25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Chè

Cuối cùng khi được gọi dậy, Harry mơ màng nhìn thấy Hang Sóc dưới ánh sáng mặt trời. Cậu vẫn dựa vào lòng ngực của Draco, vì còn chưa tỉnh táo, nên vô thức dụi đầu cọ vào cổ hắn. Những lọn tóc mềm mại lướt qua gáy Draco, Harry ngáp nhỏ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi ngồi dậy một chút.

"Chúng ta đến rồi sao?" Cậu lẩm bẩm, để Draco đeo kính cho mình.

"Chính là nó." Ron ở ghế phụ quay đầu lại nhìn Harry, ngón tay chỉ về phía Hang Sóc, "Trông chẳng ra gì đúng không?"

"Tuyệt vời lắm." Harry đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu khen ngợi thật lòng, "Trông nó rất ấm áp."

Nghe vậy, Draco vô thức siết chặt cánh tay đang ôm eo Harry. Harry nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn ta.

"So với những kẻ người thân ruột thịt kia của cậu, thì nơi nào cũng ấm áp." Draco tựa cằm vào vai Harry, nhỏ giọng lẩm bẩm. Harry không vui cong tay lại, khẽ huých cùi chỏ vào Draco.

Chiếc ô tô bay hạ cánh xuống đất, mọi người lần lượt xuống xe, đi về phía ngôi nhà.

"Chúng ta lén lút lên lầu nhé." Fred nói. "Chờ cho tới khi má gọi chúng ta xuống ăn sáng. Lúc đó, Ron...."

"Em e rằng đã quá muộn rồi, Fred." Harry nhìn về hướng phòng, khô cằn nói. Mấy đứa trẻ nhà Weasley chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt giận giữ của bà Weasley

"À." Fred nói.

"Mèn ơi." George nói.

Cảnh tượng sau đó diễn ra y như trong trí nhớ, Harry phối hợp kéo Draco cúi đầu xuống giả bộ chịu tội, nghe bà Weasley bùng nổ cơn tức giận.

"Draco!"

Bất ngờ thay, Harry nghe thấy tiếng bà Weasley gọi tên Draco, cậu giật mình nhìn sang cậu trai đang đứng bên cạnh mình.

"Bác đã nghĩ rằng con.... con có thể.... biết chừng mực hơn tụi nó." Bà Weasley nổi giận đùng đùng nói.

"Con rất xin lỗi, bác Weasley." Lời xin lỗi của Draco trông có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng có chút sự thất bại, "Bác biết đấy, con chỉ là... con không thể nhịn được."

Bà Weasley nghe vậy, thái độ bà dịu hẳn đi. Bà không mắng Draco nữa, mà nhìn sang Harry với ánh mắt thân thương.

"Bác rất vui mừng khi được gặp con, Harry yêu dấu." Bà ôn hoà nói, "Con vào nhà và ăn sáng nhé, vừa kịp lúc luôn đó."

Ron lén lút gật đầu với Harry, Harry rút lại sự kinh ngạc vừa nãy, cùng Draco đi chậm rì rì ở phía sau.

"Cậu và... cậu và bác Weasley cũng khá tốt đó chứ." Cậu không chắc chắn lắm đảo mắt nhìn, "Điều đó làm tôi ngạc nhiên lắm đấy. Cậu lại còn tới Hang Sóc nữa chứ, tôi còn tưởng rằng cha cậu..."

"Tôi đã nói với ông ấy rằng tôi cần phải kết thân với bạn bè của Chúa cứu thế." Draco nhún vai, ngập ngừng nói, "Cậu... Dạo này cậu thế nào rồi? Ý tôi là, tôi biết chắc chắn là nó rất tệ, tôi khiến cậu...."

"Chuyện này bọn mình nói sau đi." Không nhắc tới thì không sao, vừa nhớ đến bao công sức giả vờ ngoan ngoãn của mình đều bị Draco huỷ hoại hết, Harry không khỏi bực mình, "Sau khi xong bữa sáng, bọn mình hãy tìm một chút thời gian...."

"Harry! Draco! Mau lên nào!" Ron - người đã đi vào phòng bếp trước, lại bước ra, lớn tiếng gọi họ vào.

"Bồ chờ chút." Harry vội vàng nói, khuôn mặt không chút thay đổi đi về phía trước, để lại Draco vẫn đứng đó, không biết nên làm gì gãi đầu bối rối.

