36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Zevrev

Sau lễ Giáng Sinh, ngày nào Harry cũng đi vòng qua chỗ nhà vệ sinh của Myrtle Khóc Nhè.

"Trông y như biến thái í." Hermione đánh giá cậu như vậy.

"Mình không có ý đó đâu mà." Harry đỏ mặt giải thích, "Chẳng qua, bồ thấy đó, nơi này rất gần chỗ bà Norris bị hại...."

"Myrtle Khóc Nhè chưa bao giờ rời khỏi nhà vệ sinh cả." Pansy nói, "Vì vậy, mình e rằng cổ cũng không thể cung cấp được thông tin gì cho cậu đâu."

"Nhưng mà..."

"Nhưng đúng là chúng ta không thể cứ quanh quẩn mãi ở gần nhà vệ sinh nữ được." Draco đội mũ áo choàng, chống cằm, "Bởi vì trong tám người ở đây thì có đến sáu người là nam rồi!"

"Được rồi..." Harry nhìn đám Ron đang xấu hổ, "Này, Hermione, Pansy, hai cậu có thể...."

Cậu còn chưa kịp dứt lời.

Trong nhà vệ sinh của Myrtle Khóc Nhè, cô gái đã chết cách đây năm mươi năm bỗng khóc ré lên. Harry và Draco liếc mắt nhìn nhau, giống như công tắc được bật lên, cả hai vọt vào trước mọi người.

"Chị có ổn không, Myrtle?" Draco cao giọng hỏi.

"Ai có thể ổn cho được sau khi bị đập chứ?" Myrtle đau khổ nói, "Các cậu định làm gì, lại muốn tới ném đồ vào tôi hả?"

"Không có ai muốn quẳng đồ vào chị đâu." Harry ngạc nhiên khi thấy Draco lộ ra vẻ hơi quan tâm. Cậu hỏi theo: "Cái gì đã đập vào chị thế, Myrtle? Ai làm vậy?"

"Đừng hỏi tôi!" Myrtle hét lên rồi chui ra khỏi bồn cầu, "Tôi đang ở yên trong này, chỉ lo nghĩ về chuyện của mình. Vậy mà có người lại cứ quẳng sách kì lạ vào tôi để bày trò vui..." Cô chỉ vào quyển nhật ký trong chậu, "Là cái này nè, chắc bị ngâm nát hết rồi!"

Harry nhìn cuốn sổ nhật ký quen thuộc kia, tiến lên một bước, vừa định nhặt lên thì Ron kéo cậu lại.

"Đừng chạm vào, có thể có nguy hiểm đấy." Ron nói một cách lo lắng.

"Yên tâm đi Ron." Harry vỗ tay bạn tốt, "Dù thế nào đi nữa, thì nó vẫn được ném xuống từ tay ai đó, vậy nên cầm nó lên chắc sẽ an toàn thôi."

Harry nhặt quyển nhật ký lên. Cậu nhìn kĩ bìa ngoài màu đen đã rách nát, ngón tay vuốt nhẹ lên dòng chữ ghi ngày tháng chứng tỏ nó đã có lịch sử năm mươi năm.

"Cuốn nhật ký này còn già hơn cả bọn mình." Harry nói, "Năm mươi năm".

"Nó cùng thời với lúc Phòng chứa Bí mật được mở ra." Draco nói.

"Năm mươi năm?" Myrtle chậm rãi bay tới, "Ồ, khéo ghê luôn á, khoảng thời gian tôi chết trùng với nó đấy."

"Vậy thì chị có biết người này không?" Harry mở trang đầu tiên ra, rồi chỉ cho Myrtle xem, "Tom Riddle, người từng nhận giải thưởng Cống hiến đặc biệt cho trường cách đây năm mươi năm."

"Riddle!" Myrtle reo lên vui mừng, "Đương nhiên tôi biết anh ấy rồi, tao nhã, quyến rũ mê người... Anh ấy đã điều tra ra chân tướng cái chết của tôi, rồi đuổi hung thủ đi!"

"Chân tướng cái chết của chị?" Harry dẫn dắt hỏi dò.

"Đúng vậy!" Myrtle ưỡn ngực, gương mặt đầy vẻ tự hào, "Úi chu choa, chuyện đó đáng sợ lắm luôn!"

