4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit + Beta: Chè

Theo chân Hagrid đi trên con đường dốc và hẹp, Harry thấy mừng vì bản thân đã có sáu năm kinh nghiệm đi ở chỗ này, nên sẽ không bị vấp ngã như lần đầu tới đây. Điều làm cậu ngạc nhiên là, Draco không biết từ xó nào chui ra, vẫn giữ khoảng cách gần với cậu, phía sau hắn là Crabbe và Goyle đang đi theo.

Crabbe và Goyle. Malfoy mang theo Crabbe và Goyle.

Harry cảm thấy vui mừng lạ thường trước khung cảnh quen thuộc này.

Đi qua một chỗ rẽ ngoặt, lâu đài Hogwarts quen thuộc xuất hiện trước mặt, Harry đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập dữ dội hơn.

"Một chiếc thuyền không được chở quá bốn người!" Hagrid chỉ vào thuyền nhỏ rồi nói lớn, Harry lên thuyền, Ron, Hermione và Neville theo sát phía sau. Không rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà Harry lại quay đầu nhìn thoáng một cái. Cậu thề là Draco Malfoy đã đến gần thuyền của cậu, thấy thuyền đã kín người mới quay vào ngồi cùng Crabbe và Goyle.

Ôi Merlin, Malfoy có ý muốn thân thiết với Potter như vậy đúng là khiến người ta không thể thích ứng nổi.

Harry rầu rĩ xoay đầu lại, duỗi một tay ra lướt qua mặt hồ. Hồ nước này nhắc nhở cậu nhớ đến rất nhiều chuyện, đặc biệt là Chiếc cốc lửa chết tiệt được thiết lập cẩn thận để Voldemort sống lại. Harry không chắc bản thân mình có thể đạt đến trình độ ngăn cản được chuyện đó không, cậu nhìn chằm chằm tòa lâu đài khổng lồ sừng sững trong màn đêm, nghĩ đến ngọn lửa chiến tranh đã tràn qua nó như thế nào, mà mọi cảm xúc kìm nén đều cuồn cuộn trào dâng. Nhất thời, trong đầu Harry chỉ có những hình ảnh trận chiến ở Hogwarts.

"Harry!" Ron đột nhiên đẩy cậu một cái, Harry hoàn hồn lại phát hiện cậu bạn đang nhìn mình đầy quái lạ, "Chúng ta tới nơi rồi kìa!" Harry nở nụ cười xin lỗi với ba người bạn phía sau rồi xuống thuyền.

Có lẽ chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, nhưng nhiều mắt xích của nó vẫn có thể tránh được. Có lẽ mình vẫn phải chết... Harry nắm chặt lòng bàn tay, như thể Viên đá Phục sinh vẫn còn ở trong đó. Harry nghĩ, mặc dù vẫn phải đi chịu chết nhưng cậu biết rằng mình không chết được, không có gì phải sợ cả.

Các tân sinh leo lên một đoạn bậc thang bằng đá, cánh cửa lớn làm bằng gỗ hiện lên trước mặt, từ từ mở ra sau khi Hagrid gõ cửa. Giáo sư McGonagall xuất hiện ở đó, Harry nhìn nữ Hiệu trưởng tương lai, tự hỏi không biết dưới sự quấy phá của mình, liệu Giáo sư McGonagall còn có thể ngồi ghế Hiệu trưởng hay không.

Giáo sư McGonagall bắt đầu giới thiệu về nghi thức phân loại vào các nhà, Harry lắng nghe và chợt nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng - chiếc nón phân loại có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Tuy nhiên, xét đến chuyện cậu muốn nói cho cụ Dumbledore về những điều đã xảy ra với mình trong quá khứ, nên Harry không có ý định che đậy suy nghĩ bằng Bế quan bí thuật vụng về của mình.

Bế quan bí thuật.

Harry lại nghĩ đến một vấn đề khác - về năm học thứ năm. Đương nhiên lần này cậu nhất định phải ngăn cản tên Voldemort chết tiệt đó, bằng bất cứ giá nào cũng không cho hắn xâm nhập vào đại não.

"... Ta đề nghị các con nên sửa soạn cho chỉnh tề trong khi chờ đợi làm lễ, xốc lại tinh thần một chút." Harry nghe vậy, theo bản năng duỗi tay vuốt phẳng tóc mình, nhưng thấy Giáo sư McGonagall đang nhìn mình, lại nhanh chóng bỏ tay xuống.