Trong bữa sáng, bà Weasley vẫn như cũ cố gắng trút thêm thức ăn vào đĩa của Harry, và lầm bầm về những việc bốn người kia không nên làm. Fred và George lớn tiếng giải thích:

"Mọi chuyện tệ lắm, má à."

"Bọn họ không cho em ấy ăn cơm, má à."

"Còn hơn thế nữa cơ." Draco chậm rãi thong thả cắt một miếng xúc xích, nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó nhìn thấy tình huống của Harry, sắc mặt hắn âm u lại, "Mọi người thật sự nên xem những cảnh đó...."

"Malfoy!" Harry giận dữ nói, "Xin cậu, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, được chứ?"

"Cậu còn muốn bao che cho họ nữa hả!" Draco giận dữ đặt chiếc nĩa xuống, "Bọn họ đối xử với cậu như vậy, tôi không hiểu tại sao cậu lại..."

"Để yên cho tôi ăn xong bữa cơm này đi, tôi cảm ơn cậu!" Harry nhận thấy bà Weasley đang không biết phải làm sao khi thấy sự bùng nổ đột ngột của cậu, hạ giọng xuống gầm gừ.

"Được, được." Draco cũng khó chịu, mỉa mai, "Tôi biết rõ tấm lòng vĩ đại của Chúa cứu thế mà... đúng là một Potter tốt!"

Potter!

Harry nở một nụ cười gượng gạo với bà Weasley.

Từ khi bọn họ sống lại rồi làm bạn bè cho tới nay, Draco chưa từng gọi cậu là "Potter" bằng cái giọng châm biếm như vậy!

Ginny bước vào phòng bếp, rồi hét chói tai chạy biến đi đã trở thành một đoạn nhạc đệm nhỏ, Harry còn đang bận hờn dỗi, trong lòng Draco cũng toàn là lửa giận. Fred và George trông vậy bèn cười đùa hai câu, nhưng khi thấy Harry mỉm cười miễn cưỡng, thì họ thôi không nói gì nữa.

Sau bữa sáng, Harry vẫn quyết định như cũ theo Ron để dọn dẹp lũ ma lùm (cậu cố gắng không bật ra tiếng cười nhạo khi thấy bà Weasley lấy cuốn sách của Gilderoy Lockhart ra), Draco cũng đi theo. Là cậu chủ nhà Malfoy vốn được cưng chiều từ bé, Draco chỉ đứng một bên quan sát, nhưng hắn lại bị Harry đâm chọc cho hai câu, Draco lập tức cởi áo khoác ngoài ra lao ngay vào trận chiến, hai người thi nhau ném những con ma lùm đó ra ngoài. Ron đã bị cướp hết công việc, cậu ta đành phải đứng sang một bên làm trọng tài cho bọn họ. Đến tận lúc ông Weasley trở về nhà, điểm của hai người vẫn chưa phân thắng bại, trông Harry càng khó chịu hơn lúc trước, cậu không thèm nói một câu nào mà đi thẳng vào phòng.

"Cậu nói coi rốt cuộc cậu ấy tức giận vì cái quái gì vậy?" Draco cau mày khó hiểu hỏi Ron "Cậu ấy cố gắng muốn bênh vực những người họ hàng kia đến như vậy à?"

"Cái này cậu phải hỏi bồ ấy mới biết được." Ron nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chịu. Draco vắt óc nghĩ ngợi mãi, trong nhà ông Weasley đã gặp Harry xong và đang cãi nhau với bà Weasley về chuyện chiếc ô tô bay.

"Bọn mình đi cứu bồ ấy thôi." Ron lôi kéo Draco đi và nhà, lặng lẽ túm Harry đi ra ngoài đưa đi xem phòng. Trên đường đi ngang qua phòng ngủ của Ginny, Draco cười nhạo khi nghe thấy Ron thở dài trước sự nhút nhát của Ginny, Harry nhìn hắn ta đầy hằn học, vứt tay áo đi đến bên cạnh Ron. Họ rất nhanh chóng đã đứng trước cửa phòng ngủ của Ron, Harry nhìn Draco vẫn luôn đi theo phía sau, cau mày hỏi, "Cậu đi theo tới đây làm gì vậy?"