Đám học sinh nhìn nhau. Dưới chỉ thị của Draco, Crabbe và Goyle đi ra ngoài nhìn, canh không cho ai tiến vào.

"Chuyện ấy xảy ra ở đây nè. Tôi chết ở trong nhà vệ sinh này. Tôi nhớ rất rõ. Lúc ấy, Olive Hornby cười nhạo tôi mang kính giống hệt chó bốn mắt..." Harry sờ mắt kính của mình, nghe thấy Draco lầu bầu về mức độ tinh tế của việc dùng từ này, "...Nên tôi trốn vào đây. Tôi khoá cửa lại, đang khóc ở bên trong, thì bỗng nghe được tiếng người bước vào. Bọn họ nói chuyện tức cười lắm. Tôi nghĩ chắc là một thứ ngôn ngữ nào đấy." Cả đám không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Harry, "Nhưng điều khiến tôi khó chịu chính là tôi nghe được giọng của con trai." Myrtle nhìn bốn đứa con trai trước mắt, "Vì vậy tôi mở cửa, quát thằng nhãi ranh đó tránh ra..." Myrtle hạ thấp giọng nói với vẻ thần bí, "Các cậu không thể tưởng tượng nổi đâu, tôi nhìn thấy một đôi mắt to màu vàng ghê rợn lắm!"

"Sau đó thì chị chết đúng không?" Hermione hỏi.

"Đúng vậy, chỉ trong một cái chớp mắt." Myrtle nhìn mắt kính tròn của Harry trông giống hệt của mình, "Tất cả đều là do Olive Hornby, cậu biết đấy..."

"Chị thấy cặp mắt đó ở đâu?" Harry biết rõ vẫn cố hỏi, nhưng ngay khi Myrtle định chỉ hướng cho cậu, thì Crabbe và Goyle ở ngoài cửa bỗng báo hiệu. Mấy đứa vội vàng tạm biệt Myrtle, rồi rời khỏi nhà vệ sinh. Sau khi tiếng bước chân của mọi người hoàn toàn biến mất, cánh cửa nhà vệ sinh bên trong cùng mở ra, Ginny Weasley với khuôn mặt tái nhợt nhìn hướng bọn họ rời đi.

Mọi manh mối đã được xâu chuỗi lại với nhau, mọi thứ tiếp theo sẽ dễ dàng hơn. Sau khi đám Hermione thay phiên nhau sử dụng đủ loại thần chú mà vẫn không thể khiến cuốn nhật ký xuất hiện được chữ nào, buổi tối hôm ấy Harry mở nó ra.

"Xin chào, Tom Riddle." Cậu viết.

"Xin chào, cậu là ai?" Một dòng chữ hiện ra trên giấy.

"Trên bìa cuốn nhật ký có ghi tên của anh." Harry không viết tên mình lên đấy, "Có người muốn vứt nó đi, vừa khéo tôi nhặt được nó. Ngoài ra, tôi còn thấy huy chương của anh được treo ở phòng trưng bày."

"Cái nào?"

Harry suýt chút nữa thì chọc gãy bút lông của mình. Chúa tể Hắc ám hồi đi học nhận được quá trời huy chương không đếm xuể, lợi hại quá ha.

"Là giải thưởng Cống hiến đặc biệt cho trường." Cậu viết tiếp, "Sao anh lại nhận được nó thế?"

"Đây là một câu chuyện cũ khủng khiếp, cậu có muốn biết không?"

Ngòi bút của Harry khựng lại một lúc trên trang nhật ký, tự hỏi liệu có cần thiết không khi mình trải nghiệm đoạn kí ức này của Voldemort một lần nữa. Dừng một lúc lâu, cậu cầm bút, viết xuống một câu khẳng định. Nhờ có cuốn nhật ký mà Trường Sinh Linh Giá đã có đủ thông tin của cậu từ Ginny, lại nói ai mà biết được liệu giờ đây Voldemort có còn tí liên hệ nào với Trường Sinh Linh Giá hay không. Vậy nên, nếu Harry hoàn thành sự kiện của năm nay quá nhanh thì có thể sẽ bị Voldemort phát hiện ra manh mối nào đó. Phải tránh để chuyện đó xảy ra, nếu Voldemort phát hiện Harry có năng lực giống như tiên tri, thì không biết chừng hành động trong tương lai của Voldemort sẽ thay đổi, mà một khi Voldemort thay đổi kế hoạch, Harry sẽ đánh mất những lợi thế do tái sinh mang lại.

