50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Cheese. Beta: Chè

Harry bước ra khỏi cửa Đại sảnh đường, phát hiện ra Draco không chỉ đi ra một mình. Ginny đi sau Draco không xa, hai người cùng đi đến một chỗ ngoặt rồi dừng lại. Harry không suy nghĩ nhiều dứt khoát chọn cách nghe lén.

"Là Harry muốn tao nói chuyện với mày." Harry nghe thấy Draco nói như vậy, "Mày ổn chứ? Harry nói, ngày hôm qua Giám ngục đã khiến mày nhớ đến những chuyện không vui."

"Không ổn lắm." Ginny đáp nhỏ, "Còn anh Harry thì sao? Anh ấy ổn chứ?"

"Tao e là không." Draco thở dài, "Mày có cảm thấy cần... Ờm... nói chuyện hay gì đó tương tự không?"

"Cảm ơn anh đã cố ý đi theo tôi ra ngoài, cảm ơn anh, Draco." Ginny cười nhẹ nhàng, "Chị Hermione đã kịp thời nói chuyện với tôi —— và đương nhiên cũng cảm ơn cả anh Harry nữa."

"Cậu ấy rất quan tâm đến mày, mày không có việc gì thì tốt." Draco nói.

"Tôi không sao." Ginny khẳng định, "Giống như ở quán Cái Vạc Lủng vậy, anh Harry chính là tấm gương để tôi noi theo, đương nhiên tôi sẽ không để bản thân mình chỉ biết run bần bật nữa."

Cuộc nói chuyện tạm dừng được một lát, Harry ngừng thở, gần như không kìm được muốn đi ra ngoài. Đúng lúc này giọng nói của Draco lại vang lên: "Ginny Weasley, mày biết tao là người của cậu ấy chứ?"

Tim Harry như lỡ mất một nhịp, đây là lần thứ hai Draco nói những lời này. Lần đầu tiên là ở trên tàu hỏa, kết hợp với những gì mà mình đã nói với cụ Dumbledore và lời tuyên bố với Lucius về thời cơ đổi phe, Harry hiểu đây lời mà Draco đảm bảo với mình. Nhưng với trường hợp này, với câu nói "Tao là người của cậu ấy", Harry sẽ không bao giờ nghĩ sai nữa.

Nhưng nhỡ đâu do bản thân suy nghĩ nhiều thì sao?

Harry bị chìm vào dòng suy tư, nên không nghe thấy câu trả lời của Ginny. Đến khi cậu bừng tỉnh lại, thì Draco đã lịch sự hỏi Ginny có cần ai đó đưa cô bé đi học không. Ginny vui vẻ từ chối hắn ta, còn hỏi lại Draco có cần hộp ảnh chụp của Colin không. Harry hơi không hiểu tình huống bây giờ lắm, cậu chờ đến khi tiếng bước chân của Ginny đi xa, lại chờ đến khi tiếng bước chân của Draco cũng vang lên, rồi mới vội vã đuổi theo hắn ta.

"Draco!" Harry chạy đến bên Draco rồi mới bước chậm lại, đi cùng hắn, "Cậu đang đi đâu vậy?"

"Tháp Bắc." Draco nghiêng đầu liếc mắt nhìn Harry, đưa cho cậu vài chiếc bánh kem, "Bữa ăn thêm hôm nay."

"Tự tay làm hả?" Harry làm ra vẻ kén chọn, "Nếu không phải vậy thì tôi không ăn đâu."

"Đúng vậy." Draco cười nói, "Nhà Malfoy chiều hư miệng của cậu rồi hả?"

"Môn thứ nhất của cậu cũng ở tháp Bắc à? Là môn gì thế?" Harry phớt lờ câu hỏi đó với chiếc bánh kem trong miệng, ngược lại hỏi nơi Draco muốn đến.

"Bói toán." Draco nhún vai, "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? 'Tiết đầu tiên là môn Bói toán'."

"Ồ." Harry chớp mắt, "Tôi tưởng cậu nói với tôi... Mèn ơi, trước kia cậu chưa từng học môn này."

"Hồi năm nhất, lúc ở Rừng cấm cậu đã nói với tôi rằng Bói toán rất thú vị." Draco nói.