"Đây là điều mình định nói cho bồ." Ron nhanh nhảu cướp lời, "Có thể bồ sẽ cảm thấy rất chật chội." Cậu ta mở cửa ra, thận trọng nói, "Mẹ mình đã tìm cách kê thêm một chiếc giường nữa trong phòng của mình cho Draco. Vì vậy, anh bạn à, cậu chọn đi...." Cánh cửa phòng được mở ra, căn phòng quen thuộc của Ron xuất hiện ngay trước mắt, chỉ là có hai chiếc giường khiến cho nó càng thêm chật chội hơn, "... ngủ cùng mình hay là ngủ cùng Draco." Cậu ta nhìn Harry thật cẩn thận. "Mình biết là không thể so được với căn nhà Muggle của bồ..."

"Không có gì đâu, Ron." Harry cười cười, "Đây là căn phòng tốt." Sau đó cậu hất cằm về phía Draco, "Chỉ có người bạn cùng phòng nào đó là không tốt thôi."

Ron xấu hổ nhìn Draco. Draco thở dài thườn thượt, hắn ngập ngừng nói, "Bây giờ chúng ta nói chuyện nhé, được không Harry?"

Harry phớt lờ luôn hắn ta, cặp song sinh Weasley chú ý tới chuyện đang xảy ra ở đây, giả bộ lơ đãng thò vào.

"Được rồi," Draco kéo cà vạt ra, chậm rãi nói, "Nếu như Harry không muốn nói chuyện với Draco, vậy thì có lẽ Potter sẽ đồng ý nói chuyện với Malfoy?"

Harry đột nhiên quay ngoắt lại trừng mắt nhìn Draco: "Chúng ta đi nói chuyện!" Cậu vươn tay kéo lấy cà vạt của Draco, gật đầu với Ron, rồi lôi người kia vào phòng, đóng mạnh cửa vào. Bên ngoài cửa, cặp song sinh Weasley và em trai út của bọn họ hai mặt nhìn nhau.

"Ừm... Weasley?" Fred nhìn George.

"Ừm... Weasley." George nhìn Fred.

Hai anh em cùng buông tay nhau ra.

"Được rồi, Ron, chú mày có biết bí mật của Potter Malfoy và Harry Draco không?"

Ron lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mình đã đóng chặt lại với cảm xúc lẫn lộn.

"Không, như em đã mô tả... mối quan hệ của họ bí ẩn lắm."

Cả ba anh em lại nhìn nhau, đồng loạt bước tới, ghé tai vào cánh cửa.

Trong phòng, tấm áp phích của đội Chudley Cannons đang vẫy tay rất hăng hái, Harry và Draco mỗi người ngồi một giường, không ai lên tiếng trước. Họ im lặng một lúc lâu, Scabbers nằm kế bên bể cá dường như cảm nhận được bầu không khí đầy kỳ lạ ở trong phòng, ngồi dậy. Harry trừng mắt giận dữ nhìn tên Animagus này, đột nhiên cậu đứng phắt dậy chộp lấy gã, rồi bước tới cánh cửa, mở mạnh cửa ra... "Ái ui!"

Ba anh em lập tức ngã nhào vào phòng, giãy giụa bò dậy và mỉm cười với Harry. Harry vẻ mặt đã thấy quá nhiều nên không trách họ, dù sao trước kia cậu cũng cùng bọn họ làm như vậy. Cậu chỉ đưa Scabbers cho Ron.

"Bọn mình ở chỗ này có lẽ sẽ khiến nó không ngủ được." Harry nói, "Tốt hơn là bồ nên mang nó đi."

Ron luống cuống tay chân vội vàng đồng ý, Harry lại nhìn sang cặp song sinh. Fred và George nở nụ cười giống y xì nhau, rồi kéo Ron đi xuống lầu. Harry lại đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, khoanh tay lại nhìn Draco.

"Được rồi, bây giờ mới thực sự chỉ còn hai chúng ta."

"Cái con chuột kia có vấn đề gì sao?" Draco sắc sảo hỏi.

"Đó là chuyện của năm ba." Harry xua xua tay, giọng điệu mệt mỏi, "Chúng ta nói tới vấn đề trước mắt đã.... cậu có thể dừng việc tìm kiếm gia đình tôi được không?"

"Cậu gọi đó là gia đình hả?" Draco bực bội khó chịu, "Bọn họ đối xử với cậu như vậy! Tôi không hiểu tại sao lúc đó cậu lại không đi cùng tôi. Tôi đưa cậu rời khỏi cái nơi chết tiệt đó thì có gì không tốt hả? Cậu không thể nào sử dụng tình cảm để cảm hoá bọn họ được đâu! Tại sao cái đám Muggle hèn hạ, bẩn thỉu như vậy có thể là người thân của cậu chứ ...."

