48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Cheese. Beta: Chè

Harry và Draco ở lại một lúc, Harry thỉnh thoảng khơi lên một chủ đề mới, nói chuyện với Draco trông có vẻ hơi trầm lắng.

"...Giờ này kiếp trước, không phải, là trước đó một lúc nữa, cậu còn cố ý đến toa xe này cười nhạo tôi và Ron." Harry cười nói, "Nói mới nhớ, gần như năm nào ở trên xe lửa cậu cũng đều phải chặn tôi một lần."

"Tôi muốn nói chuyện với cậu mà." Draco xoa tóc Harry, kỳ lạ, mái tóc rối bù như vậy mà sao khi sờ vào lại mềm mại đến thế, "Nhưng cậu thấy đấy, lúc năm ba mối quan hệ của bọn mình đã tồi tệ suốt hai năm rồi, tôi không biết phải đối xử thân thiện với cậu như nào."

"Rõ ràng là cậu chỉ cần từ bỏ một chuyện đơn giản như cười nhạo tôi là được mà." Harry chỉ ra, "Ừ đấy, lúc ấy cậu vừa nghe nói có một Giáo sư ở đấy nên đã lập tức rời đi luôn. Biểu cảm lúc đó của cậu, nói như nào nhỉ... tức giận và hơi thất vọng một chút."

"Xét đến mối quan hệ của chúng ta, thì tôi rất hưởng thụ những lúc được cãi nhau với cậu." Draco nhớ lại tâm lý lúc đó của mình, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười, "Cậu thấy đó, trừ những lúc bọn mình xỉa xói chửi bới, rút đũa phép hoặc là đánh nhau kiểu Muggle ra, còn có cách giao lưu nào khác sao? Ngày này đời trước, tôi rất muốn cãi nhau với cậu một lúc, nhưng mà lại có một Giáo sư đang ở đó! Merlin, tất nhiên là tôi sẽ rất tức giận và chán nản."

"Có phải cậu thật sự không biết rằng chỉ cần cậu biểu hiện bớt giống một thằng mắc dịch là tôi có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu không?" Harry cong môi, "Cậu thấy đó, không phải bây giờ bọn mình cũng đang rất hòa thuận sao?" Cậu vui vẻ nói, "Cậu sẽ thật đáng yêu biết bao nếu như cậu không phải là một thằng khốn nạn đấy."

Động tác khảy tóc Harry của Draco dừng lại trong chớp mắt.

"Vậy hả, ai thích cơ?" Hắn thản nhiên hỏi.

"Ví dụ như tôi chẳng hạn?" Harry trả lời với vẻ đương nhiên. Cuối cùng Draco cũng rời mắt khỏi cửa sổ và nhìn về Harry, người đang bị hắn che đi đôi mắt, trên môi cậu nở một nụ cười, nhưng lại không thể nhìn ra được đó là cảm xúc gì. Draco nghĩ thầm muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như nào, may mắn thay, cánh cửa khoang bị mở ra, Lupin đi vào.

Lupin nhìn cảnh tượng trong phòng, ông ngẩn người một lúc, sau đó cười nòi: "Làm phiền các trò rồi hả?"

Harry hơi giãy giụa, Draco buông tay ra để cậu ngồi dậy, cũng đưa mắt kính cho cậu.

"Chào Giáo sư Lupin ạ." Harry cười đeo mắt kính, vui mừng vì cuối cùng đã chính thức được gặp mặt Lupin, "Lại lần nữa cảm ơn socola của thầy ạ."

"Chào trò, Harry." Lupin cười ôn hòa, "Rất vui khi thấy trò đã khoẻ mạnh trở lại." Ông lại nhìn Draco, "Trò Malfoy, trò cũng vậy."

Draco lịch sự cảm ơn Lupin. Ngay sau đó, Ron và Hermione cũng đi đến.

"Bọn mình có thể tiến vào phải không?" Hermione mỉm cười ẩn ý với Harry. Harry hơi hoang mang, chỉ gật đầu.

