Chương thứ mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ngọn đèn lờ mờ, Harry nhìn thấy Ron đang nói chuyện với những người bảo vệ khu số năm của nhà tù Kazelle. Mặc dù trong ba năm nay, cả anh lẫn Ron đều đã nhiều lần đưa tội phạm vào tù nhưng mối quan hệ của Harry và các cai ngục đều tệ hơn nhiều so với Ron. 

Với các đồng nghiệp khác cũng vậy, mặc dù không có xung đột nhưng Harry không thể hòa nhập với bọn họ được như Ron. Thực ra, sâu trong thâm tâm anh biết vì sao mọi người vô cớ xa lánh anh. Lúc đầu, Harry đã cố gắng hết sức để phá vỡ "sự tôn kính ngầm" của mọi người nhưng càng lúc anh càng cảm thấy mệt mỏi và không còn muốn cố gắng nữa.

Đây là lý do vì sao Ron lại biết Malfoy đã bị nhốt ở đây ---- Sau khi tống người sói đã tấn công Jamie vào tù vào tối hôm qua, Ron đã vô tình gặp một người đồng nghiệp khác cũng đang rời khỏi nhà tù. Bởi vì hai người có quen biết hơn nữa người kia cũng biết vài chuyện ngày xưa của Ron nên đã lén lút nói với cậu rằng người bị bắt là ai.

Harry đã hiểu được tại sao Ron lại dán tờ giấy note lên trước cửa nhà mình. Cậu ấy phấn khởi muốn chia sẻ với anh về việc "kẻ thù" của hai đứa cuối cùng cũng đã bị trừng phạt thì sáng ra lại phát hiện mình bị bạn thân và bạn gái lừa suốt hơn một tháng.

Harry im lặng nhìn cậu bạn thân, lúc này anh mới nhận ra, mấy năm qua Ron cũng đã thay đổi. Cậu đã không còn giận dỗi mà bỏ đi, cũng không hờ hững, cho dù đang rất tức giận và hoài nghi nhưng cậu vẫn nói ra tin tức có thể đem lại phiền phức cho chính mình. Thậm chí còn giả mạo rằng đang làm báo cáo về tên người sói đã tấn công Jamie để giúp anh câu giờ vào bên trong lúc nhà tù Kazelle mở cửa. Trước khi đi, Ron chỉ nói với anh một câu: "Lần sau, mình muốn biết trước."

Không lâu sau, cuộc trò chuyện giữa Ron và người bảo vệ kết thúc. Văn kiện yêu cầu thẩm vấn tội phạm đã được duyệt. Lúc vào bên trong Ron cố ý đi thật chậm, Harry đang ẩn mình dưới áo choàng tàng hình đã nhanh chóng bám sát theo sau. Phòng thủ của nhà tù chủ yếu dựa vào việc kiểm tra dấu hiệu pháp thuật, tất cả các cửa phòng giam đều được gia cố bằng thần chú và không thể mở bằng sức mạnh của người thường. Vì vậy, miễn là Harry không sử dụng bất kỳ pháp thuật nào trong suốt quá trình lẻn vào thì sẽ không phải gặp nhiều rắc rối. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho ra căn phòng đang giam giữ Malfoy trong khi Ron thẩm vấn, thời gian chỉ có nửa tiếng, anh phải biết chuyện gì đã xảy ra và cần quay lại đúng lúc để rời đi với Ron.

Harry khoác áo choàng tàng hình, cố gắng bước nhanh đi sâu vào trong ngục giam. Anh đã tới nơi này vài lần nhưng chưa từng tới khu giam giữ đặc biệt ở nơi sâu nhất. Hermione suy đoán, dựa vào thái độ của Bộ đối với vụ việc lần này thì Malfoy có khả năng đang bị nhốt ở đó.

Quả nhiên, khi đi đến cuối hành lang trong khu vực giam giữ đặc biệt, Harry nhìn thấy Draco Malfoy, người đã thay bộ đồ dành cho tù nhân đang ngồi cạnh giường bên trong phòng giam. Hắn ngồi yên ở đó, quay lưng về phía anh như thể đang suy nghĩ điều gì hoặc chỉ đang trong trạng thái bình thản.

