8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Mật. Beta: Chè

Chẳng mấy chốc mùa bóng Quidditch đã đến. Tin tức Harry đảm đương vị trí Tầm thủ đã bị rò rỉ ra ngoài y như cậu nhớ, xách chiếu để hứng cậu hay cậu sẽ chơi thật tuyệt vời, là hai câu nói xuất hiện nhiều nhất ở Hogwarts. Mấy ngày này, Harry rất vui khi một lần nữa được lĩnh hội thái độ nghiêm khắc của Hermione với việc học, cũng vui vẻ tự nguyện nộp bài tập của mình cho cô bé kiểm tra. Snape vẫn vừa đi khập khiễng vừa tịch thu cuốn "Quidditch qua các thời đại" của cậu. Harry không còn cách nào khác, nghĩ rằng Snape bị thương, nên phải tìm Potter để xả giận, mà Ron lại thần bí nói cho cậu hay rằng, hôm con quỷ khổng lồ chạy lung tung trong Hogwarts đã nhìn thấy Snape vội vã chạy lên tầng 3.

"Có lẽ ổng đi kiểm tra thứ mà con chó ba đầu kia canh giữ đấy." Harry nói, "Mình nghĩ đồ vật quan trọng như vậy, cụ Dumbledore sẽ yêu cầu các Giáo sư làm gì đó."

"Vậy tại sao ổng lại bị thương?" Ron thắc mắc.

"Bồ cảm thấy con chó đó sẽ thân thiện được với ai?" Harry hỏi ngược lại. Ron suy nghĩ, trông có vẻ đã bị thuyết phục.

Hermione nhìn Harry, đột nhiên nói: "Lạ thật."

"Sao thế?" Harry khó hiểu hỏi.

"Giáo sư Snape đối xử với bồ có thân thiện đâu, Harry." Hermione trả lời, "Mà bồ...hmm, những lời bồ nói bây giờ đều đang biện minh cho ổng hết."

Harry im lặng, không biết phải giải thích thế nào về những gì mà cậu đã thấy trong chậu Tưởng ký. Cuối cùng chỉ có thể nói ấp a ấp úng: "Dù sao thầy Dumbledore tin tưởng ổng như vậy, thì không lý do gì mà mình lại nghi ngờ ổng cả."

"Được rồi, anh bạn." Ron cắn một miếng sôcôla ếch nhái, "Nếu bồ đã quyết như vậy, thì mình cũng chỉ có thể nói rằng — mình tin bồ, đúng không, Hermione?"

Hermione gật đầu, Harry không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó trong ánh mắt bắt đầu bực bội của hai người, vội vàng nói đến chuyện của Stan Shunpike.

Ngày hôm sau, thời tiết có nắng và hơi se lạnh. Harry vui vẻ thưởng thức bữa sáng, rất mong được ra sân thi đấu.

"Hớn hở quá nhỉ, Potter?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Harry đang nhai thức ăn lúng búng chào hỏi Draco. Sau đó, cậu dường như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng uống một ngụm nước bí đỏ nuốt thức ăn trong miệng, đứng dậy, túm Draco đến một góc.

"Vừa hay cậu đến tìm tôi." Harry nói, "Tôi có việc muốn nhờ cậu đây."

Draco nhướn mày.

"Cậu cũng biết, năm nay Voldemort bám vào sau ót của Quirrell." Harry coi như Draco đã đồng ý, tiếp tục nói việc mình nhờ, "Lát nữa tôi vào sân thi đấu, lão sẽ phá đám cái chổi của tôi — cậu có thể để mắt đến lão giúp tôi được không?"

"Sao không tìm mấy người bạn trung thành kia của cậu đi?" Draco hoang mang hỏi.

"Vốn dĩ bây giờ tôi không có lý do gì để nghi ngờ Quirrell cả." Harry giải thích, "Với cả, tuy có đủ loại dấu hiệu cho thấy kiếp này và kiếp trước không có gì khác biệt, nhưng tôi cần xác định chắc chắn lão là kẻ bị Voldemort bám vào sau gáy." Cậu nói, bỗng cười khúc khích như thể vừa nghĩ đến cái gì đó, khiến Draco lại hoang mang thêm lần nữa.

"Không có gì đâu." Harry xua xua tay, "Tôi nhớ tới lúc chúng ta bắt tay nhau trên xe lửa, cậu chạy nhanh như vậy, tôi còn tưởng năm học này Voldemort dán vào sau gáy cậu."

Draco đảo mắt một vòng, nói: "Tôi sẽ cho người theo dõi Quirrell."

"Cho người á?" Harry sắc sảo bắt được từ này.

