Chương thứ mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì? Bồ đi coi với nhạc kịch với Malfoy??" 

Harry nhận ra mình đã từ chối lời mời dùng bữa tối thứ bảy của Ron quá nhiều nên anh quyết định chiều thứ ba sẽ đến thăm nhà người bạn thân.

Bên trong phòng bếp, Hermione la lên đầy ngạc nhiên sau khi nghe cách xử lí hai tấm vé dư của Harry.

"Suỵt..." Harry liếc mắt nhìn Ron đang tán ngẫu bên ngoài phòng khách với Bill - người trùng hợp cũng tới chơi, anh nhỏ giọng nói: "Thật ra mình cũng thấy kinh ngạc lắm... Lúc ấy, mình lỡ miệng nói...."

Hermione mỉm cười: "Nói như vậy thì hai bồ đã trở thành bạn bè rồi? Mình nghĩ việc này cũng không có gì không tốt. Tất nhiên là bồ phải nói với Ron nếu như bồ muốn mời hắn tới bữa tiệc. Nếu không, mình thật sự không thể tưởng tượng được việc gì sẽ xảy ra."

"Chắc trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì sẽ không xảy ra việc gì đâu." Harry trả lời, "Mình nghĩ bọn mình có thể gọi nhau là 'người quen', cũng có thể chỉ là do hắn thích nhạc kịch. Bọn mình hầu như chẳng nói chuyện mấy."

Hermione bưng món điểm tâm đã làm xong lên, nhún nhún vai: "Nếu bồ đã nói như vậy thì được thôi. Mình nghĩ đã đến lúc bồ nên nói với anh ấy bồ trở thành Người bảo lãnh là vì ai."

Harry thở dài, gật gật đầu: "Mình sẽ tìm lúc thích hợp để nói."

Nhưng mà thời điểm thích hợp sẽ không phải là lúc này, bởi vì khi bọn họ chỉ đang định nếm thử tay nghề làm bánh quy chocolate của Hermione thì một con ếch màu bạc xông vào.

Harry nhận ra ngay đó là cấp trên của mình, thần hộ mệnh của ông Moores.

"Potter, Weasley, đến văn phòng ngay lập tức." Con ếch phát ra giọng nói nghiêm túc của Moores.

"Hình như rất nghiêm trọng." Bill nói.

Harry và Ron liếc nhìn nhau, họ ý thức được đang có nhiệm vụ khẩn cấp --- đây cũng không phải lần đầu tiên việc này diễn ra.

"Mione, xin lỗi em...." Ron rưng rưng ánh mắt nhìn bạn gái, may mà Hermione chỉ bất đắc dĩ gật gật đầu. Hai người nhanh chóng đứng dậy độn thổ đi mất. 

Tình hình có phần ổn  hơn so với bọn họ nghĩ. Một cậu nhóc bị người sói tấn công, tên người sói kia đã chạy mất. Những thần sáng thường trực đang giải quyết một vụ án mạng ở Hogsmeade nên Moores mới gọi hai người tới. Ron cùng người cộng sự Callum được giao nhiệm vụ tiếp tục truy tìm tung tích của người sói, còn Harry thì đảm nhận việc hộ tống đứa trẻ đến St.Mungo ngay lập tức.

"Thật cảm ơn, cậu Potter! Cậu thật sự là vị cứu tinh của mẹ con tôi!" Bởi vì đứa trẻ bị thương nặng nên Harry không dùng độn thổ mà đưa hai mẹ con đến bệnh viện bằng chiếc mô tô bay do chú Sirius để lại. Khi đến St.Mungo, mẹ của đứa trẻ nắm tay anh cảm kích nói: "Khi cậu đánh bại Chúa tể Hắc ám là đã cứu chúng tôi một lần. Đây là lần thứ hai, tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào nữa."

Harry ngại ngùng, trả lời: "Không sao, không sao." 

Y tá ra đón anh, vừa nhìn thấy cậu bé cả người toàn máu thì sợ hãi la lên, quay đầu hét lớn về phía một y tá khác đang ở phía sau: "Tôi đưa thằng bé đến phòng cấp cứu, còn cậu nhanh đi gọi lương y Malfoy!"

Harry hơi kinh ngạc, anh không biết lương y trực tối nay lại là Malfoy. Nhưng người mẹ sau khi nghe thấy cái tên này liền trở nên kích động.

"Cô nói cái gì? Malfoy?!" Giọng nói của người phụ nữ đầy sắc bén, hỏi: "Cô đang nói tới Lucius Malfoy?!"

Y tá đang muốn dùng bùa trôi nổi để di chuyển đứa bé đi thì lại bị câu hỏi chen ngang. Cô  nhíu mày, ngẩng đầu trả lời: "Không phải, lương y trực là ngài Draco Malfoy."

Câu trả lời cũng không khiến người phụ nữ đang nhăn nhó trở nên bình tĩnh mà còn ngược lại, cô ta vội ôm lấy con trai, không cho y tá kịp dùng bùa chú: "Đó là thằng con trai khốn khiếp của Lucius Malfoy! Tao không cho phép loại người như vậy chạm vào con tao!"

Harry không thể ngờ được lại xảy ra chuyện thế này. Anh không biết mình nên nói gì, mà lúc này, hai người mặc áo choàng xanh lục vội vàng đi từ trong hành lang ra. Là y tá vừa rồi còn người đứng sau lưng cậu ta chính là Draco Malfoy.