Harry đột nhiên căng thẳng. Anh chợt nhận ra hành động của mình gần như điên khùng --- lợi dụng chức vụ, đột nhập vào nhà tù được canh gác nghiêm ngặt và đẩy người bạn thân nhất của mình vào tình thế nguy hiểm chỉ để hỏi Malfoy chuyện gì đã xảy ra. Điều gì sẽ xảy ra nếu như niềm tin của anh giành cho hắn chỉ là ảo giác? Nếu như Malfoy thật sự khó chịu vì những lời nói của mẹ Jamie và muốn giết thằng bé ---- điều đó làm anh không dám nghĩ tiếp.

Harry hít một hơi thật sau, cố gắng bình tĩnh trở lại. Anh dựa thật sát vào cửa phòng giam để đảm bảo rằng người bên kia có thể nghe thấy lời thì thầm của mình. Cũng may an ninh giới phù thủy trong mấy năm gần đây khá yên bình, hiện tại chỉ có Malfoy bị giam giữ ở khu vực giam giữ đặc biệt còn cách khá xa khu vực có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt.

"Malfoy." Anh hạ thấp giọng, "Là tôi, Harry. Tôi không thể ra khỏi lớp áo choàng được. Tôi chỉ có hai mươi phút, cậu phải cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra và tôi sẽ tìm cách giải quyết để có thể chứng minh cậu vô tội trước phiên tòa hôm thứ Sáu."

Malfoy gần như nhảy ra khỏi giường. Hắn ta sửng sốt nhìn về hướng giọng nói của Harry, đôi mắt đầy nghi ngờ như không thể tin được. Mặc dù hắn đã nhiều lần nhìn thấy Harry sử dụng một cách nào đó để tàng hình --- chẳng hạn lần cậu ta xuất hiện trước của nhà hắn để đề nghị hắn tham gia bài kiểm tra của St.Mungo, nhưng hắn không hề ngờ rằng Harry sẽ xuất hiện ở đây, vào lúc này.

"Cậu.... Vì sao cậu xuất hiện ở đây?...." Giọng nói của Malfoy rất nhỏ, không hề giấu được sự kinh ngạc nhưng không hề có chút nào vui mừng trong đó.

"Không quan trọng." Giọng điệu của Malfoy làm Harry bất an, "Cậu nhanh nói cho tôi việc gì đã xảy ra."

Yên lặng. Gương mặt Malfoy trở nên tái nhợt. Nửa phút sau, hắn quay đầu qua chỗ khác.

"..... Cậu không có làm như vậy đúng không?" Harry cảm nhận được giọng nói của mình trở nên run rẩy, "Cậu không có hại Jamie đúng không?"

"....... Tôi......." Malfoy thốt lên.

[ Dinh --- Dinh ---- Dinh------ ]

Âm thanh báo động đột ngột vang lên át đi giọng nói của Malfoy. Sợi dây tinh thần đang căng chặt của Harry đứt phực. Anh lập tức thò tay vào trong túi. Quả nhiên, đồng Galleon vàng dùng để liên lạc đang nóng bừng lên, điều này đồng nghĩa với việc bên phía của Ron đã xảy ra chuyện.

Hành lang đang chìm trong yên tĩnh chợt bừng sáng. Tiếng còi báo động vang lên, đám tù nhân ồn ào hỏi có chuyện gì kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập truyền từ đằng xa đến.

"Chết tiệt." Harry đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân, không quan tâm tới việc phải nhỏ giọng nữa, "Nói với tôi là cậu không có làm đi!"

Nhưng không kịp nữa rồi. Tiếng bước chân ngày càng gần, Harry rút đũa phép ra, thầm thì thần chú độn thổ đã được Hermione cải tiến ---- câu thần chú này có thể hóa giải hầu hết các thần chú cấm sử dụng độn thổ. Khoảng khắc anh biến mất khỏi Kazelle, Harry đã nhìn thấy Malfoy quay đầu lại nhìn anh. Gương mặt hắn tái nhợt và không nói bất cứ lời nào cho đến khi anh biến mất hoàn toàn.

*********** 

Harry lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách. Đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc anh quay trở về từ nhà tù Kazelle, và Ron vẫn chưa quay lại. Một tiếng trước, Hermione đã đến Quảng trường Grimmauld, trông cô có vẻ rất lo lắng. Hermione báo với anh rằng Ron vẫn chưa liên lạc lại với cô.

"Tốt hơn là mình nên đi xem thử." Harry đột nhiên nói, "Mình chỉ cần nói mình để quên đồ trong văn phòng là được."

