước." Cậu nhìn vào lối đi tối om, "Nhớ kỹ, nếu mình có xảy ra chuyện gì, mấy bồ hãy nhanh chóng rời đi cùng Draco, đi gọi thầy Dumbledore."

Ron và Hermione nghiêm túc gật đầu, Harry thả mình xuống miệng bẫy, cậu rớt xuống Tấm lưới Sa tăng mềm mại.

Có vẻ như cửa ải này không có gì thay đổi.

Harry cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nói vọng lên gọi Ron và Hermione nhảy xuống.

Bóng dáng cả ba người đều biến mất, Draco vẫn đang chơi đàn hạc. Tầm hai phút sau hắn ta mới đóng sầm cửa lại. Tiếng sủa của Fluffy vang lên từ phía sau, Draco mệt mỏi xoa trán, rồi khoác chiếc áo tàng hình vào.

Bây giờ hắn chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Hành lang trở nên yên tĩnh lạ thường, nhưng thời gian trôi qua lại mang đến những tiếng vọng ồn ào. Draco không hề rời đi, chỉ dựa vào cánh cửa, nhìn chằm chằm vào cây đuốc bập bùng trên tường một lúc lâu.

Trước đây, Draco chỉ biết đến những câu chuyện mạo hiểm ly kỳ của anh hùng Harry Potter khi mà nó đã kết thúc, nhưng lần này hắn đã đích thân cùng tham gia, lần đầu tiên hắn biết rằng việc chờ đợi một Potter lại khiến cho người ta khó chịu đến như vậy, mặc dù biết rằng cậu ấy sẽ bình an nhưng cũng khiến hắn sợ hãi. Draco cảm thấy may mắn vì hắn đã yêu cầu Harry kể lại chi tiết những chuyện cậu phải làm, để giờ hắn có thể hình dung ra Harry sẽ đi tới đâu, và trải qua những gì.

Tấm lưới Sa tăng. Khi đó, Harry nhắc tới Hermione hoảng sợ đến nỗi cô bé quên mất bản thân mình là một phù thủy, cậu còn mỉm cười hoài niệm.

Bắt lấy chìa khoá. Khi nhắc tới điều này, bọn họ còn tranh luận rằng danh hiệu "Tầm thủ trẻ tuổi nhất trong một thế kỷ" thực sự thuộc về ai, cuối cùng Draco đã thua vì hắn ta lớn hơn Harry gần hai tháng.

Cờ phù thuỷ. Harry rất nghiêm túc khen ngợi kỹ năng chơi cờ của Ron, Draco đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi, chờ đến khi họ đi ra ngoài, hắn sẽ đến tìm Ron để chơi cờ, cho Harry biết thế nào mới được gọi là cao thủ.

Đánh bại quỷ khổng lồ có thể xem nhẹ bỏ qua, kế tiếp là khả năng suy luận hợp lý. Harry nói rằng cậu luôn ngưỡng mộ bộ não của Hermione, nhưng Draco lại cho rằng đó chỉ là vì bộ não của cậu không có đủ thời gian để suy nghĩ về những điều này, bởi vì việc phải đối phó với tinh thần phiêu lưu mạo hiểm của vị Chúa cứu thế đã khiến nó quá sức rồi. Harry nói hắn sai rồi, nói rằng tâm trí cậu cũng dành rất nhiều thời gian để nghĩ về hắn. Draco lập tức không nói nổi lời nào nữa, Harry hồn nhiên không biết rằng cậu đã thành công trong việc biến sự khiêu khích thành trêu chọc.

Cuối cùng là... Voldemort.

Draco thở ra một hơi thật dài, ngửa đầu ra sau đụng vào tấm cửa, Fluffy ở bên trong nghe thấy tiếng động bèn sủa vài tiếng.

Thời gian đã trôi qua thật lâu, không biết Harry đã gặp được Quirrell chưa?

Tiếng sủa của Fluffy càng lúc càng lớn, Draco nhạy bén cảm nhận được điều gì đó không ổn. Hắn nhanh chóng bước sang một bên để mở cánh cửa, Hermione dìu Ron xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra.

"Harry đâu!?" Draco xốc chiếc áo choàng tàng hình lên.

"Dra... Draco! Cậu vẫn còn ở đây sao!" Sắc mặt Hermione tái mặt, "Mau đi tìm Giáo sư Snape! Nhờ thầy Snape tới giúp đỡ đi! Tôi sẽ viết thư cho Giáo sư Dumbledore!"

"Ron cậu ta..."

"Chỉ bị ngất xỉu thôi!" Hermione thi triển Bùa rót nước hất lên mặt Ron, "Mau!"

Draco mím môi quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng chạy đi.

Lúc này, Harry đã nói chuyện với Quirrell được hai hiệp. Cậu thân thiện chào hỏi Quirrell ngay khi họ vừa chạm mặt nhau, ngây thơ hồn nhiên hỏi "Xin chào, Giáo sư". Quirrell vốn đang lắp bắp nói chuyện với cậu, nhưng sau đó Harry thấy phiền phức quá, dứt khoát xé bỏ lớp ngụy trang, kể hết những việc mà Quirrell đã làm.