"Tôi sẽ không bao giờ đi làm cái việc theo dõi người khác như thế đâu." Draco nói với vẻ đương nhiên. Harry không nghĩ gì nhiều, theo phản xạ cự nự lại: "Thôi đi, cậu có cần tôi nhắc cậu năm lớp năm là đứa nào cứ kè kè sau tôi hòng bắt lỗi không?"

"Thế năm lớp sáu là đứa nào theo dõi tôi thế?"Draco nhanh chóng đáp trả lại, nhưng hiển nhiên đây không phải là chủ đề tốt đẹp gì, Harry im bặt ngay lập tức, Draco cũng không nói tiếp được lời nào. Không khí im lặng kéo dài một lúc lâu, Draco đành phải phá vỡ sự yên tĩnh này: "Tóm lại, tôi đồng ý với cậu sẽ để mắt đến Quirrell, mau quay về chuẩn bị thi đấu đi." Harry gật gật đầu, xoay người định rời khỏi, đột nhiên lại quay lại, nhìn Draco.

"Tôi xin lỗi." Cậu nhìn Draco chăm chú, nghiêm túc nói, "Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi không biết tác dụng thực sự của câu thần chú đó, chỉ là nó được đánh dấu để sử dụng với kẻ thù... Tôi không có ý khiến cậu bị thương như vậy, tôi xin lỗi."

Lần này đến lượt Draco im bặt ngay lập tức, lúc Harry chuẩn bị rời đi hắn mới mở miệng: "Những gì tôi đã làm lúc ấy xứng đáng bị cậu đối xử như vậy. Chúa cứu thế, ở trong mắt mọi người, cậu không làm sai."

Harry lắc đầu: "Tôi biết bản thân mình có lỗi. Nếu tôi đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, nếu tôi là người bị Voldemort đe dọa, chưa chắc tôi đã có sự lựa chọn tốt hơn."

"Cậu sẽ." Draco trả lời một cách nhanh chóng và chắc chắn, "Tinh thần quên mình vì người khác của Gryffindor ở cậu vẫn còn đó, thà hy sinh bản thân mình cũng không muốn bị uy hiếp, là tình huống dễ nghĩ đến nhất."

Harry nở nụ cười đắng chát: "Bởi vì tôi không có gia đình, Draco."

Đây là lần đầu tiên Harry gọi tên riêng của Draco, khiến người kia trở tay không kịp, nửa ngày sau mới cứng ngắc đáp lại: "Tóm lại..... Đi chuẩn bị thi đấu đi." Harry gật đầu rời đi, còn Draco đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn Harry quay trở lại bàn ăn Gryffindor giống như cậu đã dõi theo hắn về hầm nhà Slytherin vào tối hôm có con quỷ xổng ra. Sau đó hắn cẩn thận mở miệng, chậm rãi mà lại chần chừ, nói ra một cái tên.

"...... Harry."

Nói xong hắn liền nhìn trái ngó phải như thể vừa làm sai chuyện gì đó, trước khi âm cuối nhỏ bé còn chưa tan hết trong không khí, hắn đã vội vã rời khỏi Đại sảnh đường.

Ở phía bên kia, trên đường trở về chỗ ngồi, Harry đụng phải Snape.

"Cậu Potter." Harry còn chưa kịp né, Snape quan sát cậu từ trên xuống rồi cất lời: "Chúc may mắn ngày hôm nay, cậu Potter."

"Cám...cám ơn Giáo sư." Harry không hiểu lắm lời nói của Snape có dụng ý gì, đôi mắt loạn chuyển. Tiếp theo có phải là mấy lời mỉa mai nữa không nhỉ? Harry im lặng chờ đợi, kết quả Snape chỉ hừ một tiếng rồi lướt qua cậu.

Chả lẽ ổng biết Quirrell sẽ làm gì, nên tới để nhắc nhở mình sao?

Harry vừa suy nghĩ vừa quay lại chỗ ngồi, lại nhét thêm vào miệng một miếng bánh mì nướng.

"Đi thôi, Harry." Wood đi tới vỗ vai cậu, trong tầm mắt có thể thấy, cặp song sinh nhà Weasley cũng đứng lên: "Đã đến lúc chuẩn bị rồi."

Harry mỉm cười với Ron và Hermione, rồi đứng dậy rời đi cùng Wood. Sau khi nghe Wood phổ biến trong phòng thay đồ, Harry hít một hơi thật sâu, bước ra sân với tâm trạng đầy vui vẻ và háo hức.

"Hiếm có đấy Harry." Wood nhìn cậu, rồi tấm tắc khen, "Không thấy em căng thẳng chút nào, một phẩm chất rất hiếm có ở tân binh."