"Nhưng tôi chỉ có họ thôi!" Harry cao giọng nói. Draco sửng sốt ngây ngẩn cả người, khác với năm nhất khóc thút thít để phát tiết cảm xúc, lần này Harry còn bộc phát dữ dội bùng nổ hơn, khiến Draco bị choáng ngợp.

"Tôi chỉ có bọn họ thôi, cậu có hiểu không?" Giọng Harry run rẩy, "Phải! Đúng là bọn họ đối xử tệ bạc với tôi, tôi lớn lên trong sự ngược đãi.... nhưng họ là người thân của tôi! Là máu mủ ruột rà... tôi chỉ có họ!"

Draco cứng đờ người đứng nhìn Harry kích động đi đi lại lại.

"Tôi không biết nên nói cho cậu như nào, tôi đã từng nghĩ rằng là do tôi không đủ tốt, tôi đã rất cố gắng làm hài lòng họ, tôi muốn nhận được một lời khen hoặc điều gì đó từ họ.... nhưng không hề có gì cả! Dù Dudley không có làm gì cả thì bọn họ cũng rất thích, nhưng tôi ngoan ngoãn nghe lời họ thì họ cũng cố bới móc tôi! Bọn họ không hề tốt tí nào, cực kỳ không tốt, đời trước thứ mà tôi luôn mong chờ nhất đó là được rời khỏi nhà Dursley!" Harry đứng lại, cậu quay lưng về phía Draco, bả vai cậu hơi run, "Nhưng tôi có thể làm gì được bây giờ? Lúc đầu tôi phải ở đó bởi vì phép bảo hộ huyết thống, nhưng mà... nhưng hồi trước chiến tranh, lúc tôi rời đi." Giọng cậu nghẹn ngào lại một chút, "Dudley cảm ơn tôi, mối quan hệ của chúng tôi đã được cải thiện một chút, dì Petunia ... Dì Petunia có vài câu không nói nên lời, nhưng tôi nhận ra rằng đây là một ngôi nhà. Draco, đây là một ngôi nhà, dù nó rất tệ, nhưng mà... Nhưng mà..." Thanh âm của Harry càng nghẹn ngào rõ hơn, Draco cẩn thận bước tới trước, ấn vai cậu muốn xoay người cậu lại, "Nhưng mà, họ hàng chung dòng máu vẫn khác lắm, Draco."

"Tôi xin lỗi." Harry bướng bỉnh không chịu quay người lại, Draco đành phải đi vòng ra phía trước mặt cậu. Thiếu niên tóc đen cúi đầu xuống, Draco hơi khom người nâng mặt cậu lên, quả nhiên nhìn thấy được nước mắt đang đong đầy trong khóe mắt cậu, chỉ có một hàng nước pha lê trong suốt chảy xuống theo gò má.

"Tôi xin lỗi, Harry à." Draco nhẹ nhàng nói, cẩn thận lau nước mắt cho cậu, "Tôi không biết..."

Harry lắc đầu, không chịu nói chuyện. Draco ôm lấy vai cậu, cả hai người cùng ngồi xuống giường. Draco mím môi lại, mất một lúc lâu mới mở miệng nói.

"Chắc là cậu đã cảm nhận được, tôi đã làm những điều mà ở đời trước tôi chưa từng làm, làm bạn cùng với cậu, rồi làm bạn với bạn bè của cậu." Draco ôn hoà nói, "Những việc này tôi đã từng làm sai, nên tôi có kinh nghiệm, nên tôi biết bây giờ phải làm như thế nào. Nhưng gia đình cậu ... Tôi vô cùng xin lỗi, tôi muốn giúp đỡ cậu, nhưng rõ ràng là việc tôi cố gắng giúp đỡ cậu, đã khiến cậu chán ghét tôi, giống như đời trước."

Harry ngừng nghẹn ngào, không còn nức nở nữa, cậu từ từ bình tĩnh lại.

"Thực ra... Thực ra thì tôi đã lớn lên trong những câu chuyện kể về cậu." Draco hơi ngại ngùng nói, "Cậu hẳn là đã biết, mọi đứa trẻ trong thế giới phù thuỷ đều nghe những câu chuyện của cậu mà lớn lên. Mặc dù Malfoy ở bên phe Chúa tể Hắc ám, nhưng tôi cũng được lớn lên bằng những câu chuyện kể về cậu."

Hắn thong thả kể lại câu chuyện, mở một phần tâm tư của mình cho Harry nghe.