"Được rồi Giáo sư Quirrell, ông đã cố gắng muốn giết tôi trong trận đấu Quidditch, ông... mẹ kiếp." Harry khẽ chửi một câu, cậu không để ý Quirrell đã triệu hồi sợi dây từ khi nào, cậu lại bị trói một lần nữa.

"Rất thông minh, phải không, Potter?" Quirrell chế nhạo, "Nhắm mục tiêu rất chuẩn, chỉ nhìn chằm chằm Giáo sư Quirrell... đáng thương... ăn nói... lắp bắp đúng không?"

Harry không thèm để ý đến gã, nhìn chằm chằm vào chiếc gương ảo ảnh sau lưng gã ta.

"Mi cũng quan tâm đến chiếc gương này hả?" Quirrell quay người sang chỗ khác, "Chờ đi, chờ đến khi ta lấy được Viên đá Phù thủy ra, ta sẽ rủ lòng từ bi thương xót mi. Còn bây giờ, mi chỉ cần yên lặng chờ đợi thôi."

Harry tỏ vẻ ngoan ngoãn, gã bảo chờ thì cậu chờ thôi, bảo soi gương thì cậu soi gương thôi, dù sao cậu cũng biết Quirrell không thể lấy hòn đá được, cậu không hề vội vàng chút nào.

Vì vậy, rất nhanh sau đó Voldemort đã nói chuyện với cậu, khuôn mặt rắn dữ tợn khủng khiếp xuất hiện ngay trước mắt Harry, khiến đầu cậu đau nhói.

"Harry Potter ..." Harry nghe thấy tiếng thì thầm tàn ác quen thuộc, vết sẹo của cậu càng đau nhức hơn vừa nãy. Voldemort uy hiếp cậu, đe doạ cậu, và sau đó... Nhắc đến mẹ của cậu.

"Câm mồm!" Harry hét lên, "Mẹ tôi đã cầu xin ông, ông nghĩ xem tại sao bà ấy lại làm như vậy? Ông chỉ là một kẻ bất tài thừa dịp bọn họ buông lỏng liền đánh lén mà thôi ! Ông thậm chí còn không dám đối đầu trực tiếp với họ!"

"Sao mi dám, Potter, sao mi dám..." Voldemort giận dữ hét lên.

"Sao tôi lại không dám!" Harry cắn chặt răng, "Từ khi còn bé tôi đã đánh bại ông rồi! Voldemort! Sao tôi lại không dám đánh bại ông thêm một lần nữa..." Cậu đột nhiên nhào tới, hai tay chụp thật mạnh vào gương mặt tàn ác của Voldemort. Vết sẹo đau thấu tim, nhưng dù có chết Harry cũng không chịu buông tay ra. Tiếng hét chói tai của Quirrell và tiếng rít gào bùng nổ khắp tai cậu, cậu mơ màng nghe thấy giọng nói của Draco hét lên "Harry! Harry!" Sau đó, cậu thấy không chỉ có Draco, mà còn có rất nhiều người đang chạy đến bên này...

Harry chìm sâu vào trong bóng tối.

Chìm trong bóng tối không biết bao lâu, chốn không bờ không bến rốt cuộc đã đến điểm cuối. Harry cố gắng mở to mắt ra, có cái gì đó màu vàng và lấp lánh lướt qua trước mắt cậu.

Cụ Dumbledore. Harry nghĩ, đây là kính của cụ Dumbledore.

Sau đấy có ai đó mềm dịu gọi cậu và hỏi cậu có dậy được không, có muốn uống nước hay không. Harry cố sức chớp mắt mạnh hơn, mới phát hiện ra cái thứ màu vàng lấp lánh đó chính là tóc của Draco.

"Draco...?" Cậu ngờ vực hỏi, cảm thấy có lẽ ký ức của mình đã bị sai ở đâu đó rồi.

"Còn có Giáo sư Snape." Draco thì thầm, đỡ Harry ngồi dậy, lúc này cậu mới nhận ra Snape đang ngồi ở mép giường.

"Tôi vẫn chưa tỉnh..." Harry lẩm bẩm lầm bầm nói.

"Tôi chắc chắn là cậu đã tỉnh rồi." Draco đưa cho cậu một cốc nước, "Cậu tỉnh rồi, vết thương cũng đã lành. Nhưng có vẻ như đầu óc cậu bị hỏng rồi."

Harry thậm chí không còn đủ sức lực để liếc xéo Draco, việc Snape ngồi bên giường bệnh đợi cậu tỉnh lại, khiến cậu thà rằng tự thừa nhận não mình đang bị hỏng đi còn hơn.

"Xin lỗi, Giáo sư..." Harry uống nước xong, cẩn thận nhìn Snape, "Thầy..."