"Điều thú vị không phải là Giáo sư Trelawney." Harry bất đắc dĩ nói, vỗ vai Draco, "Tôi cảm thấy nó sẽ rất thiệt thòi cho cậu, rất rất khó chịu. Tuy nhiên thật ra cổ cũng rất có ích."

"Ít nhất tôi phải có một chút nền tảng mà." Draco nhún vai thờ ơ.

Con đường từ lâu đài đi đến tháp Bắc rất xa, là một người từng có kinh nghiệm đi học môn này, chắc chắn Harry sẽ đảm nhận trách nhiệm dẫn đường. Bọn họ leo hết một đoạn cầu thang này lại đến một đoạn cầu thang khác, dần dần cả hai đều thở hồng hộc, không còn sức để nói chuyện.

"A, tôi nhìn thấy ngài Cadogan rồi..." Harry dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, "Nhìn kìa, ở ngay nơi đó." Cậu chỉ vào một bức chân dung có một hiệp sĩ lùn bè bè mặc bộ áo giáp, "Nghĩa là chúng ta sắp tới rồi... Ơn Chúa."

"Cảm ơn!" Draco nói, nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển, "Tôi thực sự, hối hận, chết tiệt... Tôi còn bảo đám Pansy, Blaise chọn môn này, chắc chắn họ sẽ bắt chẹt tôi đến chết mất!"

"Vậy ra cậu còn đáng thương hơn cả tôi." Harry lắc đầu.

Bọn họ leo lên từng bậc cầu thang xoay nhanh, đứng trên một đầu cầu thang nhỏ xíu, ở đó hầu như cả lớp học đều đã tụ tập đông đủ. Harry chỉ cho Draco xem một cái cửa bẫy sập hình tròn trên trần nhà, cái cửa bẫy sập bỗng nhiên nhanh chóng mở ra, một cái thang bằng bạc được thả xuống dưới.

"Xin mời, ngài Malfoy." Harry lịch sự cúi người xuống, Draco nhướn mày nhìn cậu.

"Ưu tiên phụ nữ trước." Harry cười hì hì nói, "Phải không, bạn gái?"

"Câm miệng đi, bạn trai." Draco thản nhiên vỗ nhẹ vào đầu Harry một chút, bò lên dây thang.

"Nơi này kinh quá." Harry vừa bước vào lớp đã nghe thấy Draco nhỏ giọng than phiền, "Trời ơi, Trelawney không biết một tí khiếu thẩm mỹ nào sao?"

"Vì thế tôi mới nói là sẽ thiệt thòi với cậu lắm." Harry lắc đầu, kéo hắn ngồi xuống, "Nào đến đây, ngồi xuống chốc lát trước đã. Khi mọi người tới nơi, cậu có thể chung nhóm với Pansy hoặc Blaise."

"Không phải là tôi với cậu hả?" Draco nhướn mày.

"Buổi học đầu tiên tôi nên chung nhóm với Ron thì sẽ tốt hơn." Harry nói, "Đặt nền tảng cho cậu trước đã, để cậu thử một chút... Đây, ở đây, ngồi phía sau an toàn lắm." Cậu ấn Draco xuống bàn cuối cùng, "Cậu đã nói với Ginny chưa?"

"Rồi." Hình như chủ đề này khiến Draco rất vui vẻ.

"Giải quyết được tình địch của mình rồi à?" Harry hỏi nửa đùa nửa thật.

"Đúng vậy." Draco không hề nao núng trả lời, ngón tay chạm vào kẹp cà vạt của Harry, "Tôi nói với con nhỏ đó rằng cậu đã đeo tín vật đính ước của bọn mình, để nó không phải mong đợi thêm làm gì nữa. Và nó đã khóc rất thảm thiết."

"Thật á?" Harry giả bộ giật mình nói.

Draco vuốt ve kẹp cà vạt, ngước mắt lên nhìn Harry, rồi cười.

"Tất nhiên tôi sẽ không chọc cho nó khóc, nếu không cậu sẽ đánh tôi mất." Hắn buông tay, nhìn về phía cửa, rụt cổ lại, "Tiêu rồi, Blaise và Pansy..."

"Draco Malfoy!" Vừa dứt lời đã thấy người đến, Pansy lao nhanh như mũi tên, "Sao tôi lại tin lời cậu chứ! Đây là nơi quái quỷ gì vậy?"