"Hãy tập trung, để không bỏ sót bất cứ điều gì." Giáo sư McGonagall vừa nói vừa nhìn Harry. Harry thấp thỏm cúi đầu xuống, mãi đến khi Giáo sư McGonagall rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không nhớ rõ kiếp trước mình đã làm gì mà khiến Giáo sư McGonagall chú ý đến vậy, đặc biệt là cái nhìn chằm chằm đến từ vị Chủ nhiệm đã dạy dỗ mình nhiều năm, khiến Harry khó mà che giấu được sự căng thẳng đến từ bản năng này. Các tân sinh bên cạnh bắt đầu xì xào, Hermione thì đang lẩm bẩm đọc thuộc lòng cái gì đó, Ron huých khuỷu tay chọc Harry, nói về trò đùa của Fred.

"Có lẽ nó không tệ như vậy đâu." Harry nhẹ nhàng nói, "Nếu nó gây ra bất kì thương tổn nào, mình nghĩ ba mẹ của bồ hẳn đã có sự chuẩn bị trước cho bồ rồi."

"Bồ nói đúng..." Ron nói, nhưng trông cậu ta có vẻ vẫn không hết lo lắng.

Khi các con ma vừa đi ra, có một người đột nhiên chen đến bên cạnh Harry. Harry quay đầu lại nhìn và nhận được sự ngạc nhiên lớn nhất kể từ khi cậu sống lại tới giờ - Draco Malfoy.

"Cậu cảm thấy mình sẽ được phân vào nhà nào?" Draco nhìn chằm chằm về phía trước, "Tôi nghĩ tôi sẽ vào Slytherin — cả nhà tôi đều là Slytherin."

"Có lẽ là Gryffindor." Harry nhún nhún vai, trong lòng cậu đang cân nhắc xem liệu lần này là Slytherin hay Gryffindor.

"Slytherin không tốt đâu." Ron đột nhiên thò vào nói, "Tất cả các phù thuỷ hắc ám đều đến từ Slytherin, chẳng hạn là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy." Draco liếc sang nhìn cậu ta một cách khó chịu.

"Chưa chắc đã như vậy đâu." Harry nói, "Có thể những phù thuỷ hắc ám đó chọn Slytherin — vì nhiều lý do khác nhau."

"Chọn á?" Ron ngạc nhiên khi nghe từ đó. Harry gật gật đầu, bổ sung tiếp: "Mình chỉ suy đoán vậy thôi, bộ chuyện này là không thể hả?"

Ron lắc đầu tỏ vẻ không biết, Draco cũng lộ vẻ mặt hoang mang, hiển nhiên là hắn ta chưa từng nghe thấy điều này.

Lúc này Giáo sư McGonagall đã trở lại, xếp bọn học sinh thành một hàng. Harry nghe Hermione nói về trần nhà của Đại sảnh đường trong lúc đứng xếp hàng, mà tâm trí của cậu đang hướng về chiếc nón phân loại. Chiếc ghế bốn chân quen thuộc cùng nón phân loại xuất hiện, nghĩ rằng chiếc mũ này vậy mà có thể rút ra thanh kiếm Gryffindor — Harry nhớ lại khoảnh khắc chói loà mắt đó, cậu quay lại tìm kiếm Neville trong đám đông.

"Hermione Granger!"

Trong lúc Harry lại thất thần một lần nữa, Giáo sư McGonagall đã bắt đầu gọi tên. Harry nhìn chăm chú vào cô bé chạy đến chiếc ghế, rồi nói "Gryffindor" cùng lúc với chiếc nón phân loại. Tại sao Hermione không vào Ravenclaw nhỉ? Harry nghĩ tới bảy năm tiếp xúc cùng cô nàng, cậu cảm thấy bản thân mình đã hiểu điều này.

Lần này Neville lại mang theo nón chạy mất, Harry cười phá lên, tiếp tục nghe Giáo sư McGonagall gọi tên. Khi Draco Malfoy được gọi, Harry cố ý kiễng chân lên để xem, tự hỏi liệu người này có xảy ra một bất ngờ lớn hơn như là "không vào Slytherin" không. Draco bước về phía trước, Harry nhận thấy rằng hắn ta không vênh váo nhiều như cậu nhớ. Tuy nhiên, chiếc nón phân loại vẫn hét lên "Slytherin" ngay khi nó vừa chạm vào đầu Draco, Harry thở phào nhẹ nhõm, tự cảm thấy buồn cười với suy nghĩ "Malfoy ở Gryffindor". Cậu nhìn chằm chằm Draco đi về phía bàn ăn của Slytherin, sau khi hắn ta ngồi cùng Crabbe và Goyle, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Harry.

Đệch.

Harry hoảng sợ, vội quay đầu lại.

Rốt cuộc tên Malfoy giả này bị sao vậy?

Cậu không tài nào đoán ra nổi, đành phải buông bỏ suy nghĩ, chờ đến cái tên nằm ở tít xa của mình. Cuối cùng —

"Harry Potter!"