"Ginny còn ổn chứ?" Harry hỏi bọn họ, "Ý mình là, năm ngoái em ấy không hề ——"

"Colin đang cho em ấy xem ảnh chụp của bồ." Ron lắc đầu, "Thật sự, anh bạn, bồ không biết kinh khủng như thế nào đâu. Colin có hẳn một hộp đựng đầy ảnh bồ, trên hộp còn đánh dấu chữ 'năm hai'. Thằng nhóc đó còn hỏi Ginny có ảnh chụp năm nhất của bồ không."

Harry há hốc mồm không nói nên lời. Draco bên cạnh thì cau mày vẻ khó chịu, hình như đang tính toán chuyện gì đó.

"Cả một hộp toàn ảnh chụp của Harry à?" Lupin có vẻ rất có hứng thú. Hermione nhìn Harry, nhận được ánh mắt cho phép của cậu, bèn kể với Lupin về chuyện của Colin. Harry nhẹ nhàng thở ra vì đề tài này đã sang trang mới, cậu nhìn cái cục đang run rẩy trước ngực Ron, đột nhiên hỏi: "Scabbers sao rồi? Trước đây nó không được thoải mái cho lắm."

"Scabbers đáng thương." Ron lấy con chuột đang run bần bật ra, "Có một con Crookshanks đe dọa đến tính mạng của nó là quá đủ rồi." Hermione nói chuyện chậm lại một chút, "Mà bây giờ còn gặp phải chuyện như này."

"Nói mới nhớ, lúc trước bà phù thủy ở tiệm Cầm thú huyền bí nói như nào?" Harry nhìn thoáng qua Lupin đang nói chuyện với Hermione, tiếp tục hỏi.

"Cho mình một lọ thuốc cường tráng cơ thể của chuột." Ron hừ một tiếng, "Nói thật chứ, bả còn nghi ngờ mình đã ngược đãi Scabbers!"

"Thì đúng là dáng vẻ của con chuột nhà cậu trông rất giống bị ngược đãi thật còn gì." Draco nói, "Cậu nhìn nó nhỏ xíu còn gầy còm," Hắn còn liếc qua Harry gầy gò nhỏ bé ngồi bên cạnh, tiếp tục nói, "Lỗ tai còn bị hỏng."

"Ngón chân còn bị thiếu một ngón." Harry giả bộ dò xét, để kề sát vào Scabbers, đôi mắt lại cẩn thận chú ý Lupin đang nói chậm lại, "Hỏi thật nhé, nó sống được bao lâu rồi?"

"Chắc là mười hai năm." Ron đăm chiêu trả lời, "Cho nên bồ thấy đó, chuyện này không phải là lỗi của mình. Lúc anh Percy đưa nó cho mình ——"

"Làm phiền cuộc nói chuyện của các trò một chút." Lupin hoàn toàn không nghe Hermione nói về sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt của Colin dành cho Harry nữa. Ông nhẹ nhàng ngắt lời bọn họ nói chuyện, nhìn Ron.

"Trò tên là Ron phải không?"

Ron lúng túng gật đầu.

"Không biết tôi có thể được nhìn con chuột của trò không?" Lupin dò hỏi, "Có lẽ tôi có thể giúp được gì đó, tôi đã từng có một người bạn là chuột."

Scabbers trong lòng bàn tay Ron càng run rẩy ghê hơn, Ron muốn đưa nó ra, nó lập tức giãy dụa kịch liệt, lại còn kêu la thảm thiết.

"Nó, chắc là nó sợ người lạ đấy ạ!" Ron luống cuống tay chân an ủi Scabbers, "Xin lỗi, Giáo sư."

"...Không sao." Sắc mặt Lupin hơi lạ, "Chuột sợ tôi cũng là chuyện bình thường thôi. Chuẩn bị một chút đi, xe lửa sắp đến trạm rồi."

Trái tim Harry căng thẳng, cậu cẩn thận nhìn chăm chú vào biểu cảm của Lupin nhưng không thể xác nhận được liệu người sói này có ngửi thấy mùi phản bội trên người con chuột này không. Giáo sư Lupin nhìn Ron nhét Scabbers vào túi ngực, rồi tiếp tục nói chuyện với Hermione.