"Bọn này gặp phải một ông kỵ sĩ điên khùng." Ron nhăn nhó bước tới chỗ Harry, "Gọi —— gọi là gì í nhỉ, Hermione?"

"Ngài Cadogan." Hermione thở dài, "Một mớ hổ lốn. Mấy bồ đến đây như nào vậy?"

"Bọn mình khá may mắn khi tình cờ tìm thấy đường đi." Harry nháy mắt với Draco, "Blaise đâu rồi?"

"Cậu ta đi tìm Crabbe và Goyle đang bị lạc rồi." Pansy đảo mắt ngồi xuống, "Hy vọng cậu ta sẽ mau chóng trở về, cậu ta vẫn đang cầm cặp sách của tôi."

"Tôi đã nói với cậu là nên để Ron cầm rồi mà." Hermione vỗ bả vai Draco ý bảo cậu ta đứng lên, rồi ngồi cạnh Pansy, "Được rồi, để bọn này ngồi cùng nhau đi."

Draco bị Hermione đẩy ra với vẻ mặt hoang mang, kinh ngạc nhìn vị trí vốn là của mình, rồi lại nhìn Harry.

"Ờm..." Harry nói nhỏ, "Đến đây, tôi lại tìm một chỗ mới cho cậu." Cậu thì thầm, "Chỉ cần cậu nhớ, năm ba Hermione ——"

Draco giật mình, che mặt, chọn ngồi xuống cái bàn bên cạnh.

"Ron, bọn mình tìm chỗ khác đi." Harry túm lấy Ron.

"Bồ không chung nhóm với Draco hả?" Ron thấy lạ hỏi.

"Môn Bói toán vẫn phải nhờ bồ." Harry nhớ lại vô số buổi tối làm bài tập của mình và Ron, kéo cậu ta ngồi xuống cạnh một cái bàn khác.

Lớp Bói toán sắp bắt đầu, ngoại hình và cách ăn mặc kỳ quặc của Giáo sư Trelawney lại bị đám học sinh Slytherin phê phán. Harry nghe thấy rõ Blaise nói với Draco rằng, nếu có người dám mặc quần áo như vậy vào Slytherin, chắc chắn Giáo sư Snape sẽ đầu độc người đó ngay tức khắc. Lúc này, Giáo sư Trelawney đã bắt đầu hù dọa Neville, ngay sau đó, Parvati Patil nhận được lời nhắc nhở thân thiện rằng cần phải cẩn thận với một người đàn ông tóc đỏ.

"Mình có thể làm gì được Patil chứ?" Ron khẽ nói nhỏ với Harry, "Tạ ơn Chúa, mình có thể làm gì được Patil?"

"Có lẽ là giúp bồ ấy thoát khỏi lớp học Bói toán này," Harry nhún vai, Giáo sư Trelawney đang nói về việc một học sinh sẽ ra đi mãi mãi vào dịp lễ Phục sinh này, "Nếu thật là như vậy thì cậu đang làm chuyện tốt đó, Ron."

"Vậy thì nhỏ đó phải tỏ ra sợ hãi với mình để cảm ơn mình!" Ron khịt mũi, coi thường việc Lavender Brown sẽ trải qua chuyện mà nhỏ sợ nhất vào thứ sáu ngày 16 tháng 10.

Giáo sư Trelawney bắt đầu rót trà cho từng học sinh, và yêu cầu bọn họ uống hết nước trà. Harry nhấp một ngụm trà nóng hổi, nhìn thấy Draco đang muốn đổ tách trà đi với vẻ mặt chán ghét, nhưng đã bị Blaise ngăn lại.

"Nào, Harry." Ron đưa ly của mình qua, "Bồ thấy cái gì ở trong tách trà của mình?"

Harry nheo mắt nhìn lá trà: "Một dấu thập hơi lung lay, cũng có thể là một dấu hiệu thể hiện sự sai lầm... Điều này có nghĩa rằng bồ có 'thử thách và đau khổ', hoặc ý của mình là rớt môn. Sau đó có một dấu hiệu có thể là mặt trời, có nghĩa 'hạnh phúc lớn'... Vậy là bồ sắp sửa phải chịu đau khổ nhưng mà sẽ rất vui. Ôi Ron, kết luận này nghe như thể bồ là người thích bị ngược vậy." Cậu lại nghĩ đến sau này khi Ron và Hermione hẹn hò, Ron luôn than vãn với bản thân rằng thư viện tra tấn mình như nào, sau đó quay lại hẹn Hermione cùng đi canh thư viện, "Có lẽ đúng đấy." Harry phức tạp nhìn chén trà của Ron, "Có lẽ bồ là kẻ thích bị ngược."