Harry nghe thấy những tiếng xì xào trong đám đông, thảo luận sôi nổi việc cậu có phải là "Cậu bé sống sót" không. Cậu không quan tâm, và ngồi trên ghế chờ nón phân loại che khuất tầm nhìn của mình.

"Khó, rất khó." Cậu nghe được giọng nói của nón phân loại, "Rất có can đảm, rất trưởng thành và có mục tiêu kiên định... Slytherin và Gryffindor đều phù hợp với mi... Ta nên phân mi vào đâu đây?"

Trưởng thành? Mục tiêu kiên định?

Harry nghĩ những điều này không thể nào có ở bản thân mình lúc 11 tuổi. Năm đó cậu ngồi ở chỗ này căng thẳng muốn chết, đối với con đường phía trước còn mờ mịt, nào có cái gì gọi là mục tiêu.

"Còn Gryffindor thì sao? Tôi thích màu đỏ." Harry lẩm bẩm

"Thích màu đỏ hả? Lý do thú vị đấy... Nếu mi đã nói như vậy..." Nón phân loại lớn giọng tuyên bố, "Gryffindor!"

Harry vui vẻ nhảy xuống chiếc ghế bốn chân.

Gryffindor, tất nhiên, không thể tốt hơn. Dĩ nhiên cậu sẽ không vào Slytherin rồi, ai mà muốn tranh vị trí Tầm thủ với Malfoy chứ?

Harry mỉm cười đi đến bàn ăn của Gryffindor, bắt tay với Percy, nghe hai anh em sinh đôi gào to... Cậu thực sự hạnh phúc vì khung cảnh quen thuộc này, rồi quay lại nhìn về phía bàn giáo viên.

Hagrid giơ ngón tay cái lên, cụ Dumbledore ngồi ở giữa giơ ly rượu lên nháy mắt với cậu, mục tiêu của cậu ở năm nhất - tên Quirrell chết tiệt, và...

Harry gần như nín thở nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Quirrell.

— Severus Snape.

Có lẽ đôi mắt cậu dừng lại quá lâu, Snape lướt qua chiếc khăn vành lớn của Quirrell và nhìn thẳng vào mắt Harry.

"Look at me......" (Nhìn ta đi)

Trong đầu của Harry quanh quẩn những lời nói này, đồng thời vết sẹo cũng nóng rát lên, cậu ấn ấn cái trán và mỉm cười với Snape. Trong mắt Snape loé lên sự kinh ngạc, Harry sờ sờ mũi, nhắm vào đồ ăn trước mặt.

Dùng xong bữa tối, nghe Giáo sư Dumbledore nói những điều cần chú ý và hát bài hát của trường, lũ học sinh được phép trở về kí túc xá. Khi cậu rời khỏi chỗ ngồi của mình, Draco lại tới đây.

"Thật tiếc khi cậu vào Gryffindor." Draco nói, cuối cùng hắn cũng ngân dài cái giọng mà Harry đã quen thuộc.

"Tôi không thấy có gì đáng tiếc cả." Harry lắc đầu, cảm thấy mình đã tìm lại được cảm giác chán ghét với Malfoy.

"Tôi cho rằng đây là điều rất rõ ràng?" Draco nhìn cậu một cái, "Cậu ở Gryffindor, tôi nghĩ rất khó để chúng ta chung đội Quidditch."

Harry sửng sốt một lúc mới lắp bắp trả lời: "Uh... Nhưng, tôi nghĩ chúng ta có thể... Có thể..."

"Có thể làm đối thủ." Draco gật đầu, "Cậu nói đúng."

Draco Malfoy nói xong lời này liền theo đội ngũ rời đi, Harry tìm kiếm lại bộ não của mình, rồi vội vàng đuổi theo đội ngũ Gryffindor.

"Bồ đã đi đâu vậy?" Ron túm lấy cậu trong đám đông.

"Malfoy vừa nói chuyện với mình..." Harry lộ vẻ hoang mang, hiển nhiên khó có thể tiếp thu sự tình vừa rồi, "Hắn ta muốn chơi Quidditch cùng mình..."

"Có thể hiểu được, anh bạn ạ." Ron nói, "Bồ là Harry Potter mà, ngay cả Malfoy cũng muốn nịnh bợ bồ."

Harry rùng mình khi nghe xong câu đó.

"Không, điều này là hoàn toàn không thể." Cậu nói chắc nịch, "Nhất định là đầu óc cậu ta có vấn đề."

Ron kì quặc nhìn cậu: "Mình tưởng trước kia bồ chưa từng tiếp xúc với Malfoy cơ mà?"

"À, ý mình là." Harry nghĩ nghĩ nói, "Không phải cậu ta là thuần chủng sao? Dù gì mình cũng là máu lai, làm sao có thể khiến cậu ta nịnh nọt mình được?"