Những kí ức quen thuộc của năm mươi năm trước cứ thế lướt qua, Harry thở hổn hển ngẩng đầu lên khỏi cuốn nhật ký. Cậu ghét điều này.

Để tránh cho Ginny lại trộm cuốn nhật ký, Harry phải mang theo nó bên người mỗi ngày, thậm chí còn thỉnh thoảng viết lên đó một ít chuyện của mình, để có thể vượt qua cảm xúc mà Ginny đã đặt vào nhật ký, thay đổi tương lai khủng hoảng mà cô gái nhỏ đã phải trải qua khi mới nhập học.

Và cứ thế, mãi đến khi Harry bị "thần tình yêu" với vẻ mặt u ám, đeo đôi cánh vàng, ôm chiếc đàn hạc túm Harry ngã xuống đất, thì cậu mới nhận ra Valentine đã đến rồi. Harry gần như tái cả mặt khi nhớ lại món quà tình nhân của Ginny ở kiếp trước, theo bản năng muốn chạy ngay đi. Nhưng chú lùn kia vẫn cứ đè chặt lên đầu gối cậu, không cho cậu nhúc nhích. Harry ngẩng đầu lên định nhờ ai đó giúp đỡ, nhưng tất cả mọi người đều vây quanh lại xem.

Thôi được rồi.

Harry bất lực nghĩ, đời này mình không cười nữa thì sẽ ổn thôi.

Khi Harry đang bày ra vẻ mặt cam chịu thì chú lùn đã mở miệng.

"Đôi mắt người là ngọc ngà vô giá..."

Hở?

Harry trố mắt nhìn.

"... Tóc đen dày, hoang dã lẫn kiên cường..."

Hả hả?

Harry tìm kiếm người đã nói những lời này với cậu trong đám đông.

"...Đôi vai mang trọng trách nặng khôn tả

Tôi vinh hạnh, được cùng em sánh bước..."

Trong đám người, Draco nhìn về phía Harry, khóe môi ửng nét cười.

"... Chàng dũng sĩ chinh phục Chúa tể Hắc ám, người anh hùng đã chinh phục được tôi."

Harry không thể nghe thấy tiếng hò hét của đám đông, trong chốc lát, cậu chỉ ngây ra nhìn Draco, ngay cả khi chú lùn rời khỏi đầu gối cậu rồi thì cậu cũng không có phản ứng gì.

"Ngơ ra đấy làm gì?" Một bàn tay duỗi ra phía trước, Harry ngơ ngác nắm lấy, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó.

"Cậu?" Harry sững sờ hỏi.

"Tôi." Draco gật đầu, "Có phải là hay hơn "cóc ngâm tươi rói" không?"

Harry như bị lọt vào trong sương mù gật gật đầu, rồi được Draco kéo lên. Cậu im lặng đi theo bước chân Draco về phía nhóm nhỏ, đang đi thì đột nhiên phản ứng lại vừa rồi vừa xảy ra chuyện gì.

"Đó là Valentine..."

"Thần tình yêu." Draco gật đầu.

"Bọn họ được dùng để..."

"Tặng thiệp chúc mừng ngày Valentine cho cậu." Draco bổ sung.

"Sau đó cậu tặng cho tôi một món quà Valentine có âm thanh." Harry dừng chân lại, như thể đang cố gắng phân tích ý nghĩa của tin tức vừa rồi. Sau đó, ngay khi Draco lo lắng thò đầu qua muốn hỏi gì đó, thì đột nhiên Harry lùi về sau một bước, cầm cặp chạy biến đi không thèm quay đầu lại.

Draco ngây người. Hắn đứng nguyên tại chỗ, quay đầu nhìn về phía đám bạn đang có vẻ mặt không dám nhìn thẳng: "Cậu ấy sao vậy?"

Crabbe và Goyle lắc đầu, Blaise lùi về sau một bước, Ron nhìn như muốn đuổi theo nhưng bị Hermione ngăn lại, Pansy nhìn trái phải, rồi thay mặt mọi người nói.