"Đúng là cha mẹ tôi rất nuông chiều tôi, nhưng mà gia đình thuần chủng cũng không giao tiếp nhiều lắm, dù có đám Blaise và Pansy, nhưng vì bị cấm nhiều thứ, nên những trò giải trí của chúng tôi vô cùng nhạt nhẽo. Lúc đó tôi đã nghĩ, Harry Potter, một vị anh hùng, hẳn cậu ấy sẽ là một người bạn tốt của tôi, nhưng mà khi chúng ta gặp nhau..." Draco liếm môi, "Thôi được rồi, đó thực sự là lỗi của tôi, tôi đã làm cậu có ấn tượng xấu về tôi lúc ở trong Tiệm trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin."

Harry nấc khóc một cái, quay mặt lại, chăm chú lắng nghe Draco nói chuyện.

"Tôi đã muốn gặp người thân của cậu từ rất lâu rồi, từ đời trước tôi đã rất muốn rồi. Khi tôi đã nói rằng, cậu không thể về nhà đón lễ Giáng sinh bởi vì gia đình cậu không cần cậu hay gì đó... Tôi đã chờ đợi đến lúc cậu nổi giận đùng đùng rồi tới châm chọc tôi, sau đó tôi có thể khiêu khích cậu, khiêu khích cậu đến nhà tôi, như vậy tôi sẽ có cơ hội cải thiện mối quan hệ giữa hai chúng ta. Đúng vậy, chuyện này thật trẻ con, không gì có thể trẻ con bằng. Nhưng điều tôi quan tâm hơn là... Cậu thờ ơ. Ron tức điên lên, nhưng cậu chỉ thờ ơ. Sự thờ ơ đó của cậu, chính là ngầm đồng ý với những gì tôi đã nói, cho tôi biết một sự thật rằng, những người thân Muggle chết tiệt của cậu không cần cậu. Cậu coi đó là một điều bình thường, vì vậy cậu không hề tức giận. Lần này tôi đã nhìn thấy họ như ý nguyện, hơn nữa tôi còn vì cậu mà tức giận."

"Tôi phải thừa nhận một chuyện, món quà không chữ ký kia đúng là của tôi tặng." Draco hít một hơi thật sâu, hắn nắm tay Harry, "Lúc ở trong rừng Cấm, không phải cậu đã hỏi tôi từ khi nào mà tôi đã bắt đầu đối đầu với cậu sao? Hắn nhìn Harry gật đầu, quay mặt đi không dám nhìn đôi mắt vừa rơi như mưa kia, "Tôi đối đầu với cậu, nhưng mà tôi... tôi... tôi chưa từng ghét cậu. Năm sáu thì khác, năm sáu là... Tôi vô cùng tức giận và sợ hãi." Hắn thở dài, Harry thu tay lại, vỗ tay hắn an ủi.

"Mà lần này vừa mới gặp, cậu đã chào tôi trước, điều này đã tiếp thêm hy vọng trong tôi." Draco tiếp tục nói, "Tôi vẫn còn đang suy nghĩ nên nói chuyện với cậu như nào, thì cậu đã chào tôi trước. Sau đó lúc ở trên xe lửa." Hắn ta mím môi lại, "Cậu đã bắt tay tôi, chuyện này thật không thể tin được." Draco quay đầu lại và nhìn Harry, "Còn có, ngày cậu được chọn vào đội Quidditch, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu mỉm cười với tôi.... Không tính cái lần tôi bị biến thành con chồn tuyết nhé, tôi thanh minh trước."

Harry không nhịn nổi mà bật cười.

"Vậy là giờ cậu đã biết rồi đấy... thực ra tôi, tôi vẫn luôn muốn đối xử tốt với cậu." Draco lại thở dài, "Nhưng ngay từ lần đầu tiên tôi đã sai mất rồi, sau đó lại mắc thêm nhiều lỗi lầm nữa. Nhưng tôi đã mong đợi cậu suốt một thời thơ ấu, nên sau này tôi vẫn luôn ôm sự mong chờ, Harry à." Draco đột nhiên gọi tên Harry đầy nghiêm túc, Harry bị cuốn vào cảm xúc của hắn, đột nhiên cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói đã chọc vào vết sẹo của mình không biết bao nhiêu lần trong những năm tháng qua khiến cho cậu luôn tức giận nhảy dựng lên, chậm rãi nói: "Làm sao tôi có thể chịu đựng được khi họ đối xử như vậy với người hùng của tôi?"

Harry không nói nổi nên lời.