"Bởi vì bồ là Harry Potter!" Ron nói như một điều hiển nhiên, "Mình dám cá là tên Malfoy đó lớn lên bằng cách nghe chuyện xưa của bồ đấy."

Harry tưởng tượng cảnh Draco quấn lấy mẹ hắn để nghe "Cậu bé sống sót và Voldemort", nghĩ rằng chắc chắn thế giới này điên rồi.

Trong khi đang nói chuyện, bọn họ đã đến chỗ chân dung bà Béo, Harry dừng chủ đề đó lại và đi theo với vẻ đầy hứng thú không hề giả bộ. Ban đêm, Harry ngồi bó gối trước cửa sổ, trong đầu rối như tơ vò. Cậu nhớ rõ bản thân mình đã từng ngồi ở đây, trong lòng tràn đầy lo lắng về sự chào đón nồng nhiệt, sự phấn khích xen lẫn với hoang mang về thế giới phù thuỷ. Và bây giờ cậu đang ngồi chỗ này... Chết tiệt, cậu ngồi ở chỗ này nghĩ về Quirrell, nghĩ về Snape, Voldemort và tên Malfoy chết tiệt kia!

Malfoy!

Harry sầu khổ ôm đầu!

Dưới góc độ của hiệu ứng bươm bướm, Draco Malfoy chính là cơn lốc khiến đôi cánh của Harry rung động. Mẹ kiếp, một tên Malfoy không khiến người ta chán ghét... Không phải là Harry chưa từng mong điều này, nhưng khi tận mắt chứng kiến và trải nghiệm điều này thì thật kinh khủng, cậu cảm thấy đầu óc mình hiện không đủ dùng.

Nghĩ trăm lần cũng không thể hiểu nổi, Harry quyết định từ bỏ suy nghĩ, và để chuyện của Malfoy cứ diễn ra theo tự nhiên. Cậu còn nhớ rằng mình sẽ đến muộn vào tiết của Giáo sư McGonagall, vì vậy cậu quyết định đi ngủ sớm hơn một chút, để tránh sai lầm từ chiếc đồng hồ bỏ túi và bản đồ. Tuy nhiên, có lẽ vì đã chuẩn bị đầy đủ nên Harry quên mất lỗi lầm lớn nhất không phải là ở lớp Biến hình, mà là —

"Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

"Cơn đau của cái chết đang sống, thưa Giáo sư, một loại thuốc ngủ cực mạnh."

"Nếu ta bảo mi tìm cho ta một viên sỏi dê thì mi sẽ tìm ở đâu?"

"Ở bao tử con dê, thưa Giáo sư."

"Vậy mi nói xem, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

"Chúng là một loại thực vật, không có gì khác nhau, thưa Giáo sư."

Harry bắt gặp ánh mắt của Snape, trong lòng thầm kêu khổ. Rõ ràng cậu không hề phân tâm, đáng ra cậu nên nghĩ đến chuyện Snape sẽ không bỏ qua cậu, nhất quyết muốn làm khó cậu. Mặc dù đã xem lại những câu hỏi này, Harry vẫn sợ hãi khi bắt gặp ánh mắt của vị Giáo sư Độc dược.

"Hừ, xem ra mi vẫn còn có đầu óc để xem trước bài đấy, Potter." Snape khoanh tay nói, "Vậy thì..."

Vẫn còn câu hỏi?

Harry bùng nổ, nếu cậu không trả lời được như Snape mong muốn, thì sẽ bị chế giễu mất.

"Con xin lỗi, thưa Giáo sư." Harry bất đắc dĩ nói, không biết nên ghét sự thiếu chuẩn bị của mình hay là Snape không chịu bỏ qua cơ hội khiến cậu bẽ mặt, "Nhưng mà, một tháng trước con mới biết mình là phù thuỷ, nên con chưa thể đọc kĩ hết sách giáo khoa, con đã cố gắng hết sức."

Snape cau mày. Ông ta nhìn chằm chằm vào Harry một lúc, như thể đang nghĩ xem cậu đang nói thật hay nói điêu, sau đó quay người và bước lên bục giảng.

"Tìm cho mình một lý do chính đáng đấy, cậu Potter." Snape nói, "Ngồi xuống... những người khác, chúng bây còn đợi gì mà không ghi vào?"

Harry ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy Malfoy ngồi ở hàng ghế đầu quay lại nhìn cậu. Cậu nhún vai, không biết nên bày tỏ vẻ mặt gì với Draco. Trong đầu cậu đều là bóng dáng chiếc áo choàng đen phất lên, cậu cảm thấy sau khi mình vừa nói xong, Snape có vẻ... Tức giận?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net