Chương thứ năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, sau khi từ cửa hàng thú cưng về, Harry cảm thấy rất bực bội.

Tưởng rằng chỉ cần nhìn thấy Malfoy lần nữa, làm rõ mọi chuyện thì anh đã có thể an ổn về nhà, yên tâm mà sống tiếp.

Nhưng kết quả thì sao? Thái độ của Malfoy là sao? Được rồi, anh thừa nhận là do cách xin lỗi của mình hơi sai ---- còn có thể nói là quá sai, nhưng anh phải làm như nào? Nếu Malfoy không muốn nhắc lại sự việc đã xảy ra ngày hôm đó thì anh không thể nào mà tiếp tục cuộc trò chuyện đúng chứ? Còn tại sao Malfoy lại dùng đũa phép của anh...

Trong lòng Harry đã có vài suy đoán nhưng hiện tại anh không có cách nào chứng thực được từ chỗ đương sự được.

Cơ thể nặng nề ngã lên sô pha, hiếm khi Kreacher hỏi Harry muốn uống gì, anh đã nói muốn một ly Firewhiskey (*).

Cảm giác từng giọt rượu nóng bỏng lăn xuống cổ họng khiến Harry dễ chịu không ít. Nhớ lại cuộc gặp gỡ vào buổi sáng, anh cảm thấy... Malfoy dường như đã thay đổi.

Trong lời nói vẫn mang đậm chất ăn miếng trả miếng --- và Harry phải thừa nhận rằng anh phải chịu trách nhiệm cho hầu hết sự khó chịu đã xảy ra trong cuộc trò chuyện của cả hai --- Malfoy thì khác.

Lúc bọn họ còn ở Hogwarts, hai bên thường cãi nhau rất kịch liệt, thậm chí có mấy suýt nữa đã đánh nhau. Ngẫm lại thì, có những lần tranh chấp thật sự khá vô nghĩa. Nhưng ngày hôm nay, hắn chỉ nói vài câu không quá đáng rồi tự nguyện rút lui khỏi cuộc đối đầu của bọn họ.

Thực sự thì anh luôn cảm thấy tất cả mọi hiềm khích giữa họ đều là do Malfoy đơn phương khiêu khích. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì anh nhận ra rằng, có nhiều lần là do anh hoặc Ron đã bắt đầu trước. Đối với những người liên quan đến Voldemort.... Harry không nghĩ rằng mình có thể tha thứ cho Lucius Malfoy nhưng Draco Malfoy thì sao?

Anh nghĩ đến câu chuyện Hermione đã kể cho anh nghe vài ngày trước. Nếu Hermione đã có thể quên thì tại sao anh lại cứ níu kéo không buông bỏ, thậm chí còn không tự chủ nói hắn là "Đồ Tử Thần Thực Tử không biết hối cải"?

Harry đặt ly rượu xuống, mân mê cây đũa phép trên bàn, anh nhớ về lần cuối cùng anh gặp Malfoy ba năm trước. Harry chợt nhớ ra lúc đó mình muốn nói cái gì.

Đó là một lời cảm ơn, còn kèm theo cả sự mỉa mai, anh muốn cảm ơn Malfoy vì cây đũa phép của hắn, thậm chí còn muốn nói anh dùng rất thuận tay.

Nhưng mà... Vì cái gì?

Câu hỏi đột nhiên xuất hiện làm Harry bất ngờ.

Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu Harry khiến anh cảm thấy rối bời. Nhưng có một mà anh biết chắc rằng, nếu không phải vì tai nạn lần này, anh sẽ không bao giờ suy nghĩ về Malfoy thậm chí là suy nghĩ một cách cẩn thận như thế. Harry nhận ra bản thân có thành kiến sâu sắc với Malfoy. Từ sự thiên vị trong lần đầu tiên họ gặp nhau ở cửa hàng áo choàng của Madam Malkin --- và sau đó, đơn giản chỉ vì giọng điệu của Malfoy khiến anh nhớ đến Dudley. Bảy năm ở trường học, định kiến ngày càng sâu sắc hơn, và anh luôn tin rằng Malfoy phải chịu trách nhiệm cho tất cả. Nhưng nó có đúng không?

Harry nghĩ tới lời xin lỗi thất bại của mình sáng nay. Mặc dù anh biết rõ đây là sai lầm của chính mình nhưng trong lòng anh không muốn thừa nhận ---- Đây cũng là lý do anh muốn giấu Ron và Hermione.