"Bồ cần phải kiểm tra lại cái Nội Nhãn của bồ đi." Ron né ánh mắt của Giáo sư Trelawney, cầm lấy tách trà của Harry, "Để mình xem cho bồ... một cái nón trái dưa, Harry, không chừng bồ sẽ làm việc cho Bộ Pháp thuật. Sau đó là một trái sồi..." Ron dò cuốn 'Vén Màn Tương Lai' của cậu ta, "'Vàng trời cho bất ngờ'. Tuyệt cú mèo! Harry, ai xem cũng có phần —— ý nó nói như vậy đúng không?"

Nếu mình có thể cưa đôi Tia chớp ra cho bồ một nửa thì đúng là vậy.

Harry nhíu mày, cảm thấy có lẽ bói toán tách trà cũng đúng.

"Sau đó..." Ron thay đổi góc độ của tách trà, "Một con vật. Bọn mình tìm đầu của nó trước đã, hà mã... hay là cừu..."

"Hoặc là chó đen." Harry chớp mắt, Giáo sư Trelawney nghe tiếng tiến đến.

"Con yêu dấu, để tôi xem nào." Giáo sư Trelawney đi tới giật cái tách từ tay Ron, mọi người đều trở nên im lặng, nhìn chăm chú vào tách trà mà bà đang xoay ngược chiều kim đồng hồ.

"Chim ưng... Con yêu dấu ạ, con có một kẻ tử thù."

"Vâng đúng ạ, cậu ta ngồi ngay sau con. Draco Malfoy, Giáo sư có muốn nhìn thấy cậu ta không ạ?" Harry tẻ ngắt nói.

Giáo sư Trelawney ngước mắt lên nhìn thật, có vẻ là đang tìm kiếm Draco. Blaise cười trộm, thì thầm với Draco: "Tử thù? Cậu với Harry?"

"Chắc là đã từng." Draco xoay tách trà trong tay, vui vẻ vì Harry nghĩ đến mình đầu tiên.

"Bây giờ cũng khá ổn." Blaise nói thẳng, "Khó theo đuổi như vậy, không có nghĩa là luôn chống lại cậu."

"Không phải trong trường." Giáo sư Trelawney tiếp tục nhìn tách trà, "Con có kẻ tử thù lớn hơn, con yêu dấu ạ."

"Nếu ý Giáo sư là Kẻ mà ai cũng biết là ai." Hermione khinh thường nói to, "Thì ai cũng biết mà."

"Nhỏ đó điên rồi." Ron vừa thán phục vừa ngạc nhiên nói với Harry, "Ý mình là nhỏ chưa từng làm vậy với bất kỳ Giáo sư nào ——"

"Sau đó là dùi cui." Giáo sư Trelawney trừng mắt liếc Hermione, tiếp tục nhìn xuống tách trà, "Một cuộc tấn công... Sau đó là đầu lâu, con sẽ gặp hiểm họa trên đường... Đây không phải là một tách trà vui vẻ lắm... Á!" Bà há hốc miệng rồi hét lên, Neville bị bà làm cho giật mình, vừa làm tiêu mất cái tách thứ hai của mình.

"Có chuyện gì vậy, Giáo sư?" Draco cau mày hỏi.

"Không nên nói... Không nên nói ra thì tốt hơn..." Giáo sư Trelawney vỗ ngực, nói mơ hồ

"Giáo sư nên nói cho con biết thì sẽ tốt hơn." Harry thở dài.

"Con yêu ơi, con có một Hung tinh" Giáo sư Trelawney mở đôi mắt to cồ cộ ra, "Tuy điều này đã chứng tỏ tài năng bói toán của con... Nhưng trời ơi, Hung tinh! Đây —— đây là ——"

"Điềm chết chóc." Harry nhún vai, "Con cũng bói một cái, được không Giáo sư? Con sẽ không chết, ít nhất là trong năm nay."

