71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Ember Beta: Chè

Kỳ nghỉ Lễ Phục Sinh thật sự là ngày tận thế của các học sinh năm ba. Bọn họ quây quần khắp phòng sinh hoạt chung, Đại Sảnh Đường và thư viện suốt cả ngày dài, vùi đầu trong đống bài tập dường như không hồi kết. Với số lượng thành viên đông đảo, nhóm tám người bọn họ đã thành công chiếm cứ một khu vực cố định trong thư viện. Mỗi sáng, Hermione luôn là người đến sớm nhất, với đôi mắt ngày càng thâm quầng có thể sáng ngang với giáo sư Lupin và Harry. Thái độ của Ron đối với Hermione đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ vì cậu ta không đành lòng nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô bé. Cậu không còn nhắc gì về Scabbers; dù cậu ta vẫn chẳng ưa Crookshanks chút nào, mối quan hệ giữa cậu và Hermione cuối cùng đã trở về như trước.

Cả Harry và Draco đều vô cùng bận rộn. Tuy cả hai có lợi thế đã kinh qua đống bài tập này một lần, Wood và Flint liên tục muốn tìm bọn họ thảo luận thêm các chiến lược cho trận chung kết Quidditch, và các buổi luyện tập cũng ngày càng dày đặc. Mỗi khi hai người có dịp đi dạo cùng nhau, Wood và Flint sẽ nhảy ra từ xó xỉnh nào đó, tách bọn họ ra xa và bắt đầu luyên thuyên về vô vàn những chiến lược.

Hiện tại, Slytherin và Gryffindor đang bằng điểm nhau vì Gryffindor đã thắng trận tái đấu với Hufflepuff.

"Điều quan trọng là giữa em và Draco, ai sẽ bắt được trái Snitch trước!" Wood nói một cách nghiêm trọng, "Nghe nè, Harry, em không được nhân nhượng chút nào hết, có rõ chưa?"

"Rõ rồi ạ." Harry trả lời trong khi vẫn đang hí hoáy viết bài tập Tiên tri. "Em sẽ không bao giờ dùng chiếc cúp vô địch để lấy lòng Draco, em nói thật đấy ạ." Ngừng một chút, cậu viết nốt câu và ngẩng đầu lên nhìn Wood, "Hơn nữa, Draco cũng sẽ không hài lòng với việc em nhường chức quán quân cho cậu ấy."

Wood gật đầu: "Cứ vậy là tốt nhất. Nhưng em cũng phải cẩn thận, vì Flint không thể đảm bảo—"

"Flint không dám làm gì em đâu." Harry nói chắc nịch, "Trừ khi anh ta muốn thách thức một Malfoy, và đó là một vấn đề khác hẳn."

Wood vỗ vai Harry một cái thật mạnh rồi rời đi.

Không có nhiều sự căng thẳng trước trận đấu như Harry và Draco đã nhớ, nhưng những trận xung đột vẫn nổ ra giữa các học sinh năm cuối. Một vài Gryffindor và Slytherin năm bảy đã lao vào ẩu đả tranh giành quyền sở hữu chiếc cúp vô địch, để rồi cả đám kéo nhau vào bệnh thất. Hai nhà vì vậy cũng bị ảnh hưởng. Năm bảy xúi giục năm sáu, năm sáu lại giật dây năm năm.... Có một thời gian Draco và Harry trở thành đối tượng bảo vệ số một của nhà mình. Cuối cùng, Draco đã có thể trải nghiệm cuộc sống khổ sở của Harry trước kia (và cả bây giờ), bởi luôn có ai đó lén lút tiếp cận họ hay giở trò gì đó khác.

Nhiệm vụ bảo vệ thường được giao cho năm ba, bởi vì những năm lớn hơn thường rơi vào những trận cãi vã và khiêu khích mỗi khi hai nhà đụng độ. Ngược lại, các Gryffindor và Slytherin từ năm ba trở xuống lại có thể chung sống hòa bình, nhờ vào mối quan hệ ngày càng nóng lên giữa Draco và Harry (chính xác hơn là sôi ùng ục).

Draco và Harry đã trải qua những ngày tháng một câu nói phải nhờ năm người truyền miệng, một mẩu bánh mì phải qua tay bảy, tám người. Các học sinh phụ trách an toàn cho Draco và Harry cũng rầu hết cả ruột. Họ muốn bảo vệ Tầm thủ của mình, chứ không phải trơ mắt ra nhìn Tầm thủ nhà mình bắn tín hiệu với Tầm thủ bên kia, ở trước mặt đám bọn họ quang minh chính đại làm trò âu yếm. Cũng bởi vì vậy, người phụ trách bảo vệ chỉ kiên trì được ba ngày, lại đem nhiệm vụ bảo vệ Tầm thủ nhà mình trao cho Tầm thủ phe địch.

Vào ngày chuyển giao nhiệm vụ, Fred và George trịnh trọng như hai người cha xứ, biến từ một chuyện cỏn con có thể giải quyết trong vài từ thành một nghi lễ kết hôn.