"Tôi nên về để thay quần áo đây." Draco đột nhiên nói, "Harry, cậu có muốn đi cùng không? Hành lý của cậu còn ở trong phòng tôi."

"Có chứ." Harry đứng lên, nói với Hermione và Ron rằng sẽ trở lại sớm, lại nói tạm biệt với Lupin rồi rời đi cùng với Draco. Bọn họ đi trên lối nhỏ của xe lửa, lúc đi đến góc khuất nào đó, Draco đột nhiên dừng lại.

"Câu thần chú có thể phóng ra từ đũa phép ấy." Draco cau mày hỏi Harry, "Sau này tôi mới biết được đó là Thần hộ mệnh, không phải là cậu biết dùng sao?"

Harry gật đầu.

"Tôi đoán được là cậu muốn hỏi chuyện này, nhưng tiếc là, tôi không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra." Cậu nói, mệt mỏi dựa vào tường, "Tôi đoán là bởi vì... Bởi vì giọng nói đã thay đổi. Nghe này, tôi đã... không thể nói là thói quen được, nhưng đã học được cách đối phó với giọng nói ban đầu. Kết quả lại xuất hiện một giọng nói mới, nó khiến tôi trở tay không kịp."

"Tôi có thể biết được cậu đã nghe thấy những gì không?" Draco ngập ngừng hỏi.

"Chính là những thứ đó." Harry mím môi, "Chính là... những thứ đó. Mệnh lệnh giết người của Voldemort, âm thanh trước khi chết của nhiều người hơn, còn có... tiếng khóc đau khổ của những người ở lại." Cậu cười nhạt, ngước mắt nhìn Draco, "Không phải là âm thanh vui vẻ gì."

"Đúng vậy." Draco cũng cười khổ, "Vậy phải làm sao bây giờ, cậu không thể dùng câu thần chú đó nữa sao?"

"Tôi không rõ lắm, chỉ là bất ngờ trở tay không kịp thôi, có lẽ tôi cần được dạy lại một lần nữa." Harry nhìn chằm chằm Draco một lúc, rồi nói, "Bọn mình đi thôi."

Draco gật đầu, ra hiệu cho Harry đi theo mình. Harry đi sau Draco, quan sát bóng lưng của hắn, nắm chặt tay lại.

Cậu không kể hết mọi thứ.

Harry nhớ lại những âm thanh trong đầu khiến cậu không thể đụng vào đũa phép khi bọn Giám ngục đến. Giữa những tiếng hét chói tai, giữa những mệnh lệnh lạnh băng tàn nhẫn, giữa những tiếng khóc của những người đưa tiễn, còn có một âm thanh nữa, là giọng nói của một cậu bé. Kèm theo đó là những tiếng nổ lách tách giữa cánh đồng lửa, âm thanh ấy có lúc nức nở, lúc thì kinh hãi.

Đó là tiếng của Draco, là âm thanh giãy giụa ở Phòng Cần thiết trong khói lửa chiến tranh, đó là... lúc Harry gần như sắp mất đi Draco Malfoy.

Harry nhắm mắt lại, buông lỏng nắm tay ra, đuổi kịp bước chân của Draco.

Draco vừa đẩy cửa phòng ra, Pansy đã xông lên ôm chầm hắn.

"Tôi cứ tưởng cậu bị điên rồi!" Nhỏ kêu lên, "Cậu chạy ra ngoài ngay lập tức! Trời ơi, tôi còn tưởng bọn quái vật đó khiến cậu phát điên lên, tôi chưa bao giờ thấy cậu như thế cả! May mắn thay đám Hermione —— a, Harry." Cô bé hơi nghẹn ngào, cũng hơi tức giận. Nhưng trong nháy mắt khi thấy Harry, lập tức buông Draco ra, nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu."

"Không sao đâu." Harry lắc đầu cười, "Có phải tình trạng của Draco không ổn không?"