Draco rời khỏi chỗ ngồi của mình đi tới bên người Harry, vỗ vai an ủi cậu. Hermione cũng đứng lên, vòng đến sau Giáo sư Trelawney xem tách trà kia. Đám học sinh cũng tụ tập lại, thảo luận xem đó có phải là Hung tinh không.

"Trong tách của cậu có gì vậy?" Harry nhìn đám người đang thảo luận xem cậu có chết hay không, nằm xuống bàn.

"Blaise nói là đôi cánh." Draco nhún vai, "Của Thần Tình yêu."

"Tức là cậu sẽ gặp may mắn trong tình yêu sao?" Harry hơi có hứng thú, "Tôi có thể xem không ——"

"Tôi e là không thể." Blaise cũng đi tới, "Draco vừa nghe thấy Giáo sư Trelawney nói cái tách của cậu không may mắn đã uống cạn tách trà của bọn này."

"Khi nào thì tan học vậy?" Pansy bất mãn đi tới, "Ron, cậu có thể túm Hermione ra được không? Bọn mình ra khỏi đây ngay đi. Draco, cậu phải đền cho tôi đi, đây là cái môn quỷ tha ma bắt gì vậy!" Nhỏ nói, nhưng vẫn lo lắng nhìn Harry, "Nhưng mà, cái Hung tinh kia ——"

"Tôi cũng thử bói một cái, ít nhất là phải trăm năm sau Harry mới chết được." Draco nói, nhếch môi, "Nhà Malfoy có thể chia cho cậu ấy một mảnh đất."

"Tôi cũng có thể chia một mảnh đất của nhà Potter cho cậu." Harry mỉm cười với hắn, "Ron, đi gọi Hermione đi, bọn mình đi thôi."

Ron trốn ánh mắt của Harry và đi tìm Hermione. Chỉ chốc lát sau, Hermione nổi giận đùng đùng quay trở lại, đập mạnh cuốn 'Vén Màn Tương Lai' lên bàn: "Đừng nghe Giáo sư nói linh tinh nữa, Harry! Toàn nói ba láp ba xàm!"

"Bọn mình nhanh đi tìm phòng học môn Biến hình đi." Harry đứng lên, vỗ nhẹ vào tay Draco đang đặt trên vai, "Lát nữa Gryffindor có môn Biến hình —— yên tâm, tôi không sao đâu, nhưng mà..." Cậu thở dài, nhăn mũi lại, "Chả ai vui nổi khi vừa khai giảng đã nghe tin bản thân sẽ chết cả!"

Mấy học sinh Slytherin đều phì cười, Hermione vẫn xị mặt, còn Ron nhìn Harry với vẻ lo lắng. Lúc họ rời đi, Crabbe và Goyle luôn lườm những người nhìn Harry rồi khẽ xì xào. Harry thản nhiên đi sau bọn họ, hai tay chắp sau đầu. Đột nhiên, cậu huých khuỷu tay vào Draco.

"Sao thế?" Draco nhìn cậu.

"... Không có gì." Harry đảo mắt, cuối cùng vẫn im lặng. Cậu vừa mới suy nghĩ về chuyện Draco nói sẽ để lại một mảnh đất cho cậu trong nghĩa trang Malfoy, cảm thấy những lời này giống với "ngôi nhà này" mà cậu đã nghe vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp không thể giải thích nổi.

"Ngôi nhà này" giống như một lời cầu hôn, bắt đầu xây dựng một mái ấm mới. Harry nhớ rõ mình còn sửa lại lời của Draco, và nói "Đây không phải là nhà của tôi".

Là do mình suy nghĩ nhiều, hay là cậu ấy thật sự có ý như vậy?

Harry lén nhìn Draco ở bên cạnh, đằng sau là tiếng thì thầm của Pansy và Blaise về Hung tinh.

Harry lại huých khuỷu tay vào Draco.

"Sao thế?" Draco dừng hẳn lại, nhìn Harry với vẻ kỳ lạ.

"Không có gì đâu." Harry bỏ tay xuống, đút tay vào túi quần, vượt lên trước Crabbe và Goyle.

Tôi chợt nhớ ra trước khi tôi nhận ra mình thích cậu, tôi cũng đã muốn được đến gần cậu. Điều này nghĩa là, thật ra tôi đã chú ý và mong chờ cậu từ rất lâu rồi phải không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net