Với tiền đề như vậy, nếu anh xin lỗi lần nữa sẽ có thành ý hơn?

Nghĩ thông suốt xong, Harry bật dậy từ sô pha.

Anh quyết định bây giờ sẽ đi ngay đến cửa hàng thú cưng. Không đem theo Sico, không dùng thần chú thay đổi ngoại hình. Anh dùng thân phận Harry Potter đi gặp bạn học của anh, Draco Malfoy.

-------------------------

Lúc Harry tới làng Hogsmeade lần nữa cũng là lúc hầu như các cửa hàng đều đóng cửa nghỉ ngơi.

Harry cố tình độn thổ ở ngay góc phố thay vì ở ngay cửa hàng thú cưng. Anh nghĩ mình có thể quanh quẩn ở đây cho đến khi Malfoy tan làm. Bằng cách này, anh sẽ không làm phiền đến công việc của hắn và anh có thể nói lời xin lỗi với Malfoy. Họ thậm chí có thể cùng nhau uống bia bơ ở quán Ba Cây Chổi nếu Malfoy đồng ý. Harry cảm thấy nhẹ nhõm với suy nghĩ ấy.

Tuy nhiên, khi anh còn đang đi bộ cách cửa hàng thú cưng vài mét thì đã nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ trong đó. Harry hơi tò mò nên đã đi lại nhìn thử.

Cửa hàng không còn vị khách nào. Những người đang tranh cãi là nữ nhân viên anh đã gặp ban sáng cùng người đàn ông tên Manson. Harry muốn bỏ đi nhưng một cái tên lọt vào tai anh.

"Anh chỉ đơn giản là ghen tị với tài năng của bác sĩ Malfoy! Kỹ năng chữa bệnh của bác sĩ giỏi hơn anh rất nhiều!" Giọng nói của nữ viên vì tức giận mà trở nên sắc bén, "Trong tiệm có nhiều khách hàng đều hẹn bác sĩ Malfoy khám bệnh! Chỉ riêng hôm nay, lịch hẹn trước của bác sĩ đã gấp đôi anh!"

"Thôi đi Amy, đám phụ nữ già nua kia giống y hệt cô, đều yêu thích vẻ bề ngoài của hắn!" Manson hình như rất đắc ý vì điều gì đó, "Thử coi báo nhiều tí đi! Một kẻ từng là Tử Thần Thực Tử, nay đã có thần sáng điều tra tới tận cửa hàng! Ông chủ đuổi việc còn cho hắn tiền trợ cấp đã là quá nhân đạo rồi."

"Anh nói bậy!" Nữ nhân viên tên Amy kia có chút nghẹn ngào, "Ngài Dursley đến khám bệnh cho mèo của ngài ấy!"

"Tôi nói cho cô biết, mèo của anh ta chẳng có bệnh gì! Hơn nữa đó không phải Dursley hay gì đâu! Anh ta chính là Harry Potter, là "Cậu bé được chọn"! Merlin ơi, cô không xem tin tức hay sao?...."

Harry không nghe tiếp nữa. Anh gần như chạy trốn khỏi cửa hàng thú cưng, không muốn ai nhận ra mình.

Anh lần mò trong túi tìm cây đũa phép, đầu óc trống rỗng. Có hai gã vô công rỗi nghề hỏi Harry liệu anh có thể mua cho mỗi người một cốc bia bơ được không. Harry lấy ra một đồng Galleon và đưa nó cho một trong hai người mà không nhìn lấy một lần, người này cầm lấy đồng Galleon hét lên kinh ngạc rồi bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng chạy đi của hai người kia, cuối cùng Harry cũng hiểu ra ---- không những không xin lỗi được mà còn khiến Malfoy mất việc.

Tuyệt thật. Harry mỉa mai nghĩ.

Các cửa hàng lần lượt đóng cửa, đèn đường được bật lên. Trước khi có bất cứ ai có thể nhận anh, Harry đã rút đũa phép ra và độn thổ.

~~~~~~

(*) Firewhiskey:


Cô Hồn: Mọi người giáng sinh vui vẻ và an lành bên gia đình nha🌹❤ 2 chương mừng ngày Ngôi Hai - Chúa Jesus ra đời ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net