"Hãy tin tưởng những gì anh đã dạy em, anh Oliver." Harry nhún vai, "Anh đã dạy em tất cả những gì anh có, em có thể làm được những gì em phải làm."

"Cừ lắm nhóc."Cặp song sinh lần lượt đặt tay lên hai bên vai cậu, Harry cúi đầu nhìn bộ đồng phục Quidditch màu đỏ tươi trên người mình, rồi leo lên chổi. Ở trên cao nhìn xuống toàn trường, ánh mắt Harry lướt qua từng đối thủ quen thuộc, lúc nhìn thấy cái đầu vàng nhạt nào đó, còn tiện đà gật đầu chào Tầm thủ nhà Slytherin... Từ từ?

Harry lại nhìn về cái đầu vàng nhạt kia, dùng hết sức dụi mắt thật mạnh, cố nén tiếng chửi thề vào trong họng.

Tại sao Draco Malfoy lại có mặt trên sân!?

Harry cúi đầu nhìn các cầu thủ Gryffindor, thấy ai nấy cũng đều hoang mang khi thấy Draco. Đúng lúc này, tiếng bình luận của Lee Jordan truyền tới: "Oaaa, tất cả chúng ta có thể thấy rằng Slytherin cũng có một vũ khí bí mật, tân sinh năm nhất Draco Malfoy — đây là điều trước nay chưa từng có! Hai học sinh năm nhất ở trên sân! Hiển nhiên là Slytherin giữ bí mật tốt hơn Gryffindor nhiều, đến tận lúc trận đấu bắt đầu chúng ta mới phát hiện ra Malfoy — Hay! Angelina Johnson của đội Gryffindor đã giành được trái Quaffle rồi!"

Vậy tại sao Malfoy lại có mặt trên sân thế!?

Tuy trong đầu Harry đầy dấu hỏi chấm, nhưng cậu vẫn không hề quên nhiệm vụ của mình, nheo mắt tìm bóng dáng của trái Snitch. Trên sân đấu hỗn loạn lúc này, những trái Bludger và Quaffle bay loạn xạ khắp nơi, Harry gác lại những nghi vấn trong lòng, thầm nghĩ thảo nào Draco nói là sẽ cho người để mắt Quirrell. Bất chợt, một ánh sáng màu vàng lóe lên — là trái Snitch! Khi Harry cúi người lao xuống thì bị Marcus Flint đâm vào. Harry lắc mình né tránh và bỏ lỡ mất cơ hội, mà Draco - người vẫn đang quan sát giữa không trung lại tìm được phương hướng, đuổi theo trái Snitch.

"Đây là hành vi gian lận trắng trợn và đê hèn —" Lee Jordan át đi tiếng quát cảnh cáo của cô McGonagall, "Harry Potter đã lỡ mất cơ hội tuyệt vời, còn giờ Malfoy đang đuổi theo trái Snitch... Há, hay lắm, Potter cũng tìm thấy mục tiêu! Cậu ấy đuổi kịp Malfoy rồi! Vượt qua rồi!!! Hiện tại Potter đang ở gần trái Snitch hơn bao giờ hết!"

Draco đuổi theo sát ngay sau Harry, cả hai tập trung theo dõi trái Snitch trước mắt, nhìn từ bên ngoài cả hai có vẻ đang rất nghiêm túc — nếu như bạn bỏ qua cái miệng đang cãi nhau của họ.

"Cậu lại tặng chổi cho đội Slytherin nữa hả Malfoy!"

"Tuy tôi tặng chổi, nhưng tôi dùng thực lực của mình để vào đội đấy!"

"Vậy tóm lại vẫn là vì cậu tặng chổi hả?!"

"Cha tôi hứng lên mua, tôi có thể làm gì được hả?!!!"

"Cha cậu ngại tiền nhiều quá đúng không!"

"Đúng đấy! Cậu quản được hả!"

"Mua chổi thì còn ai tin phục thực lực của cậu hả!"

"...Cậu đang quan tâm tôi hả?"

"Còn lâu tôi mới — Đệch!"

Hai người đang vui vẻ rượt đuổi nhau, thì chổi của Harry đột nhiên bắt đầu chao đảo điên cuồng. Draco cau mày nâng chổi của mình lên, từ xa thấy Quirrell đang đứng cách Snape không xa, môi hai người đều đang lẩm nhẩm liên tục. Hắn lại hạ thấp chổi xuống, lúc này, Harry bị hất văng ra ngoài, bám được một tay vào chổi, lơ lửng trên không.

"Thả tay ra! Potter!" Draco giữ chổi của mình ở ngay dưới Harry, "Xuống đây!"