Fred nắm lấy tay Draco với vẻ nghiêm trang: "Thưa ông Malfoy kính mến, liệu ngài có dám thề rằng dẫu cho trời có mưa gió bão bùng, dù phải đấu tay đôi với Sirius Black, sẽ bảo đảm cho Tầm thủ Gryffindor bình an vô sự trước trận đấu chính thức không?"

Trên mặt Draco tỏ rõ một vẻ "Mấy người đầu óc không bình thường này là ai? Mau buông tôi ra."

Fred nhìn sang George với vẻ sầu cảm, than nhẹ: "George ơi, ông Malfoy không muốn."

George lại bi ai quay sang Harry mà đau đớn: "Harry ơi, ông Malfoy không muốn."

Harry: "......"

Harry lặng lẽ trông theo Draco, gương mặt nhỏ xám xịt. Hắn chỉ đành nhắm mặt và buông tiếng thở dài não nề: "Tôi nguyện ý."

Fred và George trông vô cùng mãn nguyện.

George nắm lấy tay Harry với tất cả sự thành kính trên gương mặt: "Thưa ông Potter kính mến, liệu ông có nguyện ý dù may mắn hay xui xẻo, dù phải một địch trăm, sẽ đảm bảo cho Tầm thủ Slytherin không xây xước gì trước buổi thi đấu chính thức không?"

Đối diện với ánh nhìn "Cậu dám nói 'không', chúng ta lập tức đánh một trận" đầy hung tợn của Draco, Harry thấy chết không sờn đáp lại: "Tôi nguyện ý."

Giây tiếp theo, một tràng pháo tay bùng nổ vang lên từ cả bốn nhà, đều đang hóng hớt vô cùng vui vẻ. Trên dãy bàn giáo viên, Dumbledore cũng hòa chung không khí – phải, đây là nguyên nhân đằng sau tâm trạng chán nản của Draco, còn Harry thì tỏ vẻ vô vọng. Giữa Đại Sảnh đường, ngay trước bàn giáo viên, cả bọn thừa dịp bữa sáng quậy thành một buổi nghi thức bảo vệ Tầm thủ đội địch còn kỳ diệu hơn cả Merlin, và dường như đã thành một cuộc hôn nhân đúng nghĩa.

Fred và George vẫn đang rầm rì: "Tiếp theo có phải chú rể sẽ hôn cô dâu không hả George?"

"Phải là Tầm thủ Slytherin hôn Tầm thủ Gryffindor chứ Fred."

Hai anh em ép bàn tay của Draco và Harry vào nhau; và ngay khi họ chuẩn bị cất lời, Draco nhếch môi, kéo Harry chạy biến.

Fred chớp mắt, George chớp mắt, và họ dang tay ra: "Hình như họ nóng lòng muốn được tận hưởng đêm tân hôn lắm rồi."

Hai cậu nhóc trượt chân và suýt thì ngã ra sàn.

"Mối quan hệ của hai trò ấy rất tốt." Dumbledore mỉm cười đầy hòa ái, "Các anh có nghĩ thế không, Severus, Remus?"

Mặt Snape tối đen như đáy vạc, ông ta lầm lì không trả lời. Còn Lupin tuy đã quen cái thói tự do phóng túng đấy, lần này cũng cảm thấy mình sắp biến thành người sói trước thời hạn.

"Hai năm đầu hai trò ấy có như thế không?" Lupin hỏi với tâm trạng phức tạp, "Hình như Harry đang trưởng thành quá sớm?"

"Còn Draco cũng không quá trễ." Snape cười nhạt, rồi lại hỏi, "Hiệu trưởng, không cần nói chuyện kia cho Potter biết sao?"

"Đừng nói gì với Harry cho tới khi Remus phát hiện ra." Dumbledore nhấc chiếc cốc của mình và nhấp một ngụm nước chanh. "Severus, anh hòa hoãn với cậu bé một chút cũng không thiệt gì."

Snape thầm chế nhạo, Lupin khẽ liếc sang ông ta, và cả hai đều không nói lời nào.

Hôm thi đấu, Harry đã dậy từ sớm. Cậu tắm rửa sơ qua rồi mặc quần áo, nhồi vào túi một đống thức ăn, và lẻn khỏi tòa tháp Gryffindor cùng với Tia chớp.

Trời vẫn còn tối, và những đồng đội Gryffindor của cậu vẫn còn say giấc vì đã chiến đấu với áp lực cả buổi tối hôm qua. Harry một mình dạo chơi quanh sân bóng, cưỡi Tia chớp chao lượn trên không trung.

Thời tiết thật tuyệt, chan hòa ánh nắng và không có lấy một gợn gió, và từng cành Liễu Roi rủ xuống đung đưa đầy trong trẻo. Harry cứ thế dạo quanh đó đây, thăm dò khắp khuôn viên. Cuối cùng, một thứ lông xù xì đã xuất hiện phía Rừng Cấm. Cậu nhanh chóng hạ chổi và bắt gặp Crookshanks cùng một con chó lớn màu đen đang bám sát ngay sau.