"Hiệu trưởng Dumbledore nói với ta rằng, có lẽ mi có điều gì đó muốn nói cho ta." Snape vô cảm nhìn Harry, "Đáng lẽ ra ông ấy hẳn là ngồi ở chỗ này, nhưng hiệu trưởng hiển nhiên cho rằng mi đã hiểu biết đủ những lời dạy bảo của ngài ấy, nên mi càng muốn nói chuyện với ta hơn. Cậu Malfoy đã chứng minh điều đó." Nói xong, Snape nhìn thoáng qua Draco, hắn ta lùi về sau một bước. Harry đau đớn rên rỉ, cậu cũng muốn lùi lại một bước.

"Vậy, mi có chuyện gì?" Snape nói.

"Con chỉ... Ừm... Muốn cảm ơn thầy." Harry cảm thấy đầu óc mình đau đớn khi vừa tỉnh dậy đã phải đối mặt với Snape, "Con đã nhận được lọ thuốc ngủ thầy cho con, và Draco đã đưa cho con, con thật sự rất cảm ơn thầy."

Snape mím môi không nói gì.

"Ngoài ra..." Harry đột nhiên nghĩ đến một điều nữa mà cậu có thể nói, "Con muốn hỏi thầy, trước kia thầy từng quen biết cha mẹ con..."

"Cha mi là thằng khốn nạn." Snape phẫn nộ nói, "Ta không ngại mi nhắc đến hắn ngay lúc này, ta đang muốn trừ điểm nhà Gryffindor đấy."

"Con xin lỗi..." Harry bối rối, "Con chỉ ... Con chỉ nghĩ là... Con nghĩ là con đã nhìn thấy thầy trước đây." Cậu lí nhí, "Lần đầu tiên nhìn thấy thầy con đã cảm thấy rất quen thuộc, vì vậy con nghĩ... Có lẽ là khi con còn nhỏ... Con xin lỗi."

Snape nhắm mắt lại, nhớ lại những lời Draco từng nói, rằng Harry ở trong giấc mơ đã thấy một người đàn ông mặc đồ đen. Đột nhiên, có tiếng sột soạt vang lên, Draco hơi bực bội kêu lên: "Harry, tốt hơn là cậu nên nằm xuống... đi giày vào!"

Snape mở mắt ra, cậu bé gầy gò trong bộ đồng phục bệnh nhân hơi quá khổ đứng trước mặt ông, đôi mắt lục bảo nhìn ông không chớp.

"Quirrell nói rằng, cha con đối xử với thầy không tốt, con không biết việc thay mặt ông ấy xin lỗi thầy có ích gì không, thầy biết đó, con chưa từng nhìn thấy ông ấy..." Harry nói nhỏ nhẹ, "Hơn nữa, điều này có thể hơi mạo muội chút..." Cậu do dự, cẩn thận bước tới, tiến lên ôm lấy Snape.

Chỉ là một cái ôm rất nhẹ.

"Cảm ơn thầy vì đã chăm sóc con." Cậu thì thầm nói xong, ngay lập tức quay lại trở về giường, quay lưng về phía Snape như thể cậu đã đánh mất hết sự can đảm. Snape sững sờ một lúc, sau đó đột ngột đứng dậy rời khỏi bệnh thất. Draco bất đắc dĩ nhìn xuống vẻ mặt căng thẳng của Harry, thở dài.

"Tôi dám chắc cậu là học sinh đầu tiên dám ôm Giáo sư Snape."

"Im đi, Draco."

"Tôi rất hối hận vì đã không chụp được khoảnh khắc này."

"Im đi, làm ơn, Draco!"

Draco lắc đầu ngồi xuống, "Cậu nghĩ như thế nào?" Hắn nói, "Sau khi ôm Voldemort xong, lại ôm Giáo sư Snape." Hắn đảo mắt một vòng, "Đây cũng là cái ôm tình yêu sao?"

Harry khổ sở trùm chăn lên. "Đừng hỏi tôi đang nghĩ gì cả." Cậu nói, ngay cả bản thân cậu cũng không thể giải thích được hành động bất ngờ đó, "Tôi chỉ muốn làm như vậy... Cậu biết đó..." Cậu hơi ló đầu ra, để lộ đôi mắt, "Đời trước tôi... Tôi vẫn luôn hiểu lầm ông ấy... Hồi khai giảng tôi cũng ôm Fred."

Draco sờ đầu cậu an ủi.

"Lần này ông ấy đã ở đây mà." Draco thì thầm, giọng điệu dịu dàng, "Năm học đầu tiên đã kết thúc rồi, nhớ không? Cậu đã thắng."

Harry gật đầu, "Ron và Hermione đang ở đâu thế?" Cậu hỏi.

"Bọn họ đều ổn." Draco nói, "Ngay khi Hermione vừa đi ra, cô ấy đã bảo tôi đi tìm Giáo sư Snape..."

"Vừa đi ra?" Harry cắt ngang lời hắn, "Cậu không về hầm Slytherin sao?"

Draco lắc đầu, "Tôi vẫn luôn đợi cậu." Hắn nói, "Cậu đã khiến tôi nhận ra rằng, chờ đợi là một điều cực kỳ đau khổ ... Tôi vẫn luôn đợi cậu, Harry à."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net