"Draco." Pansy chân thành mà vỗ vai Draco, "Cậu quả đúng là chàng hoàng tử thơ tình."

Draco gật đầu ra vẻ người lớn: "Ôi, mấy cậu không hiểu đâu." Như thể cái người trước đây kín miệng suốt cả một đời, đời này mới có can đảm nói ra không phải là hắn vậy.

Sáu người đều trưng ra cái vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt của Draco vẫn dõi theo hướng Harry vừa chạy trối chết, thở dài.

Đêm khuya, Harry cầm cuốn nhật ký của Tom Riddle mất một lúc lâu, như bị ma xui quỷ khiến viết một câu: "Anh đã từng được ai thích chưa?"

"Rất nhiều." Chữ viết của Tom Riddle hiện lên, lần đầu tiên Harry nhận ra nó giống với nét chữ hoa của Draco, "Nhưng tôi thích gọi họ là những người sùng bái hơn."

"Hôm nay tôi nhận được một bài thơ tình."

Dù sao cuốn nhật ký này cũng sắp chết rồi, vì vậy cứ nói tiếp cũng được. Nghĩ như vậy, Harry viết tiếp.

"Nhưng tôi không biết... Tôi không chắc lắm... Thái độ của cậu ấy vẫn rất..." Harry viết lung tung vào cuốn nhật ký, "Bảo là bạn bè thì... Mập mờ quá. Bảo là... Ờ... ờm, lại... Hầy."

"Sao không đi hỏi trực tiếp luôn đi?" Cuốn nhật ký đề nghị.

"Trước đây quan hệ của chúng tôi không tốt." Harry cụp mắt xuống, "Tôi nghĩ cậu ấy chỉ muốn làm bạn thôi, nhưng tôi không chắc lắm, biểu hiện có hơi quá." Cậu chọc cuốn nhật ký, gần như muốn chọc thủng lớp giấy dưới ngòi bút, "Hơn nữa..."

"Hơn nữa hai người đều là nam?" Trên trang nhật ký xuất hiện thêm một dòng chữ, "Tôi để ý thấy bạn viết 'cậu'."

"Đúng vậy." Harry trầm mặc, tự mình kết luận, "Vậy nên, chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều thôi đúng không?"

"Thế giới phù thủy không quan tâm đến điều này đâu." Cuốn nhật ký trả lời, "Mạnh mẽ là tiêu chuẩn tốt hơn, nếu phải nói thì theo như tôi biết, có rất nhiều người chọn người yêu đồng giới."

Đời trước của mình đúng là vô ích mà, không biết thế giới phù thủy còn có nguyên tắc này, chắc chắn là gạt mình rồi... À đúng rồi, đời trước mình thẳng giống như cây đũa phép táo gai của Draco, đã bao giờ suy nghĩ tới vấn đề đàn ông đâu... Từ từ, tại sao lại là Draco...

"... Không đúng." Harry bỗng nhận ra, "Sao anh biết tôi là con trai?"

"Cậu từng tiến vào ký ức của tôi." Cuốn nhật ký nói, "Đương nhiên tôi có thể phân biệt được giới tính của cậu."

Harry kinh ngạc, trình độ hiểu biết của cuốn nhật ký này về cậu khiến cậu ngay lập tức bừng tỉnh ra mình vừa viết cái gì lên đó. Harry đóng sầm quyển nhật ký lại, thở hổn hển, khóa nó thật kỹ vào trong ngăn kéo.

Cậu thậm chí còn thảo luận chuyện tình cảm với Voldemort!

Harry thực sự muốn đánh nhau với bản thân ngay lập tức.

* Thơ Draco viết cho Harry (cảm ơn các em iu liuyiwu ying_yee exutoire_mp đã giúp chệ dịch bài thơ này thiệc là mượt và tình hí hí hí)

Đôi mắt người là ngọc ngà vô giá

Tóc đen dày, hoang dã lẫn kiên cường

Đôi vai mang trọng trách nặng khôn tả

Tôi vinh hạnh, được cùng em sánh bước

Chàng dũng sĩ chinh phục Chúa tể Hắc ám,

Người anh hùng đã chinh phục được tôi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net