"Chờ chút đã!" Harry vừa đáp, đã thấy Hermione xuyên qua đám đông đi ra đằng sau Snape — Quirrell bị đụng phải, thần chú đã dừng lại. Nhưng khi Harry trèo trở lại chổi, thì một trái banh Bludger đột nhiên lao tới. Harry muốn lắc người né tránh nhưng vẫn bị va phải. Cậu ngã úp mặt vào Draco, đám đông trên khán đài la ó, giọng nói giận dữ của Lee Jordan vang vọng khắp sân Quidditch: "Cố ý! Slytherin cố ý đánh trái Bludger —"

Harry rơi đè lên người Draco, hai người đơ ra một lát, sau đó Harry ho dữ dội. Draco vội vàng hạ thấp chổi đáp xuống đất, Harry lảo đảo xuống chổi, quỳ trên mặt đất, lấy tay che miệng lại, nôn ra trái Snitch. Cậu vẫn tiếp tục ho, Draco hơi mất tự nhiên vỗ sau lưng giúp cậu. Harry nắm trái Snitch trong tay, vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn là Draco túm lấy tay cậu giơ qua đầu, hô to: "Harry Potter đã bắt được trái Snitch!"

Trận đấu kết thúc trong cảnh hỗn loạn, Lee Jordan gào giọng tuyên bố kết quả, tiện thể khen thái độ của Malfoy. Trong tiếng hoan hô rợp trời, Harry nắm trái Snitch, cùng Draco không dám liếc nhìn nhau, cả hai đều cẩn thận chạm vào môi mình.

Vừa rồi ngay lúc Harry rớt xuống, trái Snitch chen vào giữa môi hai người. Harry bị sốc, mở miệng định nói gì đó, nhưng trái banh đã chui tọt vào miệng, cũng khiến cho môi Harry chạm vào môi Draco. Nó choáng ngợp đến mức Harry suýt nữa nuốt chửng trái Snitch, may thay Draco kịp thời phản ứng lại và hạ cây chổi xuống.

"Ừm...cám ơn cậu?" Mắt thấy cầu thủ Gryffindor đang nhao nhao bay về phía mình, Harry nhanh chóng nói một câu.

"Khụ, không có gì." Draco quay đầu, xách cây chổi lên, "Chúc mừng chiến thắng."

Harry nóng lòng muốn thoát khỏi bầu không khí xấu hổ này, nhìn chằm chằm cầu thủ đội mình thầm mong họ đến đây nhanh hơn, hỏi: "Sao cậu lại được chọn vào đội thế? Ý tôi là, Giáo sư McGonagall đã nói cho Snape màn trình diễn hôm đó của cậu hả?"

"Các bạn học khác trong lớp Bay đã nhắc chuyện đó cho Flint biết." Draco đáp, thấy cầu thủ Gryffindor tới gần, vội vàng bỏ lại một câu "Môi cậu sưng lên rồi kìa" rồi quay đầu kéo theo chổi bỏ chạy. Harry ngơ ngác nhìn hắn rời đi, giơ tay sờ sờ môi mình, nghĩ hẳn là do đụng phải trái Snitch. Cậu muộn màng nghĩ đến Draco cũng đụng phải trái Snitch, vừa nãy cậu không dám nhìn hắn, không biết liệu môi hắn có bị sưng không...

Mẹ kiếp.

Harry vỗ mạnh vào trán mình.

Vốn dĩ chỉ cách nhau có một trái Snitch thôi mà, tại sao mình phải nói câu đó nhỉ?

Lời tác giả:

Cuối cùng tui cũng viết được nụ hôn mơ hồ này rồi! ! !

Tui vừa lạnh vừa đói, các ngón tay đã tê cứng và tui gần như mất hết quyết tâm để viết, may thay anh trai đã tới ứng cứu kịp thời. Món canh xương hoành thánh nóng hổi đã làm ấm cơ thể và tinh thần của tui rất nhiều

À, trong chương trước, có một người bạn đã hỏi từ khi nào mà Harry biết rằng Draco cũng được sống lại. Và đây là lời giải thích:

Thực ra Harry đã nghi ngờ từ lâu, sau đó khi Draco nhặt quả cầu ký ức của Neville và khiêu khích cậu, thì những nghi ngờ đã được chứng thực. Trong chương 6 Harry đã nói "Mặc dù tôi không thích cậu lấy quả cầu của Neville để làm chuyện này", "Chuyện này" có nghĩa là nói việc Draco biết chuyện gì đang xảy ra và giúp Harry vào đội Quidditch. Draco không phủ nhận điều đó, nên Harry chắc chắn rằng Draco cũng sng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net