"Chào buổi sáng, Crookshanks." Nhận thấy sự cảnh giác của Crookshanks, Harry mỉm cười vuốt ve đôi tai nó. Sau đó, Harry nhìn sang cha đỡ đầu của mình. Con chó đen cũng đang dõi theo cậu, cái đuôi vẫy vẫy.

"Cậu là bạn của Crookshanks sao?" Harry thận trọng hỏi, chỉ sợ vô tình dọa nó đi mất. Cậu lấy từ trong túi mớ thức ăn mình đã mang theo từ sáng sớm, ngồi xuống, và đặt một cái đĩa mới lên đùi: "Cậu đã ăn gì chưa? Vừa lúc tôi có mang theo một ít."

Crookshanks kêu lên mấy cái, và con chó đen đặt chân trước của nó lên đầu gối Harry không chút ngại ngần, cắn một miếng từ cái bánh trên đĩa rồi nuốt trọn.

"Tôi cũng có mang một chút nước bí đỏ nữa." Harry vui vẻ nói, rồi lại lấy ra một chiếc cốc và một cái bình. Cậu đổ một phần nước ép vào chiếc cốc và nhẹ nhàng đặt cạnh con chó đen.

"Có phải tôi đã gặp cậu ở phố Magnolia Crescent không?" Harry cẩn thận hỏi, đồng thời xoa lên đôi tai của chú chó.

Con chó đen vẫy vẫy đuôi, sủa một tiếng.

"Còn trận đấu với Hufflepuff nữa, cậu cũng đến xem phải không?"

Con chó đen lại kêu một tiếng, đôi mắt sâu hoắm và mỏi mệt bỗng sáng đến lạ kì.

"Cậu có muốn về Gryffindor với tôi không?" Harry lại hỏi, "Cậu thấy đấy, cậu và Crookshanks là bạn —"

Con chó đen sủa lớn, tiến lên một bước và dụi đầu vào ngực Harry. Cậu cảm thấy mọi từ ngữ như mắc kẹt trong cổ họng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Có lẽ Sirius biết Đuôi Trùn đã trốn thoát, nên chú không muốn trở về Gryffindor. Khi cậu vẫn đang phân vân không biết nên nói gì để thuyết phục Sirius bước chân vào Hogwarts thì nghe tiếng bước chân rầm rập phía sau lưng. Cậu vừa định quay lại thì con chó đen trong ngực đã quay đầu chạy đi mất theo sự chỉ dẫn của Crookshanks. Harry vội vàng đứng dậy, làm rơi đổ cốc nước bí đỏ còn dang dở và đĩa bánh trên chân.

"Harry." Vị khách ghé qua là Lupin. Thầy nóng lòng nhìn quanh Harry rồi hỏi, "Vừa nãy – vừa nãy con ở cùng với ai vậy?"

"Crookshanks và bạn của nó ạ." Harry vỗ nhẹ chỗ bánh kem còn dính trên áo chùng, "Sao giáo sư lại –"

Harry chợt nhận ra Lupin có lẽ đã tìm đến đây sau khi nhìn tấm bản đồ Đạo tặc. Cậu ngẩng đầu ngay tắp lự và nhìn chòng chọc vào Lupin.

"Có chuyện gì vậy, thưa giáo sư?"

Lupin nhận thấy sự khẩn thiết trong đôi mắt của Harry, nhưng chiếu theo lời dặn của Dumbledore, thầy chỉ có thể thở dài và xoa đầu cậu bé.

"Không có gì hết." Thầy dối lòng trả lời. "Thầy đang đi dạo buổi sáng và trông thấy gì đó kế bên trò, nên chỉ ghé sang nhìn vậy thôi."

Harry khẽ mím môi, đôi mắt rũ xuống buồn rầu.

"Vậy ạ." Cậu khẽ khàng, đoạn cúi xuống nhặt Tia chớp lên, "Giờ con đi chuẩn bị cho trận đấu đây, hẹn gặp lại thầy ạ."

Lupin không ngăn cản cậu bé. Người đàn ông đã vội vàng chạy đến chỉ vì thấy tên người bạn cũ trên tấm bản đồ Đạo tặc chỉ lặng lẽ trông theo bóng lưng Harry dần biến mất nơi lâu đài, rồi quay đầu nhìn về phía Rừng Cấm thật lâu.

"Hôm nay là trận chung kết giữa Gryffindor và Slytherin đấy!"

Cuối cùng, thầy vẫn chậm rãi đi đến bìa Rừng Cấm và hô lên thật to.

"Harry luôn thể hiện rất xuất sắc, sao cậu không đến xem thử đi!"

Nói xong, Lupin quay lưng rời khỏi. Một lúc lâu sau, âm thanh sột soạt vang lên đâu đó gần Rừng Cấm. Crookshanks lại bước ra. Rồi con chó đen ló đầu khỏi những lùm cỏ và ngó theo hình bóng Lupin thật lâu. Và rồi nó sủa hai tiếng với Crookshanks, leo lên khán đài cao nhất và trốn bên dưới một hàng ghế nào đó, và cứ thế bất động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net