"Ổn hơn cậu một chút." Pansy ôm Harry lần nữa, "Hermione và Ron nói cậu té xỉu. Mèn ơi, cậu không sao chứ?"

"Ừ, yên tâm đi." Harry ôm bả vai Pansy, lại chào hỏi những người khác trong phòng, "Tôi tới là để lấy áo choàng của trường, rương của tôi ở đâu thế?"

"Đây này." Crabbe ở gần giá đựng hành lý nhất, cậu ta đứng dậy, vươn tay ra lấy rương của Harry.

"Cảm ơn." Harry mở rương ra lấy áo choàng và áo sơ mi được gấp bên trong, rồi lấy cà vạt từ trong góc. Sau đó cậu di chuyển, cẩn thận tránh đi ánh mắt của Draco, sờ soạng lấy ra cái gì đó, cầm chặt trong lòng bàn tay.

"Cầm cái gì đấy?" Draco thắc mắc trước thái độ lén lút của cậu, cúi xuống muốn nhìn xem là gì. Kết quả Harry giật mình nhảy dựng lên, vội vàng nói câu "Không có gì đâu" sau đó khóa vali rồi chạy ra cửa.

Draco ngơ ngác nhìn những người bạn của mình.

"Tôi đã làm cái gì đâu, phải không?"

"Có thể là cậu ấy làm gì đó." Pansy suy nghĩ gì đó rồi nói, "Tôi cảm thấy tôi đã buông cậu ra đủ nhanh, chắc chắn cậu ấy đã hiểu lầm gì đó."

"Hiểu lầm cái gì cơ!?" Draco hốt hoảng.

"Pansy, đừng dọa Draco." Blaise lắc đầu, "Chắc chắn Harry không hiểu lầm gì đâu, nếu không sao cậu ấy lại ôm lại Pansy."

"Ôm lại cơ á." Draco lặp lại, nhìn Pansy, "Có chắc là không hiểu lầm thật không?"

Pansy do dự một lúc, rồi gật đầu cho qua.

Harry ôm quần áo trở về thùng xe của mình, đóng cửa lại cứ như một tên trộm, nhìn bạn bè đã mặc xong áo choàng.

"Thầy không ngại nếu con thay quần áo ở đây chứ ạ?" Cậu dò hỏi, hơi căng thẳng, lại nhìn sang Lupin, "Giáo sư?"

"Tất nhiên rồi." Lupin gật đầu, mỉm cười nhìn cậu.

Harry cởi áo khoác thể thao của mình ra, vừa muốn cởi áo thun ra lại hơi xấu hổ quay đầu lại nhìn chằm chằm ba người họ.

"Mọi người có thể không nhìn mình được không ạ?"

"Mình lúc nào cũng có thể nhìn thấy bồ thay quần áo mà, anh bạn." Ron nói đến đây, nghiêng đầu nói với sang Hermione, "Nói bồ đấy, nhắm mắt lại đi."

"Đần thật chớ." Hermione đảo mắt, ôm Crookshanks rời khỏi thùng xe. Harry lại quay sang Lupin, Lupin mỉm cười với cậu, một tay che mắt mình, một tay che mắt của Ron.

"Cảm ơn ạ." Harry mỉm cười đáp lại, nhanh chóng cởi áo thun ra thay bằng áo sơ mi, "Xong rồi ạ." Cậu tuyên bố, "Ron, phiền bồ có thể đi mời Hermione trở về được không?"

Ron lầm bầm ra khỏi cửa, chỉ chốc lát sau đưa Hermione trở về, Harry đã đeo xong cà vạt, mặc xong áo choàng.

"Đó là cái gì vậy?" Hermione vừa bước vào phòng đã nhìn chằm chằm vào cà vạt của Harry, "Một cái..."

"Kẹp cà vạt." Harry nói, hơi xấu hổ và lo lắng, "Draco tặng mình vào dịp Giáng sinh năm ngoái đấy... Trông có được không?"

Hermione nhìn Harry với vẻ phức tạp, rồi giả bộ nói đùa: "Bồ có biết là bồ đang ăn diện chải chuốt không?"