"Xảy ra chuyện gì? Bệnh nhân đâu?" Harry chưa từng thấy Draco dùng cách nói chuyện vừa quan tâm vừa nôn nóng như bây giờ.

Y tá chỉ cậu bé đang được người phụ nữ ôm trong lòng, không biết làm sao, cô nói: "Quý bà này hình như...."

Chưa cần y tá giải thích, người phụ nữ ngay lập tức hét lên, ôm con trai lùi lại hai bước: "Người của gia tộc Malfoy đều là ác quỷ! Trách xa con trai của tao ra!"

Mặt Draco trở nên trắng bệnh. Nhưng hắn chỉ phẩy phẩy tay về phía những bảo vệ đang chạy lại vì nghe thấy tiếng ồn, còn bản thân thì tiến một bước lại gần người phụ nữ kia.

"Thưa bà, tôi không biết bà với gia tộc của tôi có... hiềm khích như thế nào, nhưng tình hình con trai bà đang rất nguy cấp. Tôi là lương y trực duy nhất của đêm hôm nay, xin bà hãy để cho tôi chữa trị cho thằng bé."

Mặc dù đã ở chung với nhau vài lần nhưng Harry vẫn không thể tin vào tai mình được. Đây lại là lời nói của một Malfoy?

Nhưng người phụ nữ lại gần như không hề bị đả động, cô ta tiếp tục lùi dần về sau, muốn kéo dài khoảng cách giữa bản thân với Malfoy: "Hiềm khích?!" Giọng nói của cô đầy run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở: "Chồng của tao vì không đồng ý trung thành với Chúa tể Hắc ám đã bị Lucius Malfoy dùng Crucio tra tấn tới chết! Làm sao tao có thể để con trai của một kẻ như vậy chạm vào người Jamie! Cút ngay!"

Gương mặt Draco ngày càng tái nhợt, những lời thì thầm về thông tin mới vừa được nghe của các y tá xung quanh cũng không giúp ích được gì trong tình hình lúc này.

"Bà Clarkson, xin hãy bình tĩnh lại." Harry cảm thấy mình không thể tiếp tục đứng nhìn, "Cậu Malfoy đây hoàn toàn khác với cha của cậu ấy và khả năng chữa trị của cậu ấy rất tốt. Tôi đã đích thân kiểm tra cậu ấy rồi. Tình trạng hiện tại của Jamie không thế trì hoãn thêm được nữa. Nếu không thì, tôi sẽ vào phòng cấp cứu chung với cậu ấy?"

Hình như bây giờ Draco mới chú ý tới Harry cũng đang đứng bên cạnh. Hắn khẽ gật đầu về phía anh thay lời cảm ơn, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Clarkson quay đầu nhìn Harry với ánh mắt khó tin, cô ta lại tiếp tục hung dữ nhìn về phía Malfoy: "Không! Tôi biết nó! Nó cũng là Tử thần Thực tử! Tại sao St.Mungo lại nhận kẻ như nó vào đây làm việc?!"

"Có chuyện gì?" Một giọng nói khác vang lên, một người đàn ông thân hình to lớn đi từ bên trong ra."

"Lương y Bailey!" Một y tá hét lên như thể nhìn thấy vị cứu tính, "Đây ạ, người phụ nữ này.... uh.... bà ấy không đồng ý để lương y Malfoy chữa cho con trai mình..."

Người đàn ông tên Bailey đưa mắt đánh giá tình huống trong đại sảnh. Harry phát hiện ra một điều, khi ánh mắt gã lướt qua Malfoy còn kèm theo cả sự khinh miệt trong đó. Bailey nhấc bước đi tới gần phu nhân Clark đang ôm chặt con trai của mình, cất tiếng nói: "Xin lỗi vì đã làm bà sợ hãi. Tôi là Alton Bailey, lương y khu nội trú. Hãy để tôi chữa trị cho con bà."

Người phụ nữ nhìn người đàn ông trước mặt từ đầu tới chân rồi lại nhìn Malfoy đang đứng phía sau gã, "Cậu có chắc sẽ không để tên Tử thần Thực tử kia đụng vào con tôi không?"

Gã ta gật đầu, trả lời: "Tất nhiên là được."

Harry nhíu mày.

Y tá thấy phu nhân Clark cuối cùng cũng buông lỏng ra liền nhanh chóng đọc thần chú. Người phụ nữ đi theo lương y Bailey và con trai mình vào trong hành lang. Đại sảnh yên tĩnh trở lại, thoáng chốc chỉ còn lại mỗi hai người Draco và Harry.

Harry đang suy nghĩ mình có nên nói vài câu an ủi hay không thì Draco đã lên tiếng trước: "Tôi còn việc khác phải làm."

Hắn chỉ nói ngắn gọn một câu rồi xoay người rời đi trước khi Harry kịp trả lời. Harry ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi, anh vừa nhận ra bản thân cảm thấy đau lòng thay cho người từng là túc định (*) của mình, đồng thời anh cho rằng câu nói "công việc rất tốt" của Malfoy trong các cuộc gặp gỡ mỗi tuần hình như không phải là thật.

~~~~

(*) Bạn cực kỳ thân ta sẽ có cụm "thủ túc", kẻ thù truyền kiếp thì là "túc địch". Toi với bạn thân toi cũng xưng hô là thủ túc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net