Tiếng tim đập như được khuếch đại đến vô hạn, cậu có thể cảm thấy mặt mình dần nóng lên một chút. Chờ tới lúc định thần lại, Harry nghe thấy bản thân mình nhẹ giọng nói: "Không phải là tôi không chờ mong làm bạn với cậu, chỉ là cậu biết đấy..."

"Biết tôi ở đời trước đúng là một thằng khốn nạn." Draco sờ sờ mũi, "Đừng nhắc tới nữa." Hắn xấu hổ lúng túng trốn tránh ánh mắt của Harry, có vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi. Harry chú ý tới, nhưng cậu không nghĩ nhiều về nó.

"Cậu biết tôi không phải..." Harry khó xử tháo kính xuống, xấu hổ dụi mắt, "Haizz, đây là lần thứ hai."

Draco nhận ra được Harry đang nói đến lần trước cậu khóc ngay trước mặt hắn, trong lòng tràn đầy xúc động: "Đúng là rất khó tưởng tượng."

"Lần trước là vấn đề của chính tôi." Harry kéo góc áo để lau khô mắt kính, "Lần này... Draco, cậu đúng là..." Cậu thở dài, "Chỉ có cậu, mới có thể không kiêng nể gì chọc chính xác vào nỗi đau của tôi."

"Có thể là trực giác của kẻ thù." Thấy Harry đã bình tĩnh lại, Draco cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường, "Tôi nghĩ cậu hẳn là vẫn chưa quên, tôi đã từng có thời gian dài đi bới móc lỗi của cậu. Potter, thành thật mà nói thì, chỉ cần nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu là tôi biết cậu đang buồn hay đang tức giận."

"Đắc ý cái gì chứ? Malfoy, tôi biết thừa khi cậu nhướn mày là cậu đang nghĩ về một ý tưởng tồi tệ nào đó!" Harry đeo kính lên, trừng mắt nhìn Draco.

"Được rồi, tôi đoán cậu chưa nhìn thấy món quà tôi tặng cậu đúng không?" Draco nói, "Tại sao cậu lại không phản hồi thư vậy? Đám Ron cũng gửi quà cho cậu đấy."

"Tôi sẽ nói chuyện này với cậu vào lúc sau, bọn mình xem qua mấy món quà trước đã." Harry tìm thấy chiếc hộp kia, cậu lắc lắc nó ngay bên tai, "Oà, là bánh quy mẹ cậu làm sao?"

"Cậu cứ mở ra xem trước đi đã." Draco mơ hồ nói, hắn kéo một góc chăn bông lên để che mặt lại. Harry nghe lời mở hộp ra, đúng là một hộp bánh quy thật, nhưng về màu sắc và kiểu dáng thì không phải là những chiếc bánh quy mà bà Malfoy làm. Cậu nghi ngờ nhìn về phía Draco - người đang giấu toàn bộ mặt bên dưới lớp chăn bông.

"Là tôi làm."

Giọng nói mơ hồ từ trong chăn truyền tới, Harry kinh ngạc mở to mắt ra nhìn.

"Cậu nếm thử xem, tôi đã học làm nó từ rất lâu rồi... Cậu xem có ..." Draco miễn cưỡng chui đầu ra lộ hai con mắt, ánh nhìn vừa lo lắng lại vừa chờ mong nhìn Harry. Harry nhìn Malfoy đang bất an trước mặt mình, cậu cảm thấy có cái gì đó mềm mại đang từ từ lan toả khắp cõi lòng. Cậu đưa một chiếc bánh quy vào miệng, dưới cái nhìn thấp thỏm của Draco chậm rãi thưởng thức chiếc bánh, rồi nhoẻn miệng cười.

"Không ngon bằng bánh của bác Malfoy."

Draco không nói gì cả, nụ cười trên khuôn mặt Harry đã nói cho hắn biết rằng, con sư tử nhỏ Gryffindor nhận được quà còn có lời chưa nói xong. Quả nhiên, Harry thấy Draco không thèm để ý, cậu tự giác nói ra những điều trong lòng mình.

"Tuy nó không ngon bằng bánh của bác Malfoy." Cậu cười cười, rồi nằm xuống giường, nằm lên người Draco rồi ôm lấy hắn, "Nhưng tôi rất thích, Draco."

Lời tác giả:

Tôi không thể kìm được cảm xúc khi viết, tôi thực sự muốn bọn họ bắt đầu hẹn hò như thế này (* / ω\ *)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net