"Ăn diện chải chuốt gì đâu? Chỉ có đám con gái mấy bồ mới 'ăn diện chải chuốt' thôi." Harry khó hiểu nhìn Hermione, vẫn áp tóc mình vào cặp kính, "Coi cũng ổn ha?"

Ron kinh ngạc gật đầu: "Ừ... Ổn lắm, anh bạn." Cậu ta im lặng một lúc, rồi bổ sung, "Thật ra màu xanh lục càng hợp với bồ hơn."

"Có lẽ vậy." Harry cúi đầu nghịch kẹp cà vạt của mình, "Ờm... Lát nữa mình có thể hỏi sau... Khụ."

"Đó là người rất quan trọng sao?" Giáo sư Lupin đột nhiên xen vào. Harry run rẩy, lúc này mới nhớ ra người bạn của ba mình vẫn còn đang ở trong toa xe.

"Là —— là một người bạn tặng cho con ạ!" Harry lắp bắp giải thích, "Là —— là bạn bè. Quà Giáng sinh, kẹp cà vạt, ờm..." Vẻ mặt cậu ngại ngùng lo lắng, mà Lupin thì chỉ bật cười. Lúc này xe lửa dừng ở trạm Hogsmeade, Harry tông cửa xông ra, vội vàng xuống xe, đi đến sân ga nhỏ lạnh lẽo, tìm một chiếc xe ngựa rồi cắm đầu leo lên. Một lát sau, Hermione ôm Crookshanks cười khúc khích chui vào, Ron cũng mỉm cười, luồn ngón tay vào túi ngực vuốt ve an ủi Scabbers.

"Giáo sư Lupin hỏi bọn mình, có phải là bạn gái bồ tặng cho bồ không." Hermione nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Harry, cố nhịn cười nói cho cậu biết đã có chuyện gì, "Thầy ấy còn nói 'Phiền mấy trò hãy nói cho Harry biết, mặc dù mười ba tuổi cũng thích hợp để chớm yêu, nhưng vậy thì sớm quá'."

"Cái gì —— gì vậy chứ!" Harry nhảy dựng lên, "Mình không —— bạn gái gì chứ —— không phải đâu! Sao Draco lại là ——"

"Tôi làm sao?" Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới luôn, ngay khi hắn vừa chui vào xe ngựa, Hermione và Ron đều cười nghiêng ngả làm hắn không hiểu gì cả.

"Nhìn kìa, Harry, bạn gái của bồ tới rồi kìa!" Ron oang oang nói.

Draco nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Harry, nhướng mày dò hỏi.

"Chỉ là —— chỉ là giỡn vui thôi." Harry trốn ánh mắt của hắn, "Giáo sư Lupin thấy kẹp cà vạt mà cậu tặng cho tôi, thầy ấy nói... ờm..."

"Thầy ấy nói là bạn gái Harry đưa cho bồ ấy." Hermione cười nói, "Chèn ơi, nếu thầy ấy biết là cậu ——"

"Thì sẽ biết thật ra là bạn trai Harry đưa cho cậu ấy." Draco nói rồi ngồi xuống bên cạnh Harry. Hắn nhìn chiếc kẹp cà vạt Harry đeo, nắm lấy tay cậu rồi hôn lên đó với vẻ đầy trang trọng và to gan lớn mật: "Có phải không, tình yêu của tôi?"

Khuôn mặt Harry lập tức đỏ phừng lên, ấp úng cả nửa ngày cũng không thốt nổi lên lời. Chờ tới khi xe ngựa bắt đầu chạy, Harry mới lấy lại tinh thần trong tiếng cười. Cậu nắm lại tay Draco, cũng trịnh trọng ấn nó vào ngực mình.

"Tất nhiên rồi cưng ơi." Cậu nói, trái tim đập thình thịch, "Cậu cảm nhận xem, chúng đều đang đập vì cậu đấy."

Lần này đến lượt Draco mặt đỏ, và hắn phải nhắc nhở bản thân rằng còn có hai người khác đang ngồi bên cạnh mới có thể kìm nén trái tim như chiếc Nimbus 2001 đang bay thẳng đến phòng ngủ.