"Harry! Bồ cần phải bình tĩnh lại." Hermione lập tức đứng dậy để ngăn cậu bạn lại, "Mọi thứ hiện vẫn đang nằm kế hoạch, Ron sẽ ổn thôi! Nếu bồ đột nhiên xuất hiện, bọn họ sẽ nghi ngờ rằng vụ lần này không chỉ có một mình Ron thực hiện."

"Nhưng mà...." Harry biết Hermione nói đúng nhưng anh không tài nào bình tĩnh được. Harry nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hermione thì cũng hiểu cô đang rất lo lắng nhưng vẫn giữ vững tinh thần mà khuyên can anh, Harry chợt cảm thấy khó chịu.

Kế hoạch là do Hermione bày ra, nếu báo cáo của Ron bị nghi ngờ thì cậu sẽ sử dụng vài thần cú để kích hoạt báo động ở khu vực số một, còn Harry có thể nhân cơ hội đó để độn thổ và trốn thoát. Ron chắc chắn sẽ bị điều tra vì tội làm giả báo cáo thấm vấn nhưng vì người sói tấn công Jamie đã bị cậu bắt giữ nên khó có thể nhận ra Ron có ý đồ gì khác ngoài việc làm giả báo cáo. Ngoài ra, Hermione đã chuẩn bị trước lời bào chữa cho cậu, yêu cầu Ron bày tỏ rằng hành vi của bản thân là một chiến lược liều lĩnh để lấy bằng chứng có lợi hơn cho việc kết án Malfoy bằng cách tìm hiểu rõ vết thương của Jamie. Với cách đó, sếp của bọn họ, ông Moores - một người cứng rắn không bao giờ chịu đầu hàng vì gia đình ba người của ông đã bị Tử thần Thực tử giết chết, có thể sẽ nhẹ nhàng với Ron.

Tuy nhiên, Harry vẫn cảm thấy khó chịu. Ngoài việc lo lắng cho Ron, sự bất an của anh còn do phản ứng của Malfoy. Một tiếng trước, Hermione đã hỏi anh Malfoy đã nói gì, anh đã trả lời với cô rằng Malfoy không có đủ thời gian để trả lời. Nhưng sâu thẳm trong trái tim anh đã bắt đầu có sự dao động. Vì sự tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ ngay từ đầu cho đến bây giờ, người bạn thân nhất của anh đang bị trừng phạt vì kẻ mà anh ghét nhất, Harry không thể không nghi ngờ về phán đoán của chính mình. 

Lửa trong lò chuyển từ đỏ sang xanh. Một giây sau, Ron vội vàng đi ra khỏi lò, vỗ vỗ lên áo choàng của mình. Harry và Hermione lập tức lao tới.

"Không sao đâu." Ron nặn ra nụ cười ngượng ngạo với hai người họ.

Nhưng Harry hiểu rõ tính của Ron. Cậu thường phàn nàn rằng viết báo cáo quá nhàm chán, hoặc là ông Moores thật cứng nhắc nhưng khi Ron nói "không sao đâu" thì thường là đã có việc gì đó.

Hermione cầm tay Ron, vẻ mặt đầy lo lắng và xin lỗi. Cô cũng biết ý Ron khi người bạn trai không nói không có việc gì: "Anh biết cuối cùng thì bọn em vẫn sẽ biết mà." Cô nhẹ giọng nói

Ron thở dài, cậu trả lời: "Ông Moores yêu cầu anh tự đình chỉ một tháng, sau đó mới quyết định nên xử lý thế nào."

Harry im lặng ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Thật xin lỗi."

Ron có vẻ hơi xấu hổ, cậu muốn hỏi gì đó nhưng thấy Hermione lắc lắc đầu. Đúng lúc đó, Kreacher kịp thời xuất hiện phá tan bầu không khí ngượng ngạo. Gia tinh thông báo rằng bữa tối đã được hâm nóng lại, Hermione lên tiếng bảo Ron đến phòng ăn trước.

"Hermione, mình xin lỗi." Harry mệt mỏi, nói.

Hermione muốn nói vài câu an ủi thì đã bị Harry giơ tay chặn lại. Trong đầu anh một lần nữa hiện lên gương mặt tái nhợt của Malfoy.

"Mình sẽ không dính dáng gì đến vụ án của Malfoy nữa."

~~~~~~

Cô Hồn: 29 tết gòi toi zẫn phải đi làm nên toi trét lắm các co ạ QAQ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net