"Hai người các cậu đúng là khiến người khác phải sôi máu." Hermione mỉm cười lắc đầu.

"Chua đến mức đau cả răng luôn." Ron lau khóe mắt vì vừa cười ra nước mắt, "Mình mong là chiếc xe ngựa này có thể đi nhanh hơn một chút, má ơi, sao mà mình có thể chịu nổi mấy bồ được chứ?"

"Cố gắng chịu đựng bọn mình đi." Harry liếc mắt nhìn Draco, buông lỏng tay ra, "Thật đấy Ron, tin mình đi bồ chỉ có duy nhất một con đường này thôi."

Ron phối hợp gật đầu, nhưng chỉ có Hermione mới là người hiểu được ý mà Harry muốn nói, liếc sang cậu.

Xe ngựa xóc nảy tiến về phía trước, cả bọn cười nói rôm rả trong xe. Thỉnh thoảng Draco lại khó chịu vì mùi ẩm mốc và mùi rơm rạ trong xe, Ron và Hermione thì thỉnh thoảng lo lắng nhìn hai người bọn họ, sợ bọn họ lại cảm thấy khó chịu. Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi xe ngựa đi qua Giám ngục ở hai bên cánh cổng sắt, Hermione và Ron ngồi thẳng người, sống lưng căng chặt như thể sắp phải đánh giặc. Cuối cùng, xe ngựa lắc lư dừng lại, Hermione và Ron xuống xe trước, theo sau là Harry và Draco.

"Mấy cậu không sao chứ?" Giọng nói của Blaise vang lên gần như ngay lập tức, "Ý tôi là, vừa nãy hai bên cánh cổng ——"

"Hơi khó chịu thôi." Draco gật đầu, "Nhưng đừng lo, không sao đâu."

"Tốt nhất là bọn mình nên mau chóng vào trong lâu đài." Pansy thúc giục, "Làm ơn đi."

"Đúng vậy." Harry trở lời cô. Một hàng tám người đi theo đám đông bước lên thềm đá, xuyên qua cánh cửa gỗ sồi hùng vĩ, tiến vào tiền sảnh rộng rãi sâu thẳm. Cả đám đang định đi tới Đại sảnh đường, thì Giáo sư McGonagall gọi bọn họ lại. Mà điều ngạc nhiên là Snape cũng ở, hơn nữa còn gọi Draco lại. Giáo sư McGonagall giao Harry cho Snape, sau đó dẫn Hermione đi nói chuyện về thời khóa biểu chương trình học. Snape miễn cưỡng đưa hai cậu bé tới bệnh xá, dọc đường đi Harry và Draco thì thầm to nhỏ với nhau.

"Giáo sư McGonagall gọi Hermione đi, chắc chắn là vì chương trình học trùng nhau." Harry nói, "Cậu biết Xoay Thời gian phải không?"

"Tất nhiên rồi." Draco nói nhỏ, "Tôi nhớ ra rồi, kiếp trước vào khoảng thời gian này cổ luôn xuất quỷ nhập thần."

"Đúng vậy. Than ôi, lần này cậu sẽ bỏ lỡ nghi thức phân nhà cùng với tôi rồi." Harry thấy hơi hối lỗi.

"Không phải lỗi của cậu đâu mà do tôi bị Giám ngục ảnh hưởng." Draco nói với vẻ không sao cả, "Tuy nhiên vì vậy mà tôi không thể nói chuyện với Ginny... Vẫn giao nó cho tôi nhé, cậu đồng ý chứ?"

Harry nhìn Draco với vẻ kỳ lạ.

"Nếu cậu vẫn chấp nhất như vậy." Cậu nói, "Nhưng mà, cậu lại làm vậy với Ginny ——"

"Tình yêu của tôi ơi." Draco tiếp tục sử dụng xưng hô trên xe ngựa, "Để ngừa lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi phải giải quyết tình địch của mình chứ."

Vẻ mặt Harry trông càng kỳ lạ nhưng cậu vẫn gật đầu.

Draco cẩn thận nhìn Harry một cái, đột nhiên nói: "Đúng rồi, kẹp cà vạt rất hợp với cậu đấy —— lần đầu tiên tôi thấy cậu dùng cái này."

"Nói mới nhớ." Harry cúi đầu, "Với gu của cậu, tại sao nó không phải là màu xanh lục?"

"Màu xanh lục sẽ làm tôn lên đôi mắt của cậu." Draco nhẹ nhàng nói, "Nhưng ai bảo cà vạt của cậu là màu đỏ chứ? Kết hợp với màu xanh lục trông xấu chết."

"Đúng vậy." Harry gật đầu, vừa định nói tiếp gì đó, Snape đã dừng bước, quay người lại.
"Các trò." Ông ta nói, khuôn mặt đen sì đi bởi vì lỗ tai đã chịu những tiếng rầm rì suốt cả quãng đường, "Đi vào kiểm tra."

Khi Harry và Draco được phép rời khỏi bệnh xá trở lại Đại sảnh đường, học sinh cuối cùng vừa hoàn thành việc phân nhà, họ ngồi xuống bài dài của Hufflepuff.

"May là không bỏ lỡ mất bữa tối." Harry lẩm bẩm, túm Draco đi.

"Có phải là cậu định đưa tôi đến bàn dài của Gryffindor không?" Draco hơi kinh dị, "Tôi có cần nhắc cậu rằng tôi là học sinh Slytherin không?"

"Ở sau tôi là được." Harry lẩm bẩm, đi đến chỗ ngồi mà Ron và Hermione đã để lại cho mình, nhìn người phía sau mình, "Cảm ơn trời đất, là Blaise." Cậu vỗ vai Blaise, "Xin lỗi anh bạn, có thể để Draco ngồi ở đây có được không?"

Blaise khó hiểu nhìn Harry, "Sao thế?"

"Làm ơn." Harry nói nhỏ, "Cậu coi như tôi... ờm... vừa mới té xỉu nên cần an ủi chút gì đó."

Pansy đá Blaise ở dưới gầm bàn, Blaise vẫn còn khó hiểu nhưng vẫn dịch chỗ để Draco ngồi xuống.

"Cậu làm gì vậy?" Draco bị ấn ngồi xuống, quay người lại nhìn Harry, cau mày.

"Cơm nước xong cậu sẽ biết." Harry nói, ngồi xuống lắng nghe cụ Dumbledore nói chuyện. Trông cậu hơi căng thẳng, tới mức suýt nữa đã vỗ tay khi thấy cụ Dumbledore tuyên bố Giám ngục đang đóng quân trong khuôn viên trường. Tiếp theo, cụ Dumbledore giới thiệu Lupin với tư cách là Giáo sư mới của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Harry vỗ tay mạnh đến mức lòng bàn tay đỏ ửng. Cuối cùng khi giới thiệu bác Hagrid là Giáo sư mới của môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Harry cũng bình tĩnh lại vỗ tay bình thường.

"Cậu làm sao thế anh bạn?" Ron nhỏ giọng hỏi.

"Muốn làm một chuyện gì đó lớn phải không?" Hermione cũng hỏi, trong lời nói có ý ám chỉ.

"Phải... Không phải đâu..." Harry ậm ờ nói, "Ăn cơm đi, bọn mình ăn cơm trước đi." Cậu lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng, không thể ăn được. Đợi tới khi Hermione nói rằng Draco ở đằng sau đang lo lắng nhìn cậu, cậu mới vội vàng nhét một ít đồ ăn vào trong miệng.

Sau khi ăn cơm xong, phân đoạn cố định không thể thiếu là hát bài hát truyền thống của trường. Phân đoạn này luôn luôn không được một vài Giáo sư ưa chuộng cho lắm, đám học sinh đứng lên, trong lòng sắp xếp lại những giai điệu mà mình yêu thích.

Harry lùi về sau một bước, đụng vào lưng Draco, tay duỗi